Mục Loan Loan nhìn Long tiên sinh đang ngồi bên cạnh mình, thần thức của hai người chậm rãi quấn quýt vào nhau.
Có lẽ giữa bọn họ là vô cùng phù hợp, cũng có lẽ đơn thuần chính là bởi vì thần thức cả hai đụng vào nhau liền sẽ sinh ra cảm xúc không giống
nhau, nàng dần dần cảm thấy có hơi nóng, tiếng hít thở không thuộc về
mình ở bên tai cũng giống như dần dần dồn dập hơn.
Nàng mới chú ý tới, cái luồng thần thức cường đại đang bao vây lấy tia thần thức mỏng manh của mình, căn bản là không động đậy.
Có lẽ......
Mục Loan Loan trong lòng hơi ngứa, muốn nghịch một chút, nhẹ nhàng động đậy tia thần thức nhỏ yếu của nàng......
Nàng còn chưa kịp thấy rõ biểu tình trên mặt Long tiên sinh, liền cảm thấy
người bỗng nhiên bị đẩy về sau, lưng dựa vào đống chăn mềm mại, bị anh
rồng không thể nhịn được nữa ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích." Thanh âm khàn khàn đánh trống reo hò bên màng tai, trộn
lẫn bên trong là những dòng khí linh tinh nóng rực, hai cái đả kích làm
Mục Loan Loan có hơi tiếp thu không nổi, không nhịn được co rúm lại một
chút, thần thức cũng có chút ngắc ngư, lập tức rụt trở về.
Mục Loan Loan: "......"
Long tiên sinh: "............"
Mục Loan Loan mất mặt nghe thấy hơi thở đứt quãng của hắn, bên tai nàng còn nhẹ nhàng cười một chút.
"Ừ." Long tiên sinh cũng thực nể tình không vạch trần sự thật.
Anh rồng thật ra cũng không tốt hơn mấy, đối với khiêu khích của phu nhân,
hắn theo bản năng ngăn người lại, chỉ là không nghĩ tới sẽ dán lên người nàng như vậy.
Quá mềm.
Anh rồng có điểm lúng túng đến không được, cánh tay dài hơi hơi dùng sức,
chống giường đệm, kéo dãn chút khoảng cách ra với nàng.
Một người một rồng đều bình tĩnh lại một chút, Mục Loan Loan mới nghe được hắn nói, "Vậy, phu nhân......"
"Hiện tại...... đỡ hơn chưa?"
Mục Loan Loan: "...... Ờ, đỡ hơn rồi."
Nàng đỏ mặt, chậm rãi đem thần thức cẩn thận dò ra tới.
Lần này anh rồng lại không có thẹn thùng như trước nữa, đôi mắt phượng hơi
rũ, che dấu dục vọng chiếm hữu đang lấp lanh bên trong, chủ động bao vây lấy thần thức của Mục Loan Loan.
Mục Loan Loan cố nén xúc động rút thần thức trở về, chậm rãi thích ứng một ít.
Kỳ thật cũng không phải đặc biệt không thể tiếp thu, không tê ngứa hay run rẩy giống như tiếp xúc trực tiếp, cảm giác có hơi mới lạ.
Sau khi Long phu nhân bắt đầu thích ứng được, liền mở to mắt thấy tiên sinh của mình đang run run đôi lỗ tai lông xù không ngừng, từ góc độ của
nàng có thể thấy cả khuôn mặt hắn và một phần trên cổ đều biến thành màu hồng nhạt hết sức dụ người.
Lông mi Long tiên sinh run rẩy, khép mắt lại, chậm rãi đem những điều hắn
muốn nói cùng nàng nhưng không có cách nào biểu đạt được bằng ngôn ngữ,
từng chút từng chút một, tất cả đều theo thần thức của nàng đang nhè nhẹ đụng vào thần thức của hắn, truyền đạt tới chỗ Mục Loan Loan ——
Nguyên Hạch của hắn rách nát tuy sắp liên kết xong nhưng vẫn còn vết nứt,
Quy củ của Long tộc,
Bảo vật trong cấm địa,
Nguy hiểm ở nơi nhận truyền thừa,
Còn có phân bố thế lực trong Long tộc mà hắn biết.
Tất cả đều từng chút từng chút một giảng giải cho nàng.
