Thẩm Ngọc
ngẩn ra, tuy cha mẹ của y chưa từng gọi tên của y, cái tên Thẩm Ngọc này ban đầu cũng không phải của y, thế nhưng từ khi có một tên bá đạo âm
thanh lại ôn nhu nói cho y biết, y sau này gọi là Thẩm Ngọc, y liền chấp nhận cái tên này.
“Ngươi gọi Ngọc Nhi, là người của Bổn vương.”.
Nơi tận sâu đáy lòng hiện ra một gương mặt ngông cuồng tự cao tự đại, thanh âm của hắn vang lên.
Thân thể Thẩm Ngọc hơi run một cái.
Cho dù chạy trốn đến nơi cách hắn ngàn dặm, Thẩm Ngọc nhớ tới lòng vẫn còn
sợ hãi, nếu như người kia biết y đổi lại tên, có phải sẽ nổi trận lôi
đình hay không?
Dù sao hắn cũng không biết, Thẩm Ngọc mím môi nghĩ thầm.
Nhưng vừa nghĩ tới mình không gọi Thẩm Ngọc, lòng Thẩm Ngọc lại cảm thấy
trống rỗng, thật giống như không còn người tâm phúc, sẽ mất đi một món
đồ quan trọng vậy.
“Không đổi.”
Thẩm Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, thế nhưng ánh mắt kiên định.
Sở Linh nghe thấy lời từ chối của y, ánh mắt phức tạp, tâm tư hắn vô cùng
sắc bén, suy đoán Thẩm Ngọc không chịu đổi tên, có lẽ là liên quan đến
Quân Huyền Kiêu.
“Vậy…Được rồi, mặc dù tên gọi quan trọng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một danh hiệu, đệ không muốn đổi thì thôi vậy.”
Lão đầu không kiên trì nổi nữa, cầm lấy tay Thẩm Ngọc hỏi han ân cần, yêu thích không buông tay.
Sở Linh cười nói: “Ngọc Nhi, thật ra tính tình tổ gia gia rất là cố chấp, có thể nhận thấy gia gia thích đệ nhiều đến thế nào.”
“Cần ngươi lắm miệng.” Lão đầu vui mừng hớn hở nói, “Cũng đến canh giờ này
rồi, trước không nhận biết những trưởng bối này, sau này còn có nhiều
thời gian, Ngọc Nhi đói bụng chưa? Trước tiên dùng bữa tối đi!”
Lão đầu kéo lấy tay trái Thẩm Ngọc, lại mò tới ngón tay út trống không của y, mặt lão trầm xuống.
“Đây….. Đây là do người nào làm? !”.
Mắt lão liền đỏ lên, mở lớn mắt, giận không kiềm được, vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, đè nén đến có chút hít thở không thông.
“Có phải là Trấn Bắc Vương không? Hiện tại là Huyền Đế? !….. Ta cũng biết đó là tên loạn bát vương mà!”.
Lão đầu mắng, gậy đâm xuống sàn nhà vang lên cồm cộp. Kể cả những người
phía sau cũng căm giận không thôi, cùng chung một mối thù.
Thẩm
Ngọc yên lặng, mặc dù có chút liên quan đến Quân Huyền Kiêu, thế nhưng
thực ra là do y tự mình làm, Quân Huyền Kiêu vẫn có chút oan uổng.
Bất quá hắn làm nhiều việc ác, oan uổng này để hắn nhận lấy đi.
Dù sao da mặt hắn dày, cũng không sợ bị người khác mắng, hơn nữa hắn cũng nghe không thấy.
Được trưởng bối trong nhà quan tâm thương yêu, lòng Thẩm Ngọc rất ấm áp, lòng kháng cự cũng giảm đi, dần dần tiếp nhận bọn họ.
“Đều là do tổ tông để lại mầm tai hoạ, không nên a…” Lão đầu lau nước mắt
nói, “Cháu ta ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ cực rồi….”
Sở Linh
vội vàng vỗ lưng tổ gia gia giúp lão thuận khí, an ủi: “Tổ gia gia,
người đừng thương tâm nữa, không phải trở về rồi sao, đây là việc vui.
Người còn khóc nữa, muốn khiến Ngọc Nhi khó chịu sao?”
Lão đầu nghe lời này, mới chậm rãi ngừng khóc, dắt Thẩm Ngọc vào phòng, ngồi ở bên cạnh ghế của lão.
Bữa tiệc sớm đã được bố trí xong, mấy ngày nay Thẩm Ngọc gấp rút lên đường, không ăn được mấy bữa no, nhìn món ăn mê người ở trêи bàn, sớm đã thèm
đến nhỏ dãi, Sở nhân không chỉ thông minh, học vấn tốt, ngay cả nấu ăn
cũng giỏi.
Tuy họ hàng xa nhiệt tình hỏi thăm Thẩm Ngọc, lại một
mặt giới thiệu thành viên trong gia tộc, thế nhưng đều thấp giọng lời
nói nhỏ nhẹ, không lộ ra vẻ ồn ào.
Thẩm Ngọc chú ý đến bát đũa,
bộ đồ ăn này được chế tạo cực kỳ tinh xảo, mặc dù không giống như hoàng
cung khắp nơi đều là vàng bạc, nhưng cũng tao nhã tinh xảo, đĩa sứ phù
hợp với loại món ăn nào, rượu Thiệu Hưng, rượu gạo, rượu trái cây mỗi
thứ đều có ly đựng riêng, ngay cả đôi đũa cũng điêu khắc hoa văn.
Chẳng trách Sở Linh mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tao nhã lịch sự đến như
vậy, xuất thân trong một gia tộc coi trọng lễ nghi, tự nhiên sẽ bồi
dưỡng ra được phong thái đặc biệt.
Thẩm Ngọc không để ý lễ tiết
câu nệ, ăn uống no đủ mới bị Sở Linh dẫn đến một quỳnh hồ tiểu trúc, lúc này đêm đã khuya, Thẩm Ngọc nhìn thấy ở ngoài tiểu viện, có một thân
ảnh thẳng tắp đang đứng ở đó.
“Ngọc Nhi có uống chút rượu, phiền ngươi giúp y thay y phục đi ngủ.” Sở Linh yên lặng nhìn Quân Huyền Kiêu nói.
Thẩm Ngọc bị kéo vào một cái khuỷu tay rắn chắc, ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt nạ ác quỷ, lúc đầu y vừa nhìn thấy cái mặt nạ này, sẽ bị hù dọa một
phen, bây giờ nhìn mãi cũng thành quen, hơn nữa hắn đứng ở trong phòng,
Thẩm Ngọc cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
“Ám vệ đại ca…. Ngươi ăn cơm chưa?”
Thẩm Ngọc vẻ say rượu môиɠ lung, cả người chóng mặt, đưa tay sờ mặt nạ, bị ám vệ né tránh.
Không biết có phải Thẩm Ngọc nghe lầm hay không, dưới mặt nạ truyền đến tiếng hừ nhẹ, sau đó thân thể y mất trọng lượng bay lên, bị bế ngang lên, đặt nhẹ lên trêи giường.
Thẩm Ngọc nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ mất, miệng lẩm bẩm lời nói mơ hồ.
“Ám vệ đại ca, ngươi rất thích bế người nha…”
Quân Huyền Kiêu nhìn Thẩm Ngọc, có chút không được vui vẻ.
Trước đây Thẩm Ngọc không biết uống rượu, tửu lượng cũng chẳng ra sao cả, uống một ít đã say rồi.
Giờ lại học uống rượu.
Nhất định là do những người thân thích kia cố ý rót y.