Đối mặt với âm thanh chất vấn đầy nghiêm túc của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu ổn định tâm trạng.
“Dung mạo ta rất xấu.” Quân Huyền Kiêu ra hiệu đáp.
Thẩm Ngọc cười giễu nói: “Rất xấu? Xấu hơn cả mặt nạ mà ngươi đeo? Xấu xí đến mức có thể dọa ta sao?”
“Ừ.”
Quân Huyền Kiêu ngoại trừ bất chấp thừa nhận cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Ngọc cứng họng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Xấu hay đẹp không phải
ngươi nói là được, nếu ta không cảm thấy xấu xí thì sao? Ngươi không để
ta nhìn, làm sao ta biết dung mạo ngươi như nào? Lại nói, xấu đẹp quan
trọng đến vậy sao?”
Quân Huyền Kiêu gật đầu.
Thẩm Ngọc
không cậy được miệng của hắn, nản lòng rủ vai xuống, y vừa vội vừa tức,
không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng ngẩng đầu lên liếc mắt đưa
tình nhìn về phía ách vệ.
“Vậy ngươi cảm thấy, ta đẹp hay xấu?”
Thẩm Ngọc cố làm tư thái, hai mắt ẩn tình, nhướng mày nhìn thẳng hắn. (hết dùng khổ nhục kế giờ lại đến mỹ nam kế)
Quân Huyền Kiêu không trả lời, mà cầm tay Thẩm Ngọc một lần nữa, dùng khăn lụa mềm lau sạch vết máu khô trong lòng bàn tay y.
“Ai da…” Thẩm Ngọc đau đến rụt cả cánh tay lại.
Động tác Quân Huyền Kiêu đã rất nhẹ nhàng rồi, vẫn làm đau y, không thể làm
gì khác hơn là dùng lực càng nhẹ, sau đó thoa dược cao lên chỗ đau, nhẹ
nhàng dùng ngón tay xoa tròn cho tan cao.
Lòng bàn tay Thẩm Ngọc
mềm mềm tê tê, dược cao mát rượi, khiến tâm trạng y không yên, cũng quên làm vẻ mặt quyến rũ, truy hỏi ách vệ.
“Nghỉ ngơi điều dưỡng hai ngày cho tốt, sẽ khỏi.” Ách vệ cúi đầu làm thủ ngữ.
Thẩm Ngọc nuốt nước miếng một cái, thấp giọng hỏi: “Không phải ngươi muốn xa lánh ta sao? Vì sao còn đối xử tốt với ta? Ngươi xem, con người này của ngươi đúng là khẩu thị tâm phi*, rõ ràng ngươi có chuyện gạt ta.”
*Khẩu thị tâm phi : miệng nói một đằng, lòng lại nghĩ một nẻo.
Ách vệ lắc đầu dùng thủ ngữ nói: “Không có.”
Thẩm Ngọc phục hồi tinh thần, thiếu chút nữa bị hắn làm gián đoạn mà quên mất.
“Vậy ngươi vẫn chưa trả lời ta, ta có đẹp hay không?”
“Đương nhiên là đẹp.”
Ách vệ cứng nhắc làm thủ thế.
Thẩm Ngọc nhếch miệng, đưa tay trái đến trước mặt ách vệ, phất nhẹ hai cái.
“Vậy nếu như ta xinh đẹp, tại sao trước kia lại có người lừa gạt ta, hắn
cũng không muốn ta sao? Nhìn cổ tay ta này, là hắn tự mình làm thương
đấy. Có thể thấy yêu chính là yêu, không liên quan đến xấu đẹp, yêu một
người dù xấu xí hơn nữa cũng cảm thấy đẹp mắt, không yêu một người cho
dù diện mạo có như thần tiên cũng sẽ coi là bụi bẩn, ngươi nói có đúng
hay không?”
Lúc Thẩm Ngọc nói, nhìn chăm chú gắt gao về phía ách
vệ, y hy vọng có thể thấy được bên trong lộ ra một tia áy náy, hoặc là
một tia lùi bước, cho dù chỉ thoáng nổi lên gợn sóng cũng được, nhưng y
không thể tìm được một chút xíu cảm xúc nào từ trong con mắt của ách vệ, hắn vẫn như cũ trầm tĩnh như màn đêm.
“Ngươi nói đúng.” Ách vệ
không nhanh không chậm mà làm thủ thế nói, “Ngươi nói người kia, nói
không chừng hiện tại hắn đã hối hận không thôi.”
“Vậy bây giờ
ngươi có thể tháo mặt nạ xuống rồi chứ?” Thẩm Ngọc nghiêm túc nói, “Ta
đối với ngươi, sẽ không bởi vì tướng mạo mà thay đổi.”
