Sau khi đứa trẻ cất
tiếng khóc thì giống như bật một cái công tắc. Tiếng khóc liên tục vang
lên, bén nhọn truyền qua lối đi, khóc tới mức người ta hoa mắt váng đầu.
Vương Diệc quỳ rạp trên đất, rơi vào hôn mê. Con quỷ nhập vào
người cô vốn bị Trương Tiện Ngư trừng trị chỉ còn một chút hơi tàn, bây
giờ bị tiếng khóc này tấn công thì không thể chống đỡ được nữa.
"Lai giả bất thiện." (*)
(*)来者不善,善者不来: Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai = người tới không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không tới
Trương Tiện Ngư và Tạ Định Tâm đều là người tu đạo nên không bị tiếng khóc ảnh hưởng, Lận Vô Thủy đang ở thể sương đen ngưng tụ ra một bóng người mờ
ảo, trong mắt tràn đầy hứng thú, "Đi xem là thứ gì?"
Nhìn chỗ
phù chú còn lại trong tay, Trương Tiện Ngư hối hận vì không đem giấy vẽ
với chu sa theo, đúng là lần đầu tiên đánh phó bản nên còn thiếu kinh
nghiệm. Cậu nhìn Tạ Định Tâm đang suy yếu, mặt dày hỏi: "Anh mang theo
giấy vẽ bùa với chu sa không? Hoặc là còn pháp khí nào có thể sử dụng
được không?"
Tạ Định Tâm mới đầu còn không hiểu ý cậu lắm, cho
rằng Trương Tiện Ngư muốn xin phù chú đã vẽ sẵn, hắn chỉ về phía ba lô
leo núi bị quẳng ở một góc, "Trong ba lô còn vài cái, cậu xem cái nào
dùng được thì dùng."
Trương Tiện Ngư cám ơn rồi đi qua nhặt ba
lô, lục thấy trong túi còn vài tấm phù chú đã vẽ sẵn, uy lực không quá
mạnh, Trương Tiện Ngư dùng quen tay ngũ lôi phù không ưng ý cho lắm, vứt qua một bên.
Lục lọi một hồi tìm được mười tấm xích phù và bốn
lá cờ phướn(*). Số lượng mặc dù không nhiều nhưng mà chất lượng không
tệ. Đây là đồ tốt bình thường cậu không dám dùng. Trương Tiện Ngư cầm có chút khó xử, dù sao cũng đắt lắm.
"Tôi dùng phù chú và cờ phướn được không?"
Tạ Định Tâm đang băng bó vết thương, nghe vậy có chút kỳ quái nói, "Được thì được nhưng mà
cậu cần phù chú làm gì?" Đây là mấy lá phù hắn tiện tay nhét vào, cũng
không có tác dụng gì.
"Để vẽ phù." Trương Tiện Ngư thản nhiên
trả lời. Không tìm được bút lông và chu sa, cậu chỉ có thể nửa ngồi nửa
quỳ trên đất, cắn rách ngón tay trỏ dùng máu vẽ phù.
Mười cái xích phù, thêm ba tấm tử phù trong túi, cũng coi như là có đường lui rồi.
Nếu thế mà vẫn không đánh lại....thì phải nhanh chóng rút lui. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Trương Tiện Ngư bên này chuyên tâm vẽ phù, Tạ Định Tâm bên kia nhìn tới mức
choáng váng. Tay hắn run lẩy bẩy dụi dụi hai mắt, bàng hoàng thốt lên
một câu, "Anh ta làm gì thế?"
Lận Vô Thủy tuy không hiểu nghề đạo sĩ lắm nhưng mà chuyện vẽ phù thì hắn vẫn biết.
"Như anh đang thấy, đang vẽ phù."
Gương mặt Tạ Định Tâm vặn vẹo, trái tim nhỏ chua xót như bị giày xéo, hắn rất muốn hét lên rằng vẽ phù không phải như thế! Trước khi vẽ phải tắm rửa
châm hương cầu khấn thượng thiên, nơi vẽ phù phải tuyệt đối yên tĩnh,
người vẽ lại càng phải thanh tịnh cả thể xác lẫn tinh thần mới có thể
dẫn khí thiên địa vào trong phù chú....Mà cho dù tuân theo đúng như thế
thì cũng chưa chắc vẽ được phù thành công!
Ai lại ngồi chồm hổm trên đất, ngón tay dính máu để vẽ phù như thế?
Quy trình vẽ phù này chả theo tiêu chuẩn gì hết!
Trong lòng Tạ Định Tâm ngổn ngang trăm mối suy nghĩ, nhớ tới dáng vẻ ném phù
chú như ném tiền ban nãy của Trương Tiện Ngư, trong đầu hắn xuất hiện
một suy đoán, nhất thời ngẩn ra, tự lẩm bẩm: "Không đến mức trâu bò thế
chứ..."
