Nhớ lại khuôn mặt biến
đen của Lý Vĩ lúc chơi game buổi tối, chắc chắn đây chính là sự trừng
phạt mà bọn chúng nói. Lý Vĩ còn thế này, hai nữ sinh kia cũng không tốt đẹp hơn là bao, nếu không thì đã không bốc lên mùi thối nồng nặc như
vậy.
Trương Tiện Ngư tắt màn hình điện thoại di động, rụt về trong túi ngủ.
Cậu có chút tò mò, rốt cuộc là thứ gì đã giúp cho mấy cái xác thối này
giống y hệt người sống, ban ngày cũng không thể phát hiện ra quỷ khí
trên người.
Trương Tiện Ngư nhẹ nhàng miết vòng ngọc trên cổ
tay, hỏi xem Lận Vô Thủy có biết hay không, nhưng hắn im lặng một hồi
rồi đáp không biết.
Trong giao diện tin nhắn, Tạ Định Tâm cũng nói không biết. Nếu như đoán không được thì đành chờ Lý Vĩ dẫn bọn họ tới gặp vậy.
Trương Tiện Ngư ôm một chút hiếu kỳ và mong đợi nhắm mắt lại. Tuy ba cái xác
kia không ngừng bốc mùi thối nhưng dù sao cũng không thể nửa đêm bật dậy cắn cậu một cái được. Hơn nữa ngày mai chắc là sẽ gặp được chủ nhân của bọn chúng, cậu ngáp dài một cái rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ ở bên
ngoài không được ngon giấc, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Trương Tiện Ngư đột nhiên tỉnh giấc. Cậu chui ra khỏi túi ngủ, bốn người khác còn chưa
tỉnh. Cậu theo bản năng nhìn về phía Lý Vĩ, gã ta đã khôi phục lại bộ
dáng bình thường, tóc sau gáy tươi tốt đen nhánh, hoàn toàn không thấy
cái lỗ thủng đêm qua.
Tiếng động lịch kịch đánh thức Tạ Định
Tâm, hắn vốn cũng không ngủ được, thấy Trương Tiện Ngư thức giấc thì
cũng bò dậy theo, sau đó bắt đầu gấp gọn túi ngủ. Trương Tiện Ngư lại
nhóm lửa bắc nồi nấu mì tôm.
Mùi thơm của mì tôm kéo ba người
kia ra khỏi giấc ngủ say, Trương Tiện Ngư vừa nấu mì vừa âm thầm quan
sát bọn họ. Lý Vĩ còn đỡ, ngoại trừ trầm mặc hơn thì không có gì khác
thường. Ngược lại trên mặt hai nữ sinh kia treo một tầng khí đen nhàn
nhạt.
Hai cô gái dường như còn chưa phát hiện ra, sau khi dùng
nước khoáng rửa mặt thì nhí nhảnh vây quanh bên người Trương Tiện Ngư,
nhìn nồi mì thèm nhỏ dãi.
Mì tôm nấu hai gói đầy ắp một nồi, năm người dùng cốc giấy múc mì ăn sáng.
Ăn uống xong xuôi dọn dẹp rác rưởi, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Lộ trình hôm nay so với hôm qua nhàm chán hơn rất nhiều. Cả quãng đường Lý Vĩ chẳng nói gì, ngay cả tấm bản đồ cũng không thèm lấy ra, chỉ cúi đầu dẫn bọn họ đi thẳng lên núi. Hai người Kỷ Hoan Hoan và Trần Hiểu Mai
như quả bóng xì hơi, từng luồng khí đen tràn ra quanh quẩn bên người.
Trương Tiện Ngư suy đoán, khi đám khí đen kia thoát hết ra ngoài thì bọn chúng sẽ quay trở về bộ dáng thi thể. Vậy nên mới không thể vui cười
đùa nghịch như hôm qua.
