Hắn vừa đạp cửa bước vào liền thấy Thẩm Ngọc lười biếng nằm ngủ trên
giường, thậm chí ngay cả hướng hắn thỉnh an cũng không làm, còn nhìn về
phía mình cười khinh miệt.
Có ý gì? Y là tự cảm thấy bản thân quá kém, không chịu nổi kịch liệt thị tẩm, khinh thường với ở hiện tại lấy
lòng mình sao? Hay là oán trách hắn hành hạ thể xác y?
Trấn Bắc
Vương khi nổi giận lên, còn chưa có ai không dám không vâng lời hắn,
Thẩm Ngọc lại dám đối với hắn mặt lạnh, mắt lạnh? Còn dám nhắm mắt lại,
an nhiên đi ngủ?
“Đứng lên.”
Trấn Bắc Vương nắm lấy cổ áo Thẩm Ngọc, trực tiếp nhấc y lên, kéo sát tới gần mình.
Thẩm Ngọc ý thức mơ hồ, y quả thực là quá buồn ngủ rồi, trên người thật là
đau, thân thể giống như là nhấn xuống ở dưới nước, không kiềm được mí
mắt nhắm lại, Trấn Bắc Vương âm thanh rống giận làm y chấn động thanh
tỉnh một chút.
“Vì sao không mặc y phục Bổn vương ban tặng?”
Bởi vì Vương phi không thích, nàng ngay lập tức đốt rụi rồi.
Thẩm Ngọc rất muốn nói, chẳng qua là y ngay cả khoa chân múa tay ra hiệu
cũng không còn sức lực nữa, đầu mềm nhũn gục xuống, vừa vặn ngả sang một bên.
Trấn Bắc Vương cho là y đang giận hắn.
“Ngươi không
muốn nhìn thấy Bổn vương, phải không? Ha, xem ra là Bổn vương đã quá
dung túng ngươi rồi. Ngươi chỉ là đồ chơi trên tay ta, ngươi xinh đẹp
cũng chỉ có ta có thể thấy, biết thân biết phận một chút.”
Thẩm Ngọc biết rất rõ, y là con chim hoàng yến Trấn Bắc Vương nuôi, nhỏ bé như hạt bụi.
Hầu hạ tốt chủ nhân, y mới có thể tiếp tục sống sót.
Y toàn thân không thể cử động, chỉ có thể dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi.
Trấn Bắc Vương bị hành động của Thẩm Ngọc làm cho giật mình, Thẩm Ngọc là
một cái nhân gian vưu vật, y hơi khiêu khích, liền khiến cho Trấn Bắc
Vương hứng thú không thôi.
*vưu vật: thứ hiếm lạ, rất quý, chỉ người đẹp ít thấy.
Trấn Bắc Vương rất hài lòng, Thẩm Ngọc còn biết điều như một con cún nhỏ lấy lòng hắn, biểu hiện y đã khuất phục trước mình, không dám khí thế nữa.
“Ồ…Thoải mái.”
Trấn Bắc Vương ngẩng đầu lên, yết hầu khẽ động.
“Như vậy thì đúng rồi, ngươi thật tốt hầu hạ Bổn vương, ta sẽ hậu đãi ngươi, ngươi nhìn xem một chút Thẩm Ngọc, Bổn vương đem ngọc thạch này cho
ngươi, có thể cho thợ điêu khắc thành hình dáng của ngươi, có được hay
không?”
Trấn Bắc Vương mang đến một khối ngọc trong suốt nhuận
hòa, chừng một thước, giá trị liên thành. Ở dưới ánh nến, cùng làn da
sáng mịn màng của Thẩm Ngọc lẫn nhau nổi bật.
“Ngươi không thích? Ngươi muốn cái gì? Trên trời dưới đất, chỉ cần ngươi muốn, Bổn vương cũng nhất định lấy về đưa cho ngươi.”
Ta muốn sống.
Trấn Bắc Vương sáng ngời cười một tiếng: “Ngươi không biết nói chuyện cũng
không sao, muốn cái gì ngày mai hãy để Tống Thanh viết xuống, Bổn vương
sẽ đem đồ tốt nhất trên thế gian này mang tới cho ngươi.”
Thẩm
Ngọc trong lòng nín đau, y cùng Trấn Bắc Vương da thịt thân cận, nhưng
lại cách xa tựa một như dải ngân hà vậy, y suy nghĩ nhiều làm cách nào
để cho Trấn Bắc Vương biết được tiếng lòng mình.
Còn có thể để
cho Thẩm Ngọc một lần nữa coi trọng đến mình, Trấn Bắc Vương tâm tình
rất tốt, lời nói đến cũng nhiều hơn, hai cánh tay một bên trên người
Thẩm Ngọc vuốt tới vuốt lui, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên
đời xứng với Thẩm Ngọc toàn bộ đưa hết cho y.
“Đáp ứng với Bổn
vương, sau này không được cho bất cứ người nào thấy ngươi khiêu vũ,
không, ta sẽ không lại để cho một ai có thể nhìn thấy ngươi, ngươi chỉ
là của riêng một mình ta.”