Trong lúc hắn ngẩn người Trương Tiện Ngư đã nhanh chóng
vẽ xong mười tấm phù, cậu mút vết rách trên ngón tay, đưa cho Tạ Định
Tâm ba tấm kim cương phù, "Anh ở đây nghỉ đi, cố gắng hồi phục, tôi
với...." Trương Tiện Ngư nhìn về phía Lận Vô Thủy một chút, thực sự
không rõ thứ này là cái gì, chỉ có thể vươn tay chỉ, "Tôi với nó đi đối
phó thứ trong ao dưỡng thi, nếu như đánh không lại thì chúng ta rút
lui."
"Cái này cũng cho tôi mượn chút." Trương Tiện Ngư tiện tay rút kiếm đồng tiền cắm trên đất, dùng giọng điệu kéo bè kéo lũ đi đánh
nhau dặn dò Tạ Định Tâm, "Lúc tôi tới còn thấy một người đàn ông nằm
trong hầm, tôi đã bày một kết giới mới, nếu như lát nữa rút lui thì anh
nhớ khiêng người ra nhé."
Tạ Định Tâm nghệt mặt nhìn ba tấm phù chú trong tay, căn bản chả nghe lọt tai chữ nào.
Trương Tiện Ngư coi như dặn dò xong, cậu ngoắc ngoắc tay về phía Lận Vô Thủy, "Đi thôi, xem xem rốt cuộc là thứ gì."
Lận Vô Thủy đuổi theo cậu, ánh mắt không tự chủ liếc về phía lối đi mà mình giấu xác.
- --------
Ngay lúc Trương Tiện Ngư bận vẽ phù chú, tiếng khóc vang dội dần giảm bớt. Cách một lúc lại khóc ít hơn trước.
"Anh có cảm thấy kỳ quái hay không?"
Trương Tiện Ngư tăng nhanh tốc độ, trong lòng cậu mơ hồ có một dự cảm, nếu
những tiếng khóc này biến mất thì bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn, "Mau qua xem!"
Lận Vô Thủy thấy cậu đeo kiếm đồng tiền sau lưng chạy
nhanh, sương đen cuồn cuộn tách ra một luồng nhỏ cuốn lấy eo Trương Tiện Ngư, hắn thấp giọng nói: "Tôi đưa cậu đi!"
Nói xong không đợi Trương Tiện Ngư đáp lại, sương đen quấn lấy người nhanh chóng lao về phía ao dưỡng thi.
Tiếng khóc chỉ còn ba.
Những đứa trẻ này như máy móc được thiết lập sẵn, thời gian khóc dài như vậy
nhưng không hề thở gấp, từ lúc bắt đầu vẫn luôn khóc gọi. Tuy nhiên
tiếng khóc hiện giờ ít dần khiến người ta bất an.
Cả đường thuận lợi đến bất thường, quái vật và quỷ ảnh đều không thấy bóng dáng. Ao
dưỡng thi cũng rất sạch sẽ, thi thể bên trong biến mất toàn bộ, chất
dịch vẩn đục màu đỏ trở nên trong vắt, tới gần còn có thể ngửi thấy một
mùi hương lạ lùng.
Mà ở bên cạnh ao có ba đứa trẻ sơ sinh trắng
trẻo đáng yêu đang nằm. Chân tay chúng vung vẩy trong không khí, phát ra tiếng khóc lanh lảnh.
"Chuyện gì đây?" Trương Tiện Ngư theo bản năng muốn tới gần ao kiểm tra thì bị sương đen giữ lại, "Có thứ gì đó trong ao."
Hắn thử tách một luồng sương đen vào trong ao thăm dò, nhưng nháy mắt mối
liên hệ bị cắt đứt. nhìn luồng sương bị cắn nuốt không một tiếng động,
vẻ mặt Lận Vô Thủy khó coi, tiếc là hiện tại hắn không có hình thể nên
không thể biểu đạt được chính xác tâm tình của mình.
Trương Tiện Ngư thì vẫn luôn chau mày chăm chú nhìn ba anh nhi đang khóc lớn. Chúng nhìn qua không khác gì trẻ con bình thường, nếu như không phải xuất
hiện quá mức quỷ dị.
"Đợi chút xem."
Lận Vô Thủy bình
tĩnh nhìn mặt ao, cái ao này bây giờ có vẻ trong suốt nhìn thấy đáy,
thực tế lại không nhìn ra bên dưới giấu thứ gì. Cách tốt nhất lúc này là yên lặng quan sát sự thay đổi. Ban đầu còn có vài tiếng khóc khác nhau, giờ chỉ có ba đứa, tất nhiên là có mối quan hệ với thứ trong ao.
Hai người cẩn thận lùi về phía sau lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, tiếng khóc của đám nhóc bỗng nhiên cao hơn. Nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra điều này, do Trương Tiện Ngư luôn theo dõi chăm chú nên ngay lập tức phát hiện ra, cậu theo bản năng dời
mắt đến phía mặt ao.
Mặt ao hơi gợn sóng, sau đó một anh nhi trong đó như bị hút khô xẹp xuống.
Lời còn chưa dứt, Lận Vô Thủy đột nhiên cuốn lấy Trương Tiện Ngư, nơi hai
người đứng ban nãy xuất hiện hai cái xúc tu màu đỏ. Nói là xúc tu cũng
không đúng lắm, thứ kia màu đỏ, bên ngoài phủ đầy dịch nhầy màu vàng
nhạt, thật giống như một đoạn mạch máu dài ngoằng mọc đầy u nhọt.
