Tiếng vó ngựa chạy
như sấm, Thẩm Ngọc nắm chặt yên ngựa, nhưng mà cánh tay càng ngày càng
đau nhức, thân thể y lại trượt xuống một chút nữa, sắp không chịu nổi
nữa rồi.
Lòng Quân Huyền Kiêu như lửa đốt, hắn chạy nhanh tới
hướng ngựa xông tới, nắm lấy dây cương, một chân đạp lên bàn đạp, xoay
người lên ngựa, còn chưa kịp ổn định thân thể, đã đưa tay phải ra giữ
lấy Thẩm Ngọc.
Vào lúc Thẩm Ngọc vừa thả tay ra, thân thể buông lỏng, bị một cái cánh tay kéo lại, trời đất quay cuồng, y đã trở lại lưng ngựa.
Quân Huyền Kiêu điều khiển dây cương, khiến cho ngựa bị hoảng sợ đi chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn lại.
Thẩm Ngọc vẫn còn sợ mất hồn mất vía, nhưng giờ y đã vùi ở trong lồng ngực
một người đáng tin cậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn, không ngoài dự đoán
nhìn thấy chính là mặt nạ đáng sợ, lúc này lại khiến Thẩm Ngọc cảm thấy
thật an toàn.
“Ta….” Thẩm Ngọc muốn nói điều gì đó, “Ngươi….”
Cuối cùng lại không nói được gì, y có ngàn vạn tia cảm xúc*, vò thành nỗi chua xót.
Bản gốc là “Thiên ti vạn lũ”: ý chỉ quan hệ mật thiết, rối ren
Ách Vệ không thể nói chuyện, Thẩm Ngọc cũng giữ yên lặng, lúc trở về chỗ
cũ, Sở Linh cũng đã cứu được Sở Dực, đang răn dạy quở mắng, Sở Dực khóc
lệ rơi đầy mặt.
“Ngọc ca…..Huynh, huynh không sao chứ?” Sở Dực
nức nở nói, “Xin lỗi… Đệ không cố ý, đệ chỉ muốn thi đấu với huynh,
không nghĩ sẽ hại huynh…”
Thẩm Ngọc lắc đầu: “Ta đã không sao, ta biết đệ không cố ý, học cưỡi ngựa vốn là có nguy hiểm, đệ không nên tự trách.”.
Sở Dực tuổi còn nhỏ, nhất định là thích tranh cường háo thắng, không đến mức ra sức hại y.
Quân Huyền Kiêu im lặng không lên tiếng, sau khi đỡ Thẩm Ngọc xuống ngựa,
chỉ trong hai bước đã tới trước mặt Sở Dực, một phát nắm lấy cổ họng của hắn.
“A…”
Sở Dực không kịp đề phòng cổ họng bất ngờ bị
nắm lại, nước mắt cũng ngừng rơi, khó chịu giãy dụa, thời điểm hắn nhìn
thấy ánh mắt lạnh lẽo của ám vệ, cảm thấy mình sắp chết, rơi xuống địa
ngục.
Đôi mắt này quả thật quá mức tàn nhẫn vô tình, Sở Dực không nghi ngờ chút nào, trong cơn nóng giận ám vệ sẽ bóp chết hắn.
“Quân….. Dừng tay!” Sở Linh dưới tình thế cấp bách hô to, “Đệ ấy chỉ vô ý, ta
vừa mới dạy dỗ hắn, hắn cũng biết sai rồi, ngươi buông hắn ra!”
Quân Huyền Kiêu không chút động lòng, cánh tay cứng rắn như sắt, Sở Linh kéo hắn, hắn vẫn không nhúc nhích.
Sở Linh sốt ruột, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn khuyên bảo, hắn biết Thẩm
Ngọc ở trong lòng Quân Huyền Kiêu có bao nhiêu phân lượng, cũng biết hắn nổi lên giận dữ, đừng nói là Sở Dực, tàn sát toàn bộ thị tộc cũng dễ
như trở bàn tay.
“Ngọc Nhi bình yên vô sự, ngươi bình tĩnh một
chút! Dực Nhi hắn không phải cố ý…..” Sở Linh chuyển hướng sang Thẩm
Ngọc nói, “Ngọc Nhi, đệ mau nói với hắn đi….”.
