“Nếu đại gia không vội, cứ ngồi một chút, đợi ta dùng bữa sáng xong rồi tiếp tục hầu hạ.”
Lời Hồng Liên tuy khách khí, nhưng từ đầu đến cuối không đặt lực chú ý trêи người Tống Thanh, vẫn còn vươn vai, ngáp dài ngồi trêи ghế đệm, tư thế
tùy ý lười biếng.
Tống Thanh trầm mặc ở bên cạnh, nhìn Hồng Liên
dùng muỗng canh bạc múc cháo, ăn vài miếng, lại chán vứt sang một bên,
dùng tới món ăn sáng khác, đồ ăn sáng có đến bảy tám món, hắn đều nếm
thử một hai miếng.
Nếu là lúc trước, Tống Thanh đối với dáng điệu kén chọn này, nhất định là cực kỳ chán ghét, hiện tại lại ngây ngốc
nhìn hắn, cái miệng nhỏ xinh đẹp ăn các thứ, còn lãng phí hơn phân nửa
thức ăn, thế mà lại cảm thấy chỗ nào cũng là cảnh đẹp ý vui.
Hồng Liên dừng lại, nâng đuôi mắt hỏi: “Không phải Tống đại gia không ưa
dáng vẻ làm bộ làm tịch của ta sao? Lúc này lại không nói?”
Hồng Liên bĩu môi xùy một tiếng “vô vị”, đứng lên đi vào bên trong phía sau
rèm châu, lúc đi ra trong tay ôm một rương gỗ nhỏ tinh xảo, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn có thể thấy cái rương không nhẹ.
Rầm một tiếng, cái rương bị vứt xuống trước mặt Tống Thanh.
Hồng Liên mở ra, là vàng thỏi óng ánh, xếp ngay ngắn chỉnh tề.
“Này, trả lại cho ngươi, tổng cộng hai trăm lượng.” Hồng Liên đẩy rương vàng qua.
Tống Thanh đẩy nó trở về, cứng đờ đáp: “Ta không cần.”
“Không phải ngươi tới đòi nợ sao?” Hồng Liên giống như đã dự đoán được, cười
duyên nói, “Ta đã lừa gạt nhiều ngân lượng từ trong tay Tống đại gia như vậy, Tống đại gia không so đo?”
Hồng Liên mượn lý do cứu giúp
Thẩm Ngọc, bám lấy Tống Thanh không buông, bắt hắn chịu trách nhiệm,
Tống Thanh cũng không nhớ rõ hắn cầm của mình bao nhiêu ngân lượng, cuối cùng lúc đi còn lấy đi ba ngàn lượng ngân phiếu hắn giấu dưới đáy rương y phục.
Thấy Tống Thanh lại im lặng, Hồng Liên cố ý nghịch thỏi vàng làm nó kêu leng keng.
“Tống đại gia cũng biết, bắt ta nôn tiền ra, còn đau hơn so với cắt thịt ta,
ta vất vả bỏ vốn làm ăn, qua thôn này cũng không có khách điếm như vậy
nữa, ngươi thực sự không cần?”
“Ta không cần.” Tống Thanh lặp lại.
“Thôi bỏ đi, quá hạn không chờ, chưa từng thấy người nào ngốc như vậy, sau này ngươi cũng đừng có nói ta thiếu tiền ngươi ha…”
Hồng Liên xuy một câu, khép rương lại, ôm vào trong ngực.
Tống Thanh cứ ngồi ngay ngắn ở đó, lại chợt hỏi: “Ngươi vẫn còn thiếu ngân lượng sao?”
Hồng Liên bị câu hỏi của hắn làm cho không biết trả lời như nào, sau đó cười thành tiếng.
“Hóa ra không phải Tống đại gia tới đòi nợ, mà là tới đưa bạc à.” Hồng Liên
chỉ chỉ bên ngoài nói: “Nhưng mà bây giờ ta không thiếu bạc nữa, việc
làm ăn của ta rất tốt, làm ăn hưng thịnh, ngày thu đấu vàng… Tống đại
gia, thật ra thì ta vẫn luôn không thiếu bạc, trước kia đều lừa ngươi
đấy.”