Long tiên sinh còn đang thích ứng với cảm giác giao hoà cùng thần thức của
phu nhân, thậm chí đang ở lo lắng tâm lý rối rắm cùng sợ hãi ngầm lúc
trước của hắn có thể ảnh hưởng đến quyết định của phu nhân hay không,
thì bên kia Mục Loan Loan đã không rảnh lo cảm thụ cái cảm giác kỳ quái
gì.
Long tiên sinh truyền đến rất nhiều tin tức cùng với đống tin tức lúc trước mua được ở Nhàn
Tình Các giống như đang khớp lại với nhau.
Nàng bắt đầu hiểu ra một số việc rồi.
Ví dụ như, Ngao Khâm vì sao không giết Long tiên sinh, lại ví dụ như, vì sao hắn cứ luôn luôn do dự và rối rắm.
Nàng biết hắn bị thương, lại không biết hoá ra lúc trước, kinh mạch hắn đứt
từng khúc, Nguyên Hạch cũng như bị chém thành bảy miếng như một quả pha
lê vỡ.
Mấy ngày nàng vừa
xuyên qua tới, tuy rằng vẫn luôn nỗ lực tu luyện nuôi gia đình, cũng
biết Long tiên sinh sẽ rất đau, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, anh rồng
này lúc trước lại bị người chém khối Nguyên Hạch thành bảy miếng.
Nhất định rất đau rất đau đúng không?
Thậm chí hiện tại cũng còn chưa có hoàn toàn khang phục.
Những tâm tư kiều diễm lúc nãy nhanh chóng tiêu tán theo độ rõ ràng của mớ tin tức trong đầu nàng.
Khi nàng rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ nhận truyền thừa trong cấm địa là
chuyện gì xảy ra, những khủng hoảng giấu diếm trong đáy lòng cũng hoàn
toàn xông lên.
Khảo nghiệm nhận truyền thừa vô cùng tàn khốc, hắn có khả năng sẽ chết.
Nàng có thể sẽ mất đi hắn.
Nhận ra điểm này làm nàng lập tức trống rỗng trong chớp mắt, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, cả người đều phát run.
Mục Loan Loan đột nhiên bắt đầu hối hận, lúc trước vì sao lại dùng đan dược đi mua cái bản đồ Y Pháp Thành chết tiệt đó ở Nhàn Tình Các chứ.
Ở cái nơi toàn là ma khí cường đại, bị xưng là ma quỷ chi thành, binh mã
Long tộc cũng không thể xông vào, mà chỗ đó lại là nơi đi vào của cấm
địa để nhận truyền thừa.
"Ta không đồng ý." Mục Loan Loan áp xuống thanh âm khàn khàn, sức lực không biết từ chỗ nào ra tới mà trực tiếp xoay người áp hắn xuống dưới thân.
Nàng nhìn thẳng đôi mắt đen đầy kinh ngạc của Long tiên sinh vần còn chưa phản ứng lại, lặp lại một lần, "Ta không đồng ý."
Long tiên sinh hơi hơi mở to mắt, từ chỗ thần thức của hai người giao hòa,
hắn cảm nhận được dày đặc bi thương cùng sợ hãi không thua gì hắn.
"Không được đi." Mục Loan Loan lần đầu tiên cảm thấy mình lại tuỳ hứng như
vậy, nàng không áp xuống nữa mà nhào vào trong lòng ngực hắn, "Có thể
không đi không?"
Long
tiên sinh cũng hiểu rõ nàng đang nói cái gì, hốc mắt nóng lên một vòng,
khóe môi lại không thể ức chế được hơi hơi cong lên, hắn nghiêng đầu,
thật cẩn thận lại ôn nhu hôn hôn lên trán nàng.
Mục Loan Loan lập tức không thể tiếp thu, có lẽ lúc trước nàng đã quá lạc
quan, nàng cho rằng Long tiên sinh cũng khoẻ rồi, mà cho dù không khoẻ
mấy thì cũng không đến mức quá nghiêm trọng, ngày tháng cùng hắn đi trốn như vậy cũng không có gì.
Nhưng Nguyên Hạch có vết nứt, nếu không đi nhận truyền thừa, hắn khả năng cả
đời đều không thể đột phá, thậm chí theo thời gian sẽ dần dần suy nhược. Cho dù nàng có thể luyện chế ra đan dược chữa trị Nguyên Hạch đi nữa,
Long tộc cùng Vu tộc cũng sẽ không cho bọn họ nhiều thời gian như vậy.