Lòng Thẩm Ngọc vẫn còn sợ hãi, cũng không ngờ tới Ách Vệ đột nhiên gây khó dễ, vội vàng bắt lấy tay của hắn.
“Ngươi buông đệ ấy ra…. Ngươi còn dùng sức nữa đệ ấy sẽ chết! “.
Thẩm Ngọc nắm tay đánh Ách Vệ mấy cái, mặc dù không đau không nhột, thế
nhưng tay Ách Vệ dù sao cũng buông lỏng ra một chút, quay đầu sang nhìn
y, rốt cuộc Sở Dực cũng thở được, há miệng lớn gấp rút hô hấp.
Đôi mắt đầy nghiêm nghị của Ách Vệ chỉ khi nhìn thấy Thẩm Ngọc, mới hiện
lên một chút tình cảm, hắn do dự trong chốc lát, mới hoàn toàn buông tay ra.
Thẩm Ngọc bị dọa sợ, vuốt ngực quát hỏi: “Ngươi tính làm gì đấy?!”
Làm gì?
Đối mặt với sự chất vấn của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu không trả lời, hắn
chỉ là theo bản năng đem tất cả những người làm Thẩm Ngọc bị thương giết chết, Thẩm Ngọc không thể nào biết được, thời điểm nhìn thấy ngựa nhảy
lên thật cao, trong đầu Quân Huyền Kiêu có bao nhiêu ý nghĩ muốn phá hủy tất cả.
Quân Huyền Kiêu nhảy lên ngựa, Thẩm Ngọc tưởng hắn không nói tiếng nào muốn đi, sinh ra khó chịu, thế nhưng lại có một cánh tay
đưa tới trước mặt, Quân Huyền Kiêu ngồi ở trêи lưng ngựa từ trêи cao
nhìn xuống, ý là mời y lên ngựa.
“Ta không đi, ngươi tự mình trở về đi.”
Thẩm Ngọc thấy Ách Vệ lúc bình thường bình tĩnh trầm ổn, vừa nãy lại giống
như người điên, khiến Thẩm Ngọc không quen, lại phảng phất cùng một cái
bóng đè lên nhau.
Ách Vệ thấy Thẩm Ngọc thờ ơ, đột nhiên khom
người xuống, giống như thổ phỉ cướp đoạt nhi nữ nhà lành trêи thảo
nguyên, trực tiếp bắt Thẩm Ngọc lên ngựa.
Thẩm Ngọc kinh hồn bạt
vía, nhìn thì thấy y và Ách Vệ mặt đối mặt nhau, chóp mũi y đã sắp kề
sát tới nơi vạt áo lộ ra của Ách Vệ, khí tức nam tử nhàn nhạt chui vào
mũi Thẩm Ngọc.
“Ngươi…. Ngươi phát điên rồi sao…..”
Lời nói sau đó, âm thanh Thẩm Ngọc càng ngày càng nhỏ.
Trêи đường trở về nhà, tâm tình Thẩm Ngọc cũng dần bình phục lại, ngàn vạn tâm tư.
Là y cố tình để Ách Vệ đi dạy Sở Dực, bởi vì y biết Ách Vệ không phải
người như mình, hắn đã thành thân, hơn nữa hắn rất yêu thê tử của hắn,
nếu đã không thể, nên vạch rõ giới hạn trước.
Kết quả mới cách hắn nửa canh giờ, đã xảy ra chuyện nguy hiểm kinh tâm động phách.
Thời điểm ngựa lao nhanh lực kinh người, Ách Vệ từ chính diện chạy tới cũng vô cùng nguy hiểm, Thẩm Ngọc thực không nghĩ nổi, nếu Ách Vệ đối với y
không có loại tình cảm kia, tại sao lại phải dũng cảm quên mình chạy tới cứu y?
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Thẩm Ngọc hỏi ra thành lời, quả nhiên nhận được ánh mắt giống như nhìn một kẻ ngốc của Ách Vệ. Thật ra y muốn hỏi, Ách Vệ tại sao không để ý đến an nguy của chính
mình.