Thẩm Ngọc nhìn thấy một người xa lạ phản ứng đầu tiên chính là muốn
tránh đi, y cực ít gặp người, người trước mặt này khiến y cảm thấy rất
áp lực, không phải là một người giống như Trấn Bắc Vương hùng hùng hổ hổ dọa người, sát phạt ngang ngược, Thẩm Ngọc từ cái nhìn đầu tiên thì
liền cảm thấy mình kém cỏi hơn hắn.
Hơn nữa Trấn Bắc Vương đã đặc biệt dặn dò qua, không cho phép y tiếp xúc với người ngoài.
Thẩm Ngọc từ trên thành giếng nhảy xuống, hướng phòng mình chạy đi, Tiêu Hề Diệp lên tiếng ngăn lại.
“Thẩm Ngọc! Ngươi là Thẩm Ngọc đúng không?”
Nghe được tiếng người kia gọi tên mình, Thẩm Ngọc có chút không được thoải
mái. Người này có chút nôn nóng, lo lắng Thẩm Ngọc sẽ trực tiếp chạy
mất, chỉ là âm thanh phát ra lại ân cần dịu dàng, khiến cho Thẩm Ngọc
buông lỏng phòng bị, bình tĩnh quay đầu nhìn hắn.
Giống như là nói: “Ngươi biết ta?”
Tiêu Hề Diệp lúc này mới khôi phục lại tình thần, cười vỗ vỗ gáy mình.
“Nhìn ta nóng vội đến mức này, quên mất là ngươi không biết nói chuyện. Ngươi là Thẩm Ngọc, Trắc phi của Trấn Bắc Vương đúng không? Ở nơi này, cũng
chỉ thấy có mình ngươi.”
Tiêu Hề Diệp nở nụ cười ấm áp, muốn tiến lên phía trước Thẩm Ngọc nói lời hỏi thăm, y lại khước từ lùi về sau
hai bước, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách, mặc dù người này
cởi mở thân thiết, nhưng Trấn Bắc Vương đã nói qua, bất kể là người nào, có nói lời gì, y cũng đều không được nói lý với hắn.
“Ta biết
ngươi không nhận ra ta, ta gọi là Tiêu Hề Diệp, là hoàng đế của Đại
Tĩnh, cùng Trấn Bắc Vương là huynh đệ kết nghĩa, nói tới, ngươi còn phải gọi ta một tiếng hoàng huynh.”
Không biết lý do tại sao, Tiêu Hề Diệp ngay cả từ “trẫm” cũng không nói ra khỏi miệng được, thật giống
như là nếu hắn dùng thân phận hoàng đế sẽ dọa cho người này chạy mất
vậy, Tiêu Hề Diệp cũng không muốn giấu giếm thân phận mình, có một loại ý nghĩ khó hiểu, hắn muốn kích thích người này ghi nhớ mình.
Thẩm
Ngọc suy nghĩ một lát, người này tính khí trầm ổn cũng chỉ có thiên tử
mới có được, hắn còn là huynh đệ kết nghĩa của Trấn Bắc Vương, vậy thì
ít ra không phải là người xấu.
“Ta bị lạc đường, vô tình đi đến nơi này của ngươi.”
Thẩm Ngọc gật đầu một cái, Trấn Bắc Vương phủ lớn như vậy, y đi một mình
cũng sẽ bị lạc đường. Nhưng y lại nghĩ tới, Diệp đế có Trấn Bắc Vương đi theo bồi, bên cạnh còn có cung nữ thái giám vây quanh, hơn nữa cũng có
thị vệ bảo vệ, làm sao lại “bất ngờ” một mình một người xông vào Thiều
Hoa Viện.
“Ta muốn đi vào phòng.”
Thẩm Ngọc không biết vị
hoàng đế này muốn làm cái gì, tay chân y cũng luống cuống hết cả lên,
cho nên ngay tức khắc chỉ chỉ tay về hướng phòng mình.
“Ngươi mời ta đi vào phòng?”
Tiêu Hề Diệp vui vẻ ra mặt, cất bước muốn đi vào phía bên trong, Thẩm Ngọc
nhất thời nóng nảy, y lại không thể kêu ra tiếng gọi hắn đứng lại, sốt
rốt kéo lại hắn.
“Ngươi đi!”
Thẩm Ngọc vừa vội vừa nóng nảy, chỉ ra phía bên ngoài viện.
“Ai, ngươi hết chỉ vào bên trong lại chỉ ra bên ngoài, làm ta cũng trở nên hồ đồ.”
Thẩm Ngọc không biết phải làm gì bây giờ, y lại không hay mang theo giấy bút bên mình.
Thẩm Ngọc vội vàng rút tay mình về, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, vị hoàng đế
này hành động cứ như quen biết mình, giọng nói ra giống như đã biết mình trước đây vậy.
“Tại sao không đi giày vào chứ?”
Thẩm Ngọc thấy hắn lại nhìn chằm chằm chân mình, dưới cơn tức giận, chạy thẳng
vào trong phòng đóng cửa lại. Vẫn là dọa y sợ chạy mất, Tiêu Hề Diệp âm
thầm ảo não.
Trấn Bắc Vương bắt được tên trộm, lại là một tên
thái giám do Diệp đế mang tới, tên đó trộm mấy cái bình hoa chun trà,
không dám trộm những thứ gì khác quý giá hơn, chứng cứ dành dành.
“Thái giám trong cung hoàng thượng có đồ vật trân phẩm quý giá nào là chưa
từng nhìn thấy qua, thế mà lại muốn trộm mấy món đồ đó của Bổn vương.”
Trấn Bắc Vương cười như không cười, “Người của hắn xảy ra chuyện, cho
đến bây giờ cũng không thấy mặt mũi đâu, Tống Thanh vẫn còn ở Thiều Hoa
Viện chứ?”
“Tống đại nhân bị Vương phi sai đi, nói là muốn bắt con chuột.” Thị vệ đáp lời.
Trấn Bắc Vương sắc mặt trầm xuống, vội vàng sải bước đi đến Thiều Hoa Viện.