Nàng cảm thấy thở không nổi, hé miệng ra nhưng ngoại trừ tiếng hít thở dần dần ngắn ngủi, cái gì cũng nói không nên lời.
Cảm xúc từ chỗ nàng truyền đến làm anh rồng vốn tưởng rằng mình chuẩn bị tâm lý tốt vẫn chịu kích động khá lớn.
Tuy rằng có hơi cảm động, nhưng Long tiên sinh vẫn có chút dở khóc dở cười.
"Ta cũng có phần thắng mà." Long tiên sinh nói.
Mục Loan Loan vẫn rất khó chịu, có phần thắng, tất nhiên cũng là có phần thua, nếu thất bại, nàng vẫn sẽ mất đi hắn.
Hơn nữa, Long tiên sinh mẫn cảm như vậy, lúc trước, khi không có cho nàng
hết thảy mọi chuyện, hắn phải giãy giụa với nội tâm của mình bao nhiêu
lâu chứ m?
Lúc này đây, chỉ sợ cũng đang không biết nên lựa chọn như thế nào.
Việc hắn đang lo lắng, nàng lại càng rõ ràng hơn hắn.
Nàng còn chưa bình tĩnh lại được, liền cảm thấy thần thức kia của anh rồng
lại táo bạo ôm ấy nàng, như là an ủi nói, "Không có việc gì."
Haizz.
Hiện tại cư nhiên còn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mục Loan Loan trong lòng vừa tức lại vừa chua xót, dứt khoát cúi đầu, nhẹ nhàng cắn hầu kết hắn.
"Ưm......" Long tiên sinh không nghĩ tới phu nhân nhỏ bé sẽ đột nhiên cắn hắn, còn cắn ở một vị trí trí mạng như vậy nữa.
Làm hắn trong nháy mắt máu chảy ngược, rồi lại cảm thấy kích thích hết sức
cực đoan, giống như nàng mà cắn thêm một ngụm nữa là có thể đem mệnh cho nàng luôn.
Thần thức của hắn chấn động kịch liệt, Mục Loan Loan ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi
mắt phượng của hắn một luồng tà niệm dữ tợn mà nàng chưa thấy qua bao
giờ, ánh mắt đáng sợ như vậy, làm như muốn nuốt nàng vào trong bụng.
Nhưng nàng lại không sợ hãi, nàng rất rõ ràng mình muốn cái gì.
Mục Loan Loan chớp chớp mắt, nỗ lực giấu nước mắt trở về, nhìn thẳng ánh
mắt giống như thật sự trở nên hung ác rất nhiều của hắn, hôn hôn môi
hắn, chống trán mình lên trán hắn.
Long tiên sinh rốt cuộc nhịn không được, gắt gao ôm eo nàng, nhẫn nại, "Ngoan."
Mục Loan Loan cảm giác lông mi thật dài của hắn đang quét qua gò má mình, cũng ôm chặt lấy hắn, "Nếu nhất định phải đi."
Nàng nghe thấy mình nói, "Mang cả ta cùng đi."
"Đừng tưởng rằng," Mục Loan Loan dừng một chút, "Lén đi thì ta sẽ tha thứ cho chàng."
Chờ đợi trong li biệt làm thời gian càng dài, nàng đã không bao giờ có thể tiếp nhận được nữa rồi.
Còn một ít ý tưởng và câu âu yếm không nên lời, Mục Loan Loan học theo cách của hắn, chạm thần thức của mình vào thần thức của hắn, truyền đạt qua
hết thảy.
Đáy mắt Long
tiên sinh xẹt qua một tia thoải mái, lại như là rốt cuộc chờ được đáp án mình mong muốn, những do dự trong lòng hoàn toàn như những khối tuyết
nhỏ được ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, tan rã trôi đi mất, chỉ còn lại kiên định và quyết tâm thành công.
"Phu nhân."
Long tiên sinh trở mình ôm nàng, "Loan Loan......"
Hắn chống trán nàng, thần thức chậm rãi hướng về thần thức nàng, Mục Loan
Loan không có phản kháng, kích thích kịch liệt đánh sâu vào làm nàng
trong nháy mắt mất đi khả năng phản ứng, trước mặt chỉ còn lại hai mắt
hoàn toàn biến thành màu vàng kim của Long tiên sinh.