Bầu không khí im lìm đến đáng sợ, năm
người lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, miệt mài đi vào sâu bên
trong núi. Tạ Định Tâm là kẻ duy nhất không chịu ngồi yên, cứ đi một
đoạn hắn lại lấy điện thoại ra nhắn tin với Trương Tiện Ngư. Tín hiệu
trong núi không được tốt, vòng tròn nhỏ xoay một hồi mới load được, [Cậu đoán xem bọn chúng định đưa chúng ta đi đâu? ]
Một lúc sau điện thoại của Trương Tiện Ngư mới rung nhẹ một cái, cậu mở ra nhìn, nhanh
chóng đáp lại: [ Chắc là tới sào huyệt của thứ kia. ]
Nhắc tới
sào huyệt, cậu lại nhớ tới lịch sử cuộc trò chuyện mình từng thấy trong
điện thoại của Tôn Hàm, đối phương nói núi Cửu Hoàn có một ngôi miếu cầu nhân duyên rất linh nghiệm. Có thể đây chính là cái cớ để lừa gạt Tôn
Hàm và Chu Thiến. Cũng có thể thật sự....có một ngôi miếu trong núi Cửu
Hoàn.
Trong miếu này cung phụng thứ gì thì khó mà nói trước được.
Nhìn lướt qua ba người không tiếp tục giở trò, Trương Tiện Ngư nghĩ thầm lá
gan của thứ đó cũng thật lớn. Ngày hôm qua chơi trò chơi không bắt được
bọn họ, hôm nay liền dứt khoát không thèm che giấu, nó chắc kèo bản thân có thể đối phó được bọn họ?
Bước chân không ngừng tiến về phía trước, Trương Tiện Ngư cụp mắt, trong mắt nhiều hơn một tia cảnh giác.
Mặt trời từ phía đông chậm rãi bò lên trên đỉnh, ánh nắng chói chang rọi
qua tầng tầng kẽ lá rơi xuống mặt đất. Sau khi đi qua rừng cây cỏ dại
tươi tốt, đằng trước đột nhiên vô cùng trống trải.
Trương Tiện
Ngư ngửi ngửi, cậu phát hiện trong không khí thoang thoảng mùi nhang
đèn, trước kia khi làm pháp sự với Trương Kiến Quốc thường phải thắp
hương đốt nến, cho nên với cậu mà nói, mùi hương này không thể quen
thuộc hơn được nữa.
"Sắp tới rồi." Lý Vĩ trầm lặng suốt cả chặng đường đột nhiên lên tiếng, cái đầu trên cổ xoay một trăm tám mươi độ về phía sau, khuôn mặt biến thành màu đen tươi cười quái dị. Gã không thèm che giấu sự khác thường của mình, điềm nhiên như không có việc gì quay
đầu lại.
Thân thể của Kỷ Hoan Hoan và Trẩn Hiểu Mai đi theo phía sau gã bắt đầu tỏa ra mùi xác thối nồng nặc.
Sau khoảng đất trống trải chính là một tòa miếu cao cao sừng sững. Lớp
tường sơn son chói mắt, trước cổng lớn khách hành hương tới lui nườm
nượp. Nhóm khách mang theo cống phẩm, vừa trò chuyện vừa đi vào trong
miếu để cúng bái.
Trương Tiện Ngư cách phía xa nhìn thấy tấm hoành phi của miếu thờ, bên trên đề ba chữ "Miếu Địa Tạng"dát vàng nổi bật.
Lông mày Trương Tiện Ngư khẽ động, theo bản năng miết nhẹ vòng ngọc trên cổ
tay, sau khi trao đổi ánh mắt với Tạ Định Tâm, bọn họ liền nhập vào đoàn khách hành hương tấp nập ồn ào.
Miếu Địa Tạng náo nhiệt như thể không phải chỗ trong núi sâu. Nhóm khách hành hương nâng theo cống
phẩm, cười nói rộn ràng, tới lui nườm nượp. Bên trong miếu thờ quanh
quẩn mùi nhang đèn đặc trưng.