Hai đoạn mạch máu đánh không trúng lại muốn rụt về, Lận Vô Thủy không cho
phép điều đó xảy ra. Hắn tách một luồng sương đen dịch chuyển Trương
Tiện Ngư đến bên anh nhi kia, còn mình thì quấn lấy mạch máu, dùng sương đen bọc kín chúng lại, hai phe dùng phương pháp nguyên thủy nhất cắn
nuốt lẫn nhau.
Trương Tiện Ngư vừa vặn rơi xuống bên cạnh anh
nhi, cậu hiểu ý của sương đen. Ôm đứa trẻ nằm trên đất lên, cậu phát
hiện suy đoán của mình đã đúng, đứa trẻ này cho dù giống với trẻ con
bình thường, trên thực tế vẫn là sản phẩm của quái vật.
Anh nhi vẫn đang khóc, nhìn gần lại thấy chúng căn bản không phải khóc, nét mặt vô cảm, chỉ đang há to miệng gào khan mà thôi.
Cơ thể bọn chúng vô cùng mềm mại, nặng hơn bình thường, tuy nhiên không
giống cơ thể máu thịt mà cảm giác như chất lỏng. Trương Tiện Ngư thử cắt đứt mạch máu dài mảnh trên ngực nó, chỗ bị rạch lập tức trào ra chất
lỏng đỏ sẫm pha đen. Khi chất lỏng rơi xuống đất thì bốc hơi thành sương trắng.
Mà anh nhi Trương Tiện Ngư ôm trong lòng dần khô quắt lại. Tiếng khóc cũng dần im bặt.
"Rống!"
Đáy ao truyền tới một tiếng gào trầm thấp, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển theo. Trương Tiện Ngư bỗng nhiên lăn sang một bên, chỗ cậu vừa đứng
lặng lẽ xuất hiện một mạch máu mọc đầy u nhọt. Mạch máu này còn đang
không ngừng co rút lại, dịch vàng nhạt nhỏ xuống mặt đất, hiệu quả thị
giác vô cùng ghê tởm.
Cậu không nhịn được ném cho nó một tấm ngũ lôi phù. Ánh chớp tán loạn trong không trung, mạch máu bị đốt cháy đen
nhưng nó không ngừng lại. Cậu tránh phản kích của nó, chạy tới chỗ anh
nhi cuối cùng kia.
Anh nhi này xem ra rất quan trọng với quái
vật, mới chỉ làm hỏng một con mà nó đã điên cuồng như vậy. Kia còn lại
một con, nhất định không thể cho nó được lợi.
Anh nhi vẫn không
hay biết gì vẫn tiếp tục gào khóc. Thời gian quái vật nuốt đứa nhỏ chắc
là bị hạn chế, Trương Tiện Ngư không dám trì hoãn lâu, cậu rút kiếm đồng tiền sau lưng, hùng hổ lao về phía anh nhi.
Ngay lúc kiếm đồng
tiền sắp bổ xuống, trong ao lại vươn ra một xúc tu ngăn cản kiếm đồng
tiền, nó sốt ruột muốn kéo anh nhi vào trong ao.
"Ngũ Lôi Phong Bá, Lôi Điện thừa hành. Thiên Cương bộ chí, dư ngô đãng hung!"
(Giải: Ngũ lôi phong thần, lôi công điện mẫu nghe lệnh. Bắc đẩu chiếu rọi, cùng ta trừ ác)
Dưới tình thế cấp bách, ngón tay Trương Tiện Ngư bấm quyết, chân đạp thất
tinh, phía trên ao máu xuất hiện một đạo sấm sét màu tím đậm, không đợi
quái vật trong ao kịp phản ứng đã ầm ầm bổ xuống.
Toàn bộ hang
động chấn động, anh nhi khóc nức nở biến thành hơi nước bốc hơi. Mạch
máu quấn lên người anh nhi bị cắt đứt, rơi xuống đất nhúc nhích mấy cái
rồi bất động.
Trương Tiện Ngư không buông lỏng cảnh giác, anh
nhi cuối cùng đã bị diệt, thứ trong ao dường như vô cùng phẫn nộ, mặt
đất lại bắt đầu rung chuyển, rêu đỏ nháy mắt khô héo toàn bộ, lộ ra đất
đai rạn nứt.
"Cẩn thận!"
Lận Vô Thủy bao bọc Trương Tiện Ngư trong sương đen bay lên không trung, mặt đất bên dưới đều nứt toác lộ ra khe hở khủng bố.
Dưới tầng đất mỏng manh, lấy ao dưỡng thi làm trung tâm, vô số mạch máu co
rút giống như mạng nhện trải dài khắp nơi, phủ kín toàn bộ khu trung
tâm. Chất lỏng màu đỏ trong ao dưỡng thi cũng dần cạn kiệt, dưới đáy ao
dưỡng thi xuất hiện một cơ thể nữ nhân trắng bệch....