Hắn yêu Liêm Nhi hay là Hồng Liên? Muốn cưới là ai? Ngay cả bản thân hắn
cũng không phân rõ, Liêm Nhi là cố chấp nửa đời của hắn, nếu như Hồng
Liên không phải Liêm Nhi, hắn còn có thể phí hết tâm tư đến đón hắn sao?
Hồng Liên tháo gỡ được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một cái, sau đó xoay
người rời đi, ban đầu hắn không nên tiếp cận Tống Thanh, nếu không thì
sẽ không biến thành như bây giờ.
“Hồng Liên!”.
Hồng Liên
nghe thấy Tống Thanh gọi, cả người chấn động, mới vừa quay đầu lại đã
đụng vào lồng ngực của Tống Thanh, hắn còn chưa phản ứng gì, đã bị Tống
Thanh nhét vào trong lòng, hai tay siết chặt đến mức khiến hắn cảm thấy
khó thở.
“Ai nói với ngươi là ta không yêu ngươi? Ta chính là
muốn cưới ngươi, mặc kệ ngươi là Liêm Nhi trước đây hay là Hồng Liên của hiện tại! Ngươi trốn ta nhiều năm như vậy, ngươi biết ta nhớ ngươi
nhiều đến mức nào không? Trước đó vài ngày ngươi biến mất không thấy
đâu, ta cũng lo lắng giống như vậy! Ngươi nghe hiểu không? Hồng Liên,
người ta muốn là ngươi! Lần này, ta sẽ không để cho ngươi chạy nữa!”.
Tống Thanh nói năng lộn xộn bày tỏ cõi lòng bên tai Hồng Liên, hắn không
giỏi ăn nói, luôn cảm thấy ngôn ngữ không biểu đạt được ý, cho nên lòng
như lửa đốt, nhưng càng lo lắng, hắn càng không nói rõ được cảm giác
trong lòng mình.
Tống Thanh đột nhiên bạo phát làm cho Hồng liên có chút phát ngốc, hắn gắng gượng giãy giụa mấy cái, cuối cùng hô hấp
cũng thông thuận hơn.
“Ta không phải Liêm Nhi trong trí nhớ của ngươi, ngươi cần gì phải..…” Hồng Liên cười khổ nói, lại bị Tống Thanh cắt ngang.
“Ta biết! Ta đều biết! Là ta sai, ta cứ mãi coi ngươi giống như trước đây, sống ở trong chấp niệm quá khứ, xem nhẹ ngươi của bây giờ, Hồng Liên,
ta yêu ngươi.”
Trái tim Hồng Liên dường như bị nắm lấy, một luồng chua xót khó mà diễn tả bằng lời trào ra, dáng vẻ rách rưới của hắn bây giờ, cũng sẽ có người thích sao?
“Ngươi… Ngươi không cần phải
nói chút lời ngon tiếng ngọt dỗ ta, bản thân ta có dáng vẻ gì, không cần ngươi đến nói dối tô son trát phấn.”
“Lời ta nói đều là thật! Ta có khi nào lừa gạt ngươi?” Tống Thanh thề thốt nói, “Nếu ngươi không
tin, trước có thể thành thân với ta, xem cuộc sống sau này ta sẽ đối đãi với ngươi như thế nào, nếu như có chút thay lòng đổi dạ, cứ để ông trời một lôi đánh chết ta.”
Hồng Liên rũ mi, hắn đã chuẩn bị sống cô
độc cả quãng đời còn lại, cái gì mà lưỡng tình tương duyệt bên nhau đến
già, hắn đã sớm không tin nữa rồi, lại càng không tin mình có tư cách
nhận được những thứ này.
“Ngươi theo ta đi.”.
Tống Thanh thấy hắn yên lặng, kéo hắn trở về.
“Làm cái gì?”.
“Đi bái đường.”
Tống Thanh kéo Hồng Liên đến gian nhà chính, Hồng Liên thấy khắp nhà là câu
đối đỏ, nến đỏ chập chờn, trêи bàn bày đầy bánh hoa quả cưới, Tống Thanh vì việc này đã hao phí toàn bộ tâm tư.
“Liên Nhi, khi còn bé
chúng ta giả bộ bái đường nhiều lần như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng trở
thành sự thật rồi. Tuy rằng vật đổi sao dời, nhưng người ta yêu vẫn là
ngươi.”
Tống Thanh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cho nên Hồng Liên biết lời hắn nói đều là lời thật lòng.
“Nếu ngươi có chút tình cảm với ta, thì hãy tin tưởng ta. Nếu đúng thật là
một chút tình cảm cũng không có, cứ bái lạy trước sau đó đổi ý cũng
được.”
Hồng Liên giống như người xông vào ảo cảnh, lo lắng bất an, lại rất sợ bị quấy nhiễu mộng đẹp.
Tống Thanh tự mình giúp hắn mặc lễ phục lại lần nữa, hai người cùng cầm khiên hồng trong tay.
“Nhất bái thiên địa!”.
Giọng Tống Thanh âm vang mạnh mẽ, vang vọng ở trong phủ, giống như là đang
tuyên bố gì đó, cùng giọng trẻ con non nớt ở trong đáy lòng Hồng Liên
lúc thơ bé chơi trò chơi đã diễn luyện hàng ngàn hàng vạn lần, trùng
lặp với nhau..
Thân thể Hồng Liên không cần suy nghĩ làm giống như động tác của Tống Thanh.
“Nhị bái cao đường!”
Tống Thanh chuyển hướng Hồng Liên, cười nói: “Liên Nhi, ngươi và ta giống
nhau không cha không mẹ, ở trêи thế gian này chỉ có lẫn nhau.”.
Nói xong, Tống Thanh đang muốn cao giọng hô lần thứ ba, Hồng Liên bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang hắn.
“Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi.” Nét mặt Hồng Liên ngưng trọng lại.
“Ngươi nói đi.”
Hồng Liên chần chờ chốc lát, lẩm bẩm nói: “Một cánh tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi đỏ vạn người nếm thử, ta từ lâu đã sa vào vũng bùn bẩn
không chịu nổi, ngươi không sợ bị người khác phỉ nhổ giống như ta sao?”
“Không sợ.” Tống Thanh không chút suy nghĩ.
“Coi như ngươi không để ý đến danh dự của bản thân, vậy ngươi không sợ bôi nhọ nhà cửa sao?”.
Tống Thanh lắc đầu: “Không sợ.”
Mắt Hồng Liên nổi lên một tia gợn sóng, ủ rũ nói: “Ta không thể sinh con
dưỡng cái nối dõi tông đường cho ngươi, tại sao ngươi không lấy nữ
nhân?”
“Ta cưới ngươi, không phải vì để nối dõi tông đường.”.
Hồng Liên cắn răng nói: “Ngươi và ta đều là nam tử, tự cổ chí kim luật pháp đều không cho phép.”
“Ta đã thỉnh cầu thánh chỉ, thánh chỉ Hoàng thượng tứ hôn sáng nay vừa tới, hơn nữa, ngay cả Hoàng thượng ngài ấy cũng…. Còn luật pháp nào lớn hơn
so với Hoàng đế nữa chứ?”.
Tống Thanh đứng dậy, đem thánh chỉ bày ra trêи bàn, quay đầu lại cười nói: “Ngươi xem, nếu ngươi còn không
đồng ý nữa, chính là kháng chỉ bất tuân.”
Hồng Liên không đối
diện với hắn, nhàn nhạt khổ sở nói: “Không cha không mẹ, không lời mai
mối, không người chúc mừng, ngươi và ta định trước không có được một câu chúc phúc.”.