Giống như khi nhìn thấy ba người
Lý Vĩ ở bến xe núi Cửu Hoàn, không hề có một tia quỷ khí âm u, không
nhìn ra được một chút manh mối.
Trương Tiện Ngư đột nhiên có
linh cảm nhìn về phía chính điện, lướt qua tầng tầng đài cao, cậu thấy
được tượng Địa Tạng đang mỉm cười thương hại. Tượng Địa Tạng bằng vàng,
dáng vẻ trang nghiêm, mặt mày từ bi, tay trái cầm tích trượng, tay phải
cầm ngọc Như Ý. Ngồi xếp bằng phía trên giống như chăm chú lắng nghe,
mỉm cười nhìn xuống chúng sinh.
Ba người Lý Vĩ hoàn thành nhiệm vụ, lẫn vào bên trong đám khách hành
hương rời đi. Trương Tiện Ngư chú ý thấy đám khí đen trên người bọn
chúng đã biến mất, hiện giờ lại nhìn y chang người còn sống.
"Vào xem thử?" Tạ Định Tâm hứng thú nhìn miếu thờ, không ngờ trong núi Cửu Hoàn còn có một nơi như thế này.
Trương Tiện Ngư nhẹ giọng dặn dò một câu, sau đó bước vào trong.
Trong nháy mắt khi bọn họ bước qua cửa lớn, tất cả khách hành hương đều dừng
lại, biểu cảm trên mặt giống như là bị ấn nút tạm dừng, cái đầu quay một góc vô cùng quái dị nhìn chằm chằm hai người.
"Đm! Da đầu Tạ
Định Tâm tê rần, hắn nhìn miếu thờ trang nghiêm, lông mày nhăn thành một nhúm, nhỏ giọng lầm bầm, "Trò quỷ gì thế này?"
Bọn họ đi thẳng
tới trước đại điện, nhóm khách hành hương lại khôi phục như bình thường, từng người từng người thành kính quỳ lạy dâng hương.
Trương
Tiện Ngư ngửi mùi khói lửa quen thuộc, ánh mắt cậu vẫn không rời pho
tượng Địa Tạng to lớn bên trên. Cậu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì,
nên lấy tĩnh chế động hay là đánh đòn phủ đầu. Suy nghĩ một hồi, Trương
Tiện Ngư giật hai nén hương trong tay một khách hành hương, mình cầm một nén còn một nén chia cho Tạ Định Tâm.
Kẻ bị giật mất nén hương
như thể không có chuyện gì, tay trống không vẫn giữ động tác cầm hương,
thành kính ba quỳ ba lạy, sau đó tay không đi tới lư hương, làm động tác cắm hương xuống.
Trương Tiện Ngư nhìn thấy trên người gã tỏa ra vài làn khí đen nhàn nhạt.
Cậu suy nghĩ một chút, không có thành ý cầm nén hương tiến lên, khi sắp cắm nén nhang vào lư hương phía trước tượng Địa Tạng thì kẻ bên cạnh chợt
xoay đầu qua, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm cậu nói: "Cậu không châm
hương."
Câu nói này của gã giống như đổ thêm đầu vào lửa, những
kẻ khác trong miếu đồng loạt nhìn về phía cậu, vô số ánh mắt đen kịt
nhìn chằm chằm, đồng thanh nói một câu.
"Cậu không châm hương."
Nén hương trong tay Trương Tiện Ngư lẳng lặng bùng cháy, khói trắng vấn vít lượn quanh.
Cậu rụt bàn tay định cắm hương lại, bình tĩnh hỏi, "Châm hương kiểu gì?"
Đám người lộ ra vẻ mặt quái dị, bọn họ chậm rãi xúm lại đây, đều đặn lẩm bẩm: "Châm hương! Châm hương!"
Tạ Định Tâm chửi "Đm", hắn dựa sát vào Trương Tiện Ngư thì thầm: "Đánh
không?" Hắn âm thầm đau răng, có chút hối hận khi đã đi chuyến này. Vết
thương còn chưa khỏi hẳn, vốn định đi xem trò vui thuận tiện du hí tí
thôi mà.
