La Đan Thanh bắt đầu mất liên lạc từ đêm giao thừa, nếu như tính từ nghỉ đông tới bây giờ thì
cũng mới gần hai tháng, mà thuật pháp muốn thành phải mất chín chín tám
mốt ngày, hiện tại vẫn còn cơ hội giải trừ.
Trương Tiện Ngư nhỏ giọng hỏi: "Anh biết cách phá giải không?"
"Để anh thử xem."
Sương đen vờn quanh hông và bả vai Trương Tiện Ngư chậm rãi tràn vào gian
phòng, cùng lúc sương đen vào phòng, đám quỷ quái trong tranh nét mặt sợ hãi nhưng không dám tùy tiện nhúc nhích. Trên trần nhà, miệng bà lão
kia không ngừng khép mở, thoạt nhìn vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ có ánh
lửa bên trong đầu lâu lập lòe dữ dội hơn.
Lận Vô Thủy tiến thẳng về phía bức tranh trên trần nhà.
Trên bức tranh dần xuất hiện một vệt màu đen như vết mực không cẩn thận dây
ra. Sau đó vệt mực này càng đậm càng nhiều, cuối cùng nhuộm đen toàn bộ
một góc tranh. Màu mực trên tấm hình lan ra chậm rãi dịch gần về phía bà lão, xương đầu lâu trong tay bà ta khẽ nghiêng, dầu trong đầu chảy
xuống từ vị trí hai con mắt, nơi lớp dầu chảy tới bốc cháy lên một ngọn
lửa màu xanh.
Ngọn lửa màu xanh đối chọi với vệt mực. Ban đầu
thế lực hai bên còn ngang nhau, không qua bao lâu ngọn lửa màu xanh bắt
đầu biến mất. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy ngọn lửa này đang bị vệt mực nuốt
chửng từng chút một.
Bà lão trấn định ngồi ở giữa tranh đột
nhiên đứng dậy, trong miệng cũng không thèm lầm bầm nữa, bà ta nâng đầu
lâu giơ về phía trước, nháy mắt toàn bộ đầu lâu bắt đầu cháy rừng rực,
bên trong ngọn lửa màu xanh còn kèm theo một ánh lửa trắng.
Sương đen hơi ngừng lại không đối chọi trực diện với bà ta, ngược lại chia
thành từng tốp nhỏ biến ảo bao vây tứ phía, bà lão ở giữa sắc mặt dữ
tợn, ngọn lửa bên trong xương sọ chậm rãi bén lên người bà ta nhưng vẫn
không thể ngăn cản sự cắn nuốt của sương đen.
Chỉ thấy bà lão trong tranh dần bị nuốt chửng, cuối cùng chỉ sót lại màu mực đậm đặc tới cùng cực.
Sau khi Lận Vô Thủy cắn nuốt bà lão thoát ra khỏi tranh. Hắn lần theo vách
tường mà đi, chậm rãi chui vào đống tranh dọc theo trần nhà xuống bốn
vách tường. Đám quỷ quái vẻ mặt hoảng sợ, mọi chuyện xảy ra trong chốc
lát, sương đen nuốt sạch từng con quỷ trong tranh một.
Đống tranh treo tường nhanh chóng chỉ còn lại khoảng trống.
Trương Tiện Ngư lúc này mới tiến vào xem tình trạng của La Đan Thanh.
Sau khi bà lão kia bị thôn phệ, hai mắt La Đan Thanh liền nhắm lại. Trương
Tiện Ngư kiểm tra một chút, hồn phách của hắn cực kỳ suy yếu, có lẽ do
thuật pháp bị phá ngang nên cho dù La Đan Thanh đã rơi vào mê man vẫn lộ rõ vẻ bất an trên gương mặt, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, con ngươi dưới mí mắt mỏng manh chuyển động liên tục, nhưng người thì không tỉnh
lại.
Trương Tiện Ngư cầm một tấm an hồn phù gấp thành hình tam
giác đặt dưới gối hắn rồi nhỏ giọng bàn bạc với Lận Vô Thủy, bọn họ
quyết định đi tìm kẻ âm thầm ám hại La Đan Thanh.
La Đan Thanh
tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại, sau khi hai người ra ngoài cậu dùng phù
chú niêm phong cửa nẻo, như vậy có thể yên tâm không ai xông vào trong
được.
Tầng một chỉ có ba phòng ngủ, ngoại trừ một phòng La Đan
Thanh nằm ra thì hai phòng khác đều trống không. Hai người chia nhau
thăm dò một lượt, cuối cùng tìm được một cửa ngầm trong tủ quần áo ở
phòng ngủ.
Tủ quần áo miễn cưỡng dựa vào vách tường che giấu cửa ngầm, bên trong dùng quần áo che chắn, nếu không phải Lận Vô Thủy men
theo vách tường mò mẫm kiểm tra thì rất khó phát hiện.