Hiếm khi Hồng Liên nói một câu thật lòng, nếu không có bạc, làm sao hắn có thể dựa vào chút bạc kia của Tống Thanh mà dựng được một phong nguyệt quán lớn như vậy.
“Ta biết.” Tống Thanh đáp, dừng một chút lại nói, “Bây giờ ngươi tiếp tục lừa gạt ta như vậy cũng được, ta đều cho ngươi…”
“Ngươi làm người tiêu tiền như rác đến nghiện rồi đúng không?” Hồng Liên quát lên.
“Nếu ngươi không thiếu bạc, vậy vì sao… vì sao phải trở về loại địa phương này?”
Hồng Liên liếc mắt cười nói: “Địa phương này không tốt sao? Bán da thịt cũng là làm ăn, nếu Tống đại gia đã không coi trọng, sao vẫn đến liên tiếp
mấy ngày, một tháng có thừa?”
“Ta đến vì ngươi.” Tống Thanh nói nhỏ.
Hồng Liên cười lớn: “Tống đại gia nói đùa rồi, Thanh Liên quán có nam có nữ, đâu đâu cũng trẻ hơn ta, Tống đại gia đến nhiều lần, thử một chút đi,
cam đoan ngươi vừa thử đã nghiện, đến lúc đấy tên họ của ta là gì cũng
sẽ quên mất.”
Tống Thanh nghe hắn nói như vậy, trong lòng càng buồn phiền hoảng loạn.
“Nhưng ngươi đã đồng ý với ta, không quay lại địa phương tối tăm rối loạn này nữa.”
Hồng Liên thờ ơ nói: “Lời của thỏ nhi gia* nói, vậy mà Tống đại gia cũng tin.”
*Thỏ ở đây là chỉ tướng công-cũng chính là chỉ nam kỹ. Tướng công là nghề ở tầng lớp
thấp, còn không bằng kỹ nữ. Bắc Kinh cũ quản kỹ nữ gọi là “gà”, quản nam kỹ gọi là “thỏ”.
Ánh mắt Tống Thanh tối sầm, cúi đầu không lên tiếng.
“Ngươi trở về đi, ta sẽ không tiễn khách đâu.” Hồng Liên phất phất tay.
Tống Thanh không nhúc nhích, Hồng Liên không quản hắn nữa, khoác thêm áo choàng đỏ tươi đi ra ngoài.
“Liêm Nhi!” Tống Thanh vội vàng hô to.
Hồng Liên lập tức dừng chân, nụ cười yếu ớt trêи mặt ngưng trệ chốc lát, lúc quay đầu lai mặt mày tươi cười như cũ.
“Ta tên Hồng Liên, không phải là Liêm Nhi, lần sau Tống đại gia cũng đừng
gọi sai nữa. Thiếu chút nữa thì quên mất xin nhờ Tống đại gia, ngài ý,
sau này đừng tới nữa, cứ luôn ngồi ở đại sảnh, dọa khách nhân của ta
chạy mất, nói xem ta còn làm ăn kiểu gì được nữa?”
“Ngày mai ta còn tới.” Tống Thanh nghiêm mặt cố chấp.
Hồng Liên xoa thái dương, nhức đầu nói: “Nếu Tống đại gia đến chiếu cố làm
ăn của ta, đương nhiên ta hoan nghênh ngài đến còn không kịp, nhưng Tống đại gia không lật thẻ, đến cả rượu cũng không uống, đây không phải là
đến phá quán sao, coi như ta cầu xin ngài, đừng tới nữa, ta cũng sẽ
không gặp ngài.”
“Mỗi ngày ta đều sẽ đến.” Tống Thanh khăng khăng cố chấp, “Trừ khi, ngươi về nhà cùng ta.”
…
Vĩnh Nhi
Chuẩn bị khăn giấy trước khi đọc mấy chap tiếp theo nhé các cô!
Truyện đã đi đến hồi kết, quá khứ của Hồng Liên sẽ được hé lộ qua 8c tiếp
theo, bi thương ngang với cảnh mẹ Thẩm Ngọc mất, nói chứ t khóc mất cả
buổi chiều ngày hôm nay đấy