Trấn Bắc Vương ánh mắt thâm tình nhìn y, Thẩm Ngọc gần như muốn chìm đắm vào trong đó.
Nếu như Thẩm Ngọc không phải là một người câm, y quả thật là muốn bật thốt
lên, nói cho Trấn Bắc Vương biết, bản thân mình hết lòng cảm mến hắn, lệ thuộc vào hắn, cảm kích hắn. Hoặc là đem hết hết thảy chuyện y lừa gạt
hắn nói hết ra, lúc đó Thẩm Ngọc cũng không phải ngày đêm cảm thấy tội
lỗi cùng áy náy hành hạ nữa.
Nhưng là hắn Trấn Bắc Vương uy chấn
thiên hạ a, mà y cái chết cũng nhẹ tựa lông hồng, đoán chừng cũng chỉ có mẹ của y mới vì tiểu nhân vật như y mà rơi lệ đi, Trấn Bắc Vương thật
sự sẽ dễ dàng tha thứ cho y lừa gạt hắn sao?
“Không phải vậy, không phải do Vương phi uy hiếp ta.”
Thẩm Ngọc thời điểm viết xuống dòng chữ đó, cả bàn tay đều run rẩy không ngừng.
“Như vậy là do ý muốn của chính ngươi?”
Trấn Bắc Vương vẻ mặt lạnh lùng, hắn một giọng nhiệt tình quan tâm, giờ biến thành thất vọng cùng với phiền muộn.
“Vâng…”
Thẩm Ngọc lấy lại dũng khí, nhanh chóng viết: “Từ lúc Ngọc Nhi vào Vương
phủ, Vương gia cũng không đến ngủ lại nơi khác nữa, Ngọc Nhi cảm kích
Vương gia thương yêu. Chẳng qua là Vương gia không nên tiếp tục ngủ lại
nơi này của ta nữa, nếu không người ngoài sẽ nói ta câu dẫn Vương gia,
hồ mị mê hoặc chủ.”
Nhìn Thẩm Ngọc hạ bút viết, Trấn Bắc Vương sắc mặt âm trầm càng ngày càng đậm.
“Hừ, Bổn vương sủng ái ai, cùng người ngoài có gì liên quan? Có người nào
dám sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ? Ngươi nếu như là sợ, Bổn vương sẽ tự mình
che chở người.”
Thẩm Ngọc siết chặt bút: “Để truyền đi ra đối Vương gia thanh danh sẽ không được tốt lắm.”
“Nói như vậy, ngược lại là ngươi độ lượng hào phóng, hay là lo nghĩ thay Bổn vương?”
Không phải.
Thẩm Ngọc biết mình ích kỷ, chẳng qua cũng là vì mình mà lo nghĩ, cái này làm cho y càng tự trách mình hơn.
“Vương phi rất đáng thương…Nàng là chính thất của Vương gia, theo lý phải
nương tựa lẫn nhau, ân ái một đời, Vương gia chẳng lẽ không thương tiếc
Vương phi sao?”
“Bổn vương đi tới nơi nào đến phiên người khác quơ tay múa chân sao?”
Trấn Bắc Vương gầm lên giận dữ, hắn đã đè nén đủ rồi, Thẩm Ngọc hết lần này
đến lần khác cự tuyệt hắn, Trấn Bắc Vương cho đến bây giờ cũng chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ, nữ thiếp tiểu quan, người nào không phải
nhất nhất nghe lệnh hắn? Duy chỉ có y, ỷ vào hắn sủng ái cưng chiều, đem hắn dâng tặng cho người khác kia đấy? Hết lần này tới lần khác mình lại không trừng phạt được y!
“Bổn vương biết được, ngươi không muốn
bị ta sủng ái mãi có phải hay không? Ngươi ghét Bổn vương mỗi lần đều
quá thô bạo, làm cho ngươi bị thương có phải hay không?”
Đều
không phải như vậy, Thẩm Ngọc đau khổ, y trước kia có thể tận tâm tận
lực hầu hạ Trấn Bắc Vương, bệnh có nặng hơn cũng gắng sức làm tròn bổn
phận của mình, y tự cho là mình không hề yếu đuối, không hề biết đau,
bây giờ cũng vậy, nếu như bị thương có thể đổi lấy vui vẻ cho Vương gia, vậy y quyết không chối từ.
Thẩm Ngọc không biết trả lời ra sao,
nghiêng người không dám nhìn Trấn Bắc Vương, y sợ mình chỉ liếc mắt nhìn một chút thôi, một tia lý trí còn sót lại cũng sẽ bị đánh tan.
Dáng vẻ của Thẩm Ngọc ở trong mắt Trấn Bắc Vương xem ra lại là lạnh lùng
cùng cố chấp, hoàn toàn khiến cho Trấn Bắc Vương thất vọng vô cùng.
“Ngọc Nhi, ngươi thật khiến cho Bổn vương đau lòng.”
Trấn Bắc Vương thanh âm trong trẻo lạnh lùng, giống như băng xuyên hòa tan
thành giọt nước, đánh vào trong lòng Thẩm Ngọc, từng trận từng trận đau
nhói tâm can.
“Được, ngươi không muốn nhìn thấy Bổn vương, vậy
mấy ngày kế tiếp, Bổn vương cũng sẽ không đặt chân tới Thiều Hoa Viện
nửa bước, chính ngươi thật tốt ở lại suy nghĩ cho rõ ràng.”
Trấn Bắc Vương xoay người, bước đi từng bước lớn, đột nhiên lại dừng chân lại.
“Chỉ là, sở thích của Bổn vương, không phải do các ngươi tùy ý thao túng,
ngươi thật cho rằng ngươi cự tuyệt Bổn vương, Bổn vương sẽ đi tới nơi đó của Vương phi sao?”
Trấn Bắc Vương tiếng bước chân từ từ đi xa.
Hồi lâu, Thẩm Ngọc mới xoay người trở lại, lệ sớm đã rơi đầy mặt, nhìn về phía Trấn Bắc Vương rời đi, trong viện trống không.
Thẩm Ngọc nhắm mắt lại, rơi xuống hai hàng lệ nóng, dính ướt lòng bàn tay
đang xiết chặt lấy xúc xắc hồng đậu, Thẩm Ngọc vội vàng dùng ống tay áo
qua loa lau khô, dùng hết khí lực còn lại nhoẻn miệng cười.
Trấn Bắc Vương thích nhìn thấy y cười, cho nên y từ trước đến nay chưa từng rơi lệ trước mặt hắn.
Nếu như bây giờ y không khóc nữa, hắn sẽ quay trở lại sao?