Trương Tiện Ngư mở cửa ngầm, lối đi bên trong tối tăm mịt mù, con đường quanh co xuống dưới không biết thông tới nơi nào.
Hành lang sau cửa ngầm chỉ cao bằng nửa người, diện tích vô cùng chật hẹp.
Trương Tiện Ngư cúi người đi vào, cứ thế đi khoảng nửa tiếng con đường
trước mắt mới dần rộng rãi hơn.
Phía trước lại là một đoạn cầu thang hướng xuống thấp thoáng ánh sáng le lói.
Sương đen tràn xuống thuận theo cánh tay Trương Tiện Ngư, men theo vách tường tối ngòm thăm dò phía trước, khoảng năm phút sau quay về bám vào bên
tai cậu thì thầm: "Phía trước có không ít người."
Trương Tiện Ngư cẩn thận thu lại hơi thở, sử dụng phù ẩn nấp rồi bước xuống cầu thang.
Sau khi xuống tới đáy lại có một đoạn hành lang không ngắn, tuy nhiên lần
này rộng rãi hơn rất nhiều, độ rộng có thể cho một chiếc xe nhỏ chạy
qua. Đi tới điểm cuối quả nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện, mà
không chỉ có một người.
Cuối hành lang là một căn phòng đá hình
vuông rộng rãi, góc phòng bày một cái giường cổ và bàn, bên kia thì lại
đặt đủ loại công cụ đào bới.
Năm gã đàn ông tuổi tác khác nhau ngồi quanh bàn uống rượu. Trương Tiện Ngư nấp ở đầu hành lang nghe lén bọn chúng bàn bạc.
"Đằng sau cánh cửa kia thật sự có kho báu?"
"La lão tam bảo có, đợi mở được cửa vào trong là biết ngay còn gì."
Tên còn lại hơi dè dặt nói: "Chẳng biết là mộ của ai, nhỡ mà bên trong có thứ không đối phó được thì phải làm sao?"
"Chúng ta khoán trước với La lão tam, khi nào mở cửa thì để người của gã vào trước."
Mấy người nghe vậy nhao nhao gật đầu. Bàn bạc ngày mai đi tìm La lão tam nói chuyện.
Trương Tiện Ngư trốn trong góc tường nghe một hồi đoán được đám người này hẳn
là được La lão tam mời tới đào mộ. La lão tam nói rằng mộ huyệt này là
mộ trống cất giữ bảo vật của tổ tiên nhà họ La. Mấy năm trước vì chiến
loạn mà không được truyền thừa xuống, hiện giờ lão vô tình phát hiện ra
bí mật nên mới tìm người đến quật mộ đào báu vật.
Năm người này
trước kia là trộm mộ nên vô cùng thông thạo với nghề, nhưng ngôi mộ này
của nhà họ La vô cùng quái lạ, bọn họ nghi ngờ La lão tam đang lừa gạt
họ mới nói mấy câu ban nãy.
Trương Tiện Ngư khẽ chạm vào sương
đen bên hông, Lận Vô Thủy còn hiểu ý hơn cả khi dùng khẩu hình ra hiệu,
hắn cuốn cậu lên đỉnh hành lang lặng lẽ xuyên qua. Năm người uống rượu
phía dưới vẫn không hay biết gì.
Xuyên qua phòng đá lại đi qua một cái hành lang khác, điểm cuối chính là một cánh cửa màu đồng xanh rỉ sắt.
Bên trên cánh cửa có phù điêu khắc trăm con ác quỷ, con nào con nấy gương
mặt dữ tợn, tới gần lập tức cảm nhận được được một luồng ớn lạnh.
Trên cửa đồng và bên cạnh đều có dấu vết đào bới, hẳn là tác phẩm của năm
người kia, bọn chúng không thể mở được cửa nên đành nghĩ cách đào một
cái động từ bên cạnh.
Trương Tiện Ngư nheo mắt nhìn phù điêu
trên cửa, trong lòng cậu tràn ra cảm giác bất thường. Không đợi cậu cảm
nhận rõ ràng thì Lận Vô Thủy trong trạng thái sương đen bên hông đột
nhiên xao động, từng luồng sương đen tuôn trào tới bên khe cửa đồng như
muốn chui vào trong.
"Bên trong...dường như có thứ gì đó."
Giọng điệu Lận Vô Thủy có chút nôn nóng, sau khi làn sương đen bị phân tán chui vào khe cửa lập tức biến mất.
"Anh vào xem thử."
Trương Tiện Ngư chưa kịp trả lời thì hắn đã thuận theo khe cửa chui vào.