Ách vệ hồi lâu không trả lời, cuối cùng làm một cái thủ ngữ không liên quan.
“Nếu đã không có việc gì, ta lui xuống trước.”
“Ngươi!” Thẩm Ngọc vội hô lên, “Ngươi không cho ta nhìn dung mạo của ngươi, ngay cả lấy cớ cũng lười tìm như vậy sao?”
Quân Huyền Kiêu thật sự là không tìm được lý do gì, Thẩm Ngọc đã có nghi
ngờ, hắn kiếm cớ nhiều hơn nữa, cũng sẽ bị y vạch trần bác bỏ từng cái.
Hắn cực kỳ khát khao lấy gương mặt thật làm bạn cùng Thẩm Ngọc, nhưng xúc
động nhất thời này, hậu quả có thể là vạn kiếp bất phục.
Quân Huyền Kiêu xoay người đi về phía ngoài phòng, không dám để Thẩm Ngọc thăm dò nữa.
“Ám vệ đại ca.”
Âm thanh của Thẩm Ngọc từ phía sau lưng truyền tới, Quân Huyền Kiêu không nhịn được dừng chân, nghiêng đầu, chờ y nói tiếp.
Căn phòng yên tĩnh trong phút chốc, sau đó rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng hạ quyết tâm, giọng nói rõ ràng chắc chắn.
“Ta muốn thành thân với Sở Linh đại ca.”
Huyết dịch toàn thân Quân Huyền Kiêu giống như đông cứng lại theo lời nói của Thẩm Ngọc, lạnh lẽo đánh úp, khiến tay chân hắn tựa như lạnh cóng,
không cách nào di chuyển được.
Tiếng Thẩm Ngọc truyền tới lần
nữa: “Ta đáp ứng tổ gia gia, sẽ vì Sở thị kéo dài hương khói, cho nên ta quyết định thành thân với Sở Linh đại ca.”
Quân Huyền Kiêu không sợ đau đớn, nhưng lời của Thẩm Ngọc tàn ác hơn bất kỳ hình phạt nào,
từng chữ của y hóa thành lưỡi đao, lăng trì hắn, cắt đi từng mảnh máu
thịt.
Hắn cố nén tim quặn đau, xoay người lại.
“Ngày nào thành hôn?” Quân Huyền Kiêu trấn định làm thủ ngữ hỏi.
“Chắc khoảng mười ngày sau, đến lúc đó tổ gia gia vẫn còn ở trêи đường xuống
hoàng tuyền, nói không chừng có thể thấy hôn yến, cứ như vậy, cũng tính
là hoàn thành tâm nguyện của ông.” Thẩm Ngọc lẩm bẩm.
“Được, vậy ta chúc mừng trước.”
Thẩm Ngọc cười một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy bất lực và khổ sở, nếu hắn
thực sự là người kia, làm sao khi nghe được tin tức y muốn thành thân,
lại có thể không chút hoảng sợ nào như vậy?
“Dựa theo quan hệ của ta và ngươi, lúc đó ngươi sẽ đến uống ly rượu mừng chứ?”
“Được.”
Ách vệ rảo bước ra khỏi phòng, ánh mắt Thẩm Ngọc mất tiêu cự, tất nhiên
không nhìn thấy sau khi ách vệ ra khỏi phòng bước chân hốt hoảng lảo đảo một chút.
“Chẳng lẽ là ta nhận lầm?” Thẩm Ngọc ngẩn ngơ mà độc thoại, “Hắn không phải Quân Huyền Kiêu, là ta nhìn lầm rồi sao?”
Thẩm Ngọc không cam lòng, có phải nhận lầm hay không, mười ngày sau sẽ rõ.
….
Khương Đường
Tác giả có lời
Tiêu Đinh Đinh lại bị cua đồng kẹp gãy một lần nữa*, hôm nay vừa phải cắt
giảm vừa phải thay đổi, mệt tim… Có thể còn phải cắt các phần quan
trọng, ngày mai phần thứ hai sẽ được bổ sung.
Thật giống như một đao tự xử để được vào cung vậy. (ói máu kiểu Tử Vi)
*Tiểu Đinh Đinh là tiếng lóng chỉ “cái ấy” của đàn ông
Cư dân mạng sử dụng thuật ngữ “cua đồng” để chỉ hành động ngăn chặn, che
đậy tin tức tiêu cực, kiểm soát tự do báo chí và ngôn luận, đồng thời
che chắn một số lượng nhỏ ngôn ngữ thiếu văn minh.
Đại ý của tác giả là mấy cảnh nóng trong truyện sẽ phải cắt bỏ hoặc thay đổi.