Mộc Sơ cho là mình chiếm được tiên cơ, lại không nghĩ tới Trấn Bắc Vương nói một câu đã vạch trần thân phận của hắn.
Mộc Sơ bị nhìn thấu không chút hoang mang mà gật đầu nói: “Vương gia tuệ
nhãn như đuốc, quả thực Mộc Sơ chỉ là tên giả của tại hạ ở Cao Ly, tại
hạ là Sở Linh, tình cảnh của nhất tộc Sở thị Vương gia đã biết rõ, kính
xin Vương gia không nên trách tội.”
“Ngươi họ tên là gì Bổn Vương không có hứng thú.” Quân Huyền Kiêu hừ nhẹ nói, