Ở xa ngàn dặm kinh thành phía bên kia, Diệp Đế đi ngày đêm trở về, không quản đường xá xa xôi vất vả, đem mời các lão tướng quân từ trong giấc
mộng gọi đến, bí mật triệu vào hoàng cung, lúc này các quyền thần đều
mắt lim dim buồn ngủ, có phần oán giận.
“Trẫm quyết định tước binh quyền của Trấn Bắc Vương, thu hồi binh phù.”
Tất cả quyền thần có mặt đều kinh hãi tột độ, trong nháy mắt lại thanh tỉnh nói.
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể!”
Các quyền thần tướng quân gần như trăm miệng một lời, Diệp Đế sớm đã dự
đoán đến kết quả này, chuyện tước binh quyền, Diệp Đế cũng đã sớm nói
qua cùng với quyền thần, chỉ là còn có nhiều điều phải cố kỵ, Diệp Đế
không đưa ra được quyết định, chỉ đành phải gác lại cho tới bây giờ.
“Hoàng thượng, thứ cho lão thần nói thẳng, năm đó ngài đăng cơ, Trấn Bắc Vương ở phía sau hậu thuẫn, lập được nhiều chiến công hiển hách, sau đó lại
trấn thủ Bắc Vực, chống lại Hung Nô, ép người Hung Nô phải kí hiệp ước
ngừng chiến mười năm, Trấn Bắc Vương không thể nói là không có công
được, có thể nói hơn nửa giang sơn Đại Tĩnh là do Trấn Bắc Vương thủ
xuống, hôm nay hoàng thượng lại đột nhiên muốn đoạt lại binh quyền,
chẳng phải sẽ khiến cho các tướng sĩ khác thất vọng sao?”
“Khởi
bẩm hoàng thượng, Trấn Bắc Vương ỷ mình có công tính tình kiêu ngạo, kết bè kết cánh nhằm mưu lợi riêng, chiếm giữ Bắc Vực của Đại Tĩnh, vấn tội nên chém!”
“Hoàng thượng! Trấn Bắc Vương quyền thế ngút trời,
nếu hoàng thượng tùy tiện thu hồi binh phù, sợ sẽ khiến hắn sinh lòng
nghi ngờ, không những kháng lại thánh chỉ, ngược lại còn sợ hắn sẽ khởi
binh tạo phản.”
“Chính bởi vì Trấn Bắc Vương thế lực lớn, mới
phải tước lại binh quyền, từng bước chia nhỏ thế lực của hắn, mới có thể không đánh mà thắng.”
“Ngươi tưởng Trấn Bắc Vương là người dễ dàng bị lừa gạt như thế sao?”
“Nếu không làm như vậy, lẽ nào phải ép Trấn Bắc Vương khởi binh tạo phản?
Đến lúc đó Cao Ly, Hung Nô, Đại Lý, Ba Tư cùng lúc xâm phạm, Đại Tĩnh bị cô lập từ bốn phía, loạn trong giặc ngoài, ai sẽ là người đứng ra dẹp
loạn thu phục Trấn Bắc Vương? Ngươi sao?”
“Trấn Bắc Vương hết
lòng trung thành, đối với Hoàng Thượng tận tâm tận lực, quyết không hai
lòng, trấn thủ ở nơi khổ hàn chi địa nhiều năm, vì sao Hoàng Thượng lại
nhất định muốn tước đoạt lại binh quyền? Nếu không có Trấn Bắc Vương ở
đây, ai sẽ là người thay Đại Tĩnh đi bình ổn Hung Nô?”
Các lão
tướng quân thất chủy bát thiệt*, tranh cãi ồn ào khiến cho Diệp Đế đau
cả đầu, trừ một hai người đứng ra bênh vực Trấn Bắc Vương, những người
còn lại đều đồng ý xử lý mối hiểm họa lớn “Trấn Bắc Vương”, vấn đề ở đây là Trấn Bắc Vương không phải là bùn mềm, có thể để người khác tùy ý nắn bóp, rốt cuộc phải làm sao đây?
*thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.
Diệp Đế mệt mỏi ngồi ở trên long ỷ.
“Trẫm nhớ rõ, Huyền Kiêu trợ giúp trẫm lên ngôi, ở trên chiến trường cũng
không biết là đã cứu trẫm bao nhiêu lần, trẫm cùng hắn còn thân thiết
hơn cả huynh đệ ruột thịt, trẫm ban đất phong cho hắn, trao hắn hổ phù,
đem muội muội ruột gả cho hắn, cho dù hắn thế lực có lớn hơn nữa, trẫm
cũng chỉ coi như là mình thiếu nợ hắn.”
“Nhưng mà…ngôi vị hoàng
đế này đã ngồi lâu, trẫm càng ngày càng ăn không ngon ngủ không yên! Cho nên mới có chuyến đi Bắc tuần lần này.”
“Các ngươi đều nói, Bắc
Vực là vùng đất chiến loạn lại còn rét lạnh căm căm, ha ha ha…đúng là
hiểu biết nông cạn!” Diệp Đế ánh mắt như có lửa, “Bắc Vực nơi đó, Huyền
Kiêu tự mình trấn thủ, thương nhân tới lui, trăm họ an nhàn, thậm chí
Bắc thành còn phồn hoa sầm uất không thua kém gì kinh thành! Các ngươi
biết khi đó lê dân bách tính Bắc Vực quỳ xuống nghênh đón trẫm, lại có
thể một mảnh yên lặng như tờ! Trẫm trong tay có bao nhiêu quân có thể
sai khiến?! Bắc Vực trăm họ chỉ biết đến có Trấn Bắc Vương, không thừa
nhận trẫm là Hoàng Đế! Chỉ cần Huyền Kiêu vung tay một cái, bọn họ nhất
định sẽ phất cờ tung bay hưởng ứng! Trẫm làm sao có thể an tâm được
đây?!”
“Trẫm cũng không muốn làm một hôn quân tính tình đa nghi,
nhưng long ỷ này, trẫm ngồi không yên, mỗi bước đi đều sợ hãi không
thôi! Chỉ cần một bước đi sai, cả bàn cờ đều thua! Huyền Kiêu ngươi
không thể trách trẫm lòng dạ hẹp hòi, chỉ trách ngươi công cao lấn át
chủ, là ngươi ép ta…”
“Huyền Kiêu a Huyền Kiêu, tất cả mọi chuyện ta đều có thể tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi lại ngàn không nên vạn
không nên, vì sao lại cứ nhất định phải che giấu một người Vân Mộng?!”
Nghe được ba chữ “người Vân Mộng”, một vài quyền thần còn trẻ không hiểu rõ
lắm, chỉ có hai quyền thần các lão từ trên ghế ngã xuống.