......
......
Yêu tộc:
Đêm nay thời tiết cũng vậy, tầng mây dày nặng che khuất hơn phân nửa vầng
trăng tròn, nhưng cái này đối với Phệ Nhật Thử tộc có năng lực nhìn
trong đêm tối bẩm sinh thì không có vấn đề gì cả.
Yêu Vương tân nhiệm làm sao sẽ lãng phí ban đêm quý giá lại tốt đẹp, đám
vương tộc Phệ Nhật Thử tộc trùng hợp rất thích mỹ nhân tuyệt thế, Cửu Vĩ Hồ tộc đã mất đi lực lượng cùng chỗ dựa, còn từng là thiên địch lại
thừa thãi mỹ nhân chính là lựa chọn không tồi cho bọn họ xuống tay.
"Nhị đệ, không biết sao mà gần đây mỹ nhân càng ngày càng ít." Yêu Vương sờ
sờ cằm, trong ánh mắt ti hí xẹt qua một mạt dâm tà, "Cứ đà như thế này,
ta chẳng phải đến mức đi động vào nam nhân sao?"
"Nôn." Nhị đệ sờ sờ cái râu thật dài lại đáng khinh, "Nam nhân cái gì, ta vẫn
còn thích nữ yêu vừa thơm vừa mềm, nam yêu thì làm sao so sánh được?"
Trong phòng truyền đến tiếng cười phụ hoạ của mấy tên Phệ Nhật Thử khác.
"Vương, không biết Long tộc cho chúng ta bao nhiêu chỗ tốt vậy?" Một Phệ Nhật
Thử tuổi tác có hơi lớn bật cười ha hả, ôm tâm tư muốn vuốt mông ngựa.
Yêu Vương cũng cười, "Cũng khá nhiều đi."
"Lãnh địa của Long tộc lớn như vậy, đến lúc đó muốn thêm một ít mỹ nhân Tinh
Linh tộc có khi cũng còn được?" Tròng mắt trưởng lão kia đảo một vòng,
biết Yêu Vương chỉ sợ không muốn nói cái đề tài lợi nhuận này, liền thay đổi thành chuyện mọi người đều thích.
"Đúng nha! Ha ha ha ha." Đám Phệ Nhật Thử lại cười khanh khách, phảng phất
như những tinh linh mỹ lệ đó đã là vật trong bàn tay bọn họ vậy.
"Vương." Một con tiểu hồ ly xinh đẹp ăn mặc hở hang, vì đó là đam mê đặc thù của đám Phệ Nhật Thử này, phía sau là sáu cái đuôi cáo lông xù xù xoã tung
mềm mại, bộ dáng đi đường cũng rất câu nhân.
Trong tay nàng cầm một bầu rượu, mắt cười long lanh.
"Thấm Nhi, lại đây." Yết hầu của Yêu Vương căng thẳng, hướng nàng duỗi duỗi
tay, không chút nào chú ý tới con hồ yêu lúc trước thậm chí làm hắn có
chút chán ghét này hiện tại lại mê hoặc hắn đến không còn hồn vía nào.
"Dạ ~" Cửu Khuynh phiên bản ' Thấm Nhi ' cười thật đẹp, xoắn bước chân thướt tha, từng chút đến gần hắn.
"Ta muốn đút Vương uống cơ." Nàng rót ra một chén rượu, thân thể như không xương cốt dựa vào Yêu Vương Phệ Nhật Thử.
"Được được được." Phệ Nhật Thử đồng ý, trong ánh mắt chờ mong của Cửu Khuynh, uống một ngụm trong ly "rượu" kia.
Rượu vừa dính vào cổ họng, Phệ Nhật Thử liền lập tức nhận ra có điểm dị
thường, nhưng hắn còn chưa kịp phun ra, ngực liền trúng một đao.
Khoé mắt Phệ Nhật Thử muốn nứt ra, gắt gao trừng mắt nhìn chín cái đuôi hồ
ly phía sau đang bay múa, Cửu Khuynh khẽ nhếch răng nanh lên trên đôi
môi đỏ, nàng trầm giọng thả hai chữ, "Động thủ!"