Biển Thập Tứ xử lý xong vết thương trên người Thẩm Ngọc, kê mấy thang
thuốc để lại rồi đi mất, Trấn Bắc Vương sai người hầu đi sắc thuốc rồi
đem lên.
Trấn Bắc Vương múc một thìa thuốc, bón một thìa nhỏ vào
miệng Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc không uống xuống được, thuốc theo khóe miệng
chảy ra.
“Uống thuốc, nếu ngươi cứ như vậy thì làm sao có thể khỏe lại để hầu hạ Bổn vương?”
Trấn Bắc Vương vốn dĩ không quan tâm chăm sóc đến ai bao giờ, giọng điệu chỉ quen ra lệnh, Thẩm Ngọc không có đáp lại, sẽ không vì lấy lòng mà hướng Trấn Bắc Vương cười, càng không tự mình chuẩn bị trước tư thế, thuận
theo hắn mua vui cướp đoạt.
Trấn Bắc Vương giờ mới chợt giật mình nhận ra hắn suýt chút nữa thì mất đi cái gì.
“Uống thuốc.”
Trấn Bắc Vương trong lòng không thoải mái, hắn phiền não bứt tóc xoa đầu,
sau đó dùng tay phải nâng đầu Thẩm Ngọc lên, tay trái bưng lên chén
thuốc, muốn ép buộc mang thuốc đổ hết xuống miệng Thẩm Ngọc, hơn phân
nửa rơi vãi ở trên đệm.
Choang—–
Chén sứ màu trắng bị Trấn Bắc Vương ném vỡ tan tành.
“Lại đi sắc một chén khác đưa lên đây.”
Trấn Bắc Vương vung tay áo một cái, tiến đến trước mặt Tống Thanh đang quỳ,
nhấc chân đá mạnh một cái vào ngực Tống Thanh, ngực truyền đến tiếng
xương gãy kêu lên răng rắc, hắn rên lên một tiếng, lần nữa vất vả gắng
gượng từ trên nền đất bò dậy.
“Bổn vương để ngươi ở lại chăm sóc cuộc sống thường ngày của nàng, ngươi như thế nào lại thiếu sót?”
“Thuộc hạ không làm tròn bổn phận.”
Tống Thanh đau đến nỗi xanh cả mặt, nhưng lại không dám phát ra tiếng rên rỉ.
“Là Vương phi làm?”
Tống Thanh không lên tiếng, Trấn Bắc Vương thật ra cũng không cần hỏi, trong vương phủ này trừ Vương phi ra thì còn có ai dám động tay động chân đến người của hắn? Huống chi là chuyện này xảy cũng không phải lần một lần
hai.
“Tại sao không sớm đến bẩm báo cho ta?”
Tống Thanh
cúi đầu nói: “Vương gia không phải là không biết Vương phi từ trước đến
nay hung hăng càn quấy, ngài lại sủng ái Thẩm phu nhân một khoảng thời
gian dài như vậy, Vương phi tất nhiên sẽ ghen tức đến nổ mắt, sớm muộn
gì cũng xuống tay.”
Tống Thanh đem trước đây Thẩm ngọc bị hành hạ từng cái từng cái nói ra, mỗi lần hắn kể đến một chuyện, Trấn Bắc Vương ánh mắt hung ác tăng thêm một phần.
Khó trách đoạn thời gian gần đây, Thẩm Ngọc cả người đều là mệt mỏi uể oải, y rõ ràng rất muốn hầu
hạ mình thật tốt, nhưng lại lực bất tòng tâm, thường ở lúc Trấn Bắc
Vương đang hứng thú nồng đậm ngủ quên mất, Trấn Bắc Vương lại không có
phát hiện ra dị thường của y, cho là y chỉ qua loa lấy lệ, nhiều lần
càng trở nên mạnh mẽ hơn cướp đoạt.
Mỗi lần Trấn Bắc Vương phải rời đi, y một mạch kéo tay hắn, hóa ra là y đang cầu cứu, chẳng qua là hắn không để ý tới.
Trấn Bắc Vương nhìn người nằm im bất động trên giường, trong ánh mắt tàn khốc chứa chút ưu tư.
“Tất cả trên dưới trong Lê Thanh Viện, trừ Vương phi hễ là người nào chạm qua người nàng, toàn bộ bắt lại giam vào thủy lao.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Tống Thanh lui ra, Trấn Bắc Vương ngồi lại bên cạnh trên giường Thẩm Ngọc.
Người hầu mang thuốc mới sắc lại đem lên, hắn bưng lấy uống một ngụm, cúi
người hôn xuống, đem thuốc từ miệng mình đẩy sang cho Thẩm Ngọc.
“Ngô…”
Thẩm Ngọc không biết là kêu vì đau hay là nói mớ, lông mi giống như cánh
bướm hơi run run, y còn chưa có khôi phục thần trí, thân thể lại đã như
tạo thành theo thói quen hướng tới lấy lòng hắn, cái lưỡi nhỏ trượt vào
trong miệng Trấn Bắc Vương, tìm kiếm ân sủng từ nơi hắn.
Trấn Bắc Vương rất dễ bị Thẩm Ngọc khơi gợi lên dụ̶c̶ vọng, tuy nhiên thời điểm
này không thể tùy ý làm bậy được, luyến tiếc tách ra đôi môi.
Hắn cầm lấy tay Thẩm Ngọc, cảm giác khi sờ vào lạnh như băng.
Tay trái của Thẩm Ngọc ngày đầu tiên hầu hạ Trấn Bắc Vương đã trật khớp,
sau đó lại bị hắn trói treo lên một ngày một đêm, vết thương mới chồng
vết thương cũ, Biển Thập Tứ nói y xương tay đã bị gãy, lại một nữa lành
lại, bởi vì không có cố định một chỗ, cổ tay có hơi vặn vẹo, để lại một
cái thiếu sót trên người Thẩm Ngọc, mãi mãi không thể khôi phục được
nữa.
Trấn Bắc Vương xoa bóp cánh tay lạnh lẽo của Thẩm Ngọc, lại
phát hiện ra cả người y trong chăn không có một chút hơi ấm nào, Trấn
Bắc Vương liền cởi ra khôi giáp cùng áo choàng ngoài nằm xuống bên cạnh
y.
Thẩm Ngọc ở trên giường co rúm lại thành một đoàn, bóng tối
lại lạnh như băng, giống như cảm nhận thấy một làn hơi nóng đến gần, chủ động nằm sát lại.