Trương Tiện Ngư ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh mặt trời
lúc trước còn chói chang không biết giăng kín mây đen từ khi nào. Không
còn ánh mặt trời chiếu rọi, sắc mặt đám người này càng tối tăm, nhìn kỹ
còn có thể thấy từng làn khí đen từ cơ thể bọn họ tràn ra ngoài.
Cậu láng máng hiểu ra "Châm hương" có nghĩa là gì.
Những quỷ hồn này dùng chính hồn phách của mình làm hương, cung phụng tượng
Địa Tạng phía trên đại điện. Bọn chúng có thể giống như người sống, chắc hẳn là được ban tặng do cúng bái vị "Địa Tạng Bồ Tát" này.
Trương Tiện Ngư quay đầu lại, nét mặt tượng phật dát vàng cúi xuống, hai bên
khóe miệng kéo giãn ra, tựa như thương hại, tựa như châm biếm.
Cậu nheo mắt, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, miệng quát nhẹ, "Triệu hồi sấm sét!"
Tiếng sét ẩn trong đám mây đen giăng kín bầu trời.
Sau đó liên tiếp đạo sét thứ hai, thứ ba....
Sắc trời càng ngày càng âm u, ánh chớp chói mắt xé toạc bầu trời, bổ về
phía miếu thờ sừng sững. Đám người bên trong miếu hoảng loạn chạy trốn
tứ phía.
Nhưng mà sự hỗn loạn chỉ xảy ra trong chốc lát, bên
trong đại điện bỗng nhiên vang lên tiếng phật âm văng vẳng, đám người
nhốn nháo bình tĩnh trở lại, thần sắc trở nên an tĩnh, bọn họ bước từng
nhịp đều nhau tới trước đại điện, cúi người quỳ xuống, khí đen tỏa ra
trên người dày đặc hơn.
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm ở trước
tượng Địa Tạng dường như trở nên hoảng hốt bất an. Cậu cố gắng bình tĩnh móc ra khăn giấy bịt lỗ tai. Tạ Định Tâm vô thức tiến lên một bước lại
rụt chân về, giơ tay bịt kín hai lỗ tai.
"Cái thứ đéo gì thế không biết?"
Hắn nhìn chằm chằm pho tượng bất động lầu bầu: "Thật sự quá tà môn rồi."
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy một pho tượng phật
tà môn như vậy.
Cho dù là Phật giáo hay Đạo giáo, tượng thần
phật bằng vàng có thể diệt trừ tà ma là lẽ tự nhiên, một số yêu ma quỷ
quái luôn kính sợ mà tránh xa. Nhưng mà ở đây, quỷ quái mạnh nhất lại
chính là pho tượng Địa Tạng trước mặt.
"Bổ ra nhìn là biết ngay."
Ánh mắt Trương Tiện Ngư bình thản nhìn tượng Địa Tạng, ngón tay nhẹ lay
động, tiếng sấm trong không trung càng tăng lên, tia chớp chói mắt như
xẻ dọc bầu trời.
Từng đạo từng đạo sấm sét bổ xuống tượng Địa
Tạng nhưng bức tượng vẫn sừng sững bất động, đừng nói bổ ra, ngay cả lớp mạ vàng bên ngoài cũng không sứt mẻ, khuôn mặt nó vẫn mỉm cười thương
hại như cũ.
Trương Tiện Ngư lại nhìn sang đám khách hành hương
quỳ rạp trên đất. Bên trong tiếng sấm điếc tai, đám người này không còn
hoảng hốt như ban nãy mà quỳ rạp sát đất cực kỳ thành kính, miệng còn
lẩm bẩm gì đó.
Tâm trạng của cậu bất ổn, lại có vô số sấm sét
giáng xuống. Lần này không phải nhằm vào tượng Địa Tạng, mà là nhằm vào
đám khách hành hương quỳ sấp trên đất......