Mày Trương Tiện Ngư nhíu chặt chỉ có thể tìm một góc kín đáo đứng chờ, thời gian không ngừng trôi qua mà Lận Vô Thủy vẫn không thấy bóng dáng.
Cậu bắt đầu lo lắng nhưng lại phải nhắc nhở bản thân bình tĩnh kiên nhẫn
chờ. Ánh mắt dán chặt lên cánh cửa màu đồng xanh đột nhiên ngừng lại,
cậu bước ra khỏi nơi ẩn nấp lại gần đánh giá phù điêu trên cánh cửa.
Nhìn kỹ một hồi thì nhận ra phù điêu trên cửa này chính là một loại trận pháp.
Cậu từng đọc được một loại trận pháp trong sách sư gia để lại, dùng máu
tiên nhân làm dương, hơn trăm ác quỷ làm âm bố trí lại ngũ hành bát quái trận có thể phong ấn thứ cực ác nhất thế gian.
Ghi chép về trận pháp trong sách rất đơn giản, cách phá trận cũng vậy. Đại thể chỉ nói
phá vỡ sự cân bằng của âm dương ngũ hành là xong.
Còn lại không
giải thích máu tiên nhân là cái gì, từ đâu mà có, cũng không nói bày
trận thế nào. Lúc đó Trương Tiện Ngư chỉ cảm thấy tò mò máu tiên nhân là tên của một loại vật liệu nào đó hay thật sự là máu tươi của thần tiên?
Có ai mà ngờ được ở đây lại xuất hiện một trận pháp tương tự.
Cậu lại quay vào trong góc trốn kỹ, sau đó cân nhắc xem hàm ý trong câu phá bỏ cân bằng âm dương ngũ hành là gì. Suy nghĩ hồi lâu mà không có đáp
án, nhìn đồng hồ thì phát hiện từ lúc Lận Vô Thủy tiến vào tới bây giờ
đã hơn hai tiếng rồi.
Lúc này là hơn mười giờ tối.
Trong lòng Trương Tiện Ngư lo lắng đang định thử dùng sấm sét phá cửa lại
thấy năm người đàn ông cơm nước no nê nghỉ ngơi thỏa thuê xách đồ tới
trước cửa. Bọn họ không thử cạy cửa đồng nữa mà cố gắng đào bới vách đá
bên cạnh thành một cái động.
Âm thanh đào bới leng keng leng
keng tới hơn nửa đêm, năm người đào mệt quay về phòng đá nghỉ ngơi.
Trương Tiện Ngư trốn sau vách đá chui ra ngửa đầu nhìn cánh cửa đồng cực kỳ đồ sộ này.
Cậu đã biết sơ sơ cách phá cửa đồng này.
Trương Tiện Ngư tìm kiếm một hồi trên bức phù điêu, rốt cuộc tìm được một con
ác quỷ to lớn hung ác nhất trong đó, ác quỷ kia hai mắt trợn tròn ngoác
miệng lớn như chậu máu, vừa nhìn đã thấy vô cùng dữ tợn.
Cậu vươn tay lần mò một hồi thì mò được một cãi rãnh trong miệng nó.
Trương Tiện Ngư vui vẻ cắn rách ngón trỏ sau đó ấn ngón tay dính máu vào cái
rãnh vừa tìm được, máu tươi nhanh chóng bị hấp thu, mắt đám ác quỷ trên
bức phù điêu nguyên bản bất động bắt đầu quay tròn.
Mà con ngươi của ác quỷ gần Trương Tiện Ngư nhất đang âm hiểm nhìn cậu.
Trương Tiện Ngư nheo mắt nhìn thẳng vào nó, lát sau giật mình cảm giác tới đây là được rồi, cậu lập tức rụt tay về lùi lại vài bước. Cùng lúc đó ác
quỷ được ăn máu kia đột nhiên ngậm chặt miệng. Nếu như động tác của
Trương Tiện Ngư chậm một giây thì lúc này đã bị nó cắn đứt tay rồi.
Nó không cam lòng nhìn Trương Tiện Ngư, quay người nhào về phía con ác quỷ bên cạnh cắn xé.
Ác quỷ trên phù điêu bắt đầu chém giết lẫn nhau. Chúng y hệt như nuôi cổ,
hơn trăm ác quỷ bị phong ấn để bảo vệ cánh cửa đồng xanh này. Hiện tại
dưới sự kích hoạt của Trương Tiện Ngư bắt đầu tìm cách cắn nuốt xé xác
nhau.
Cách phá trận mà trong sách nhắc tới chính là hàm ý này.
Để đám quỷ bị phong ấn cắn nuốt lẫn nhau đến khi chỉ còn một con sống sót
thì tính cân bằng của trận pháp sẽ bị phá hỏng. Trận pháp sẽ tự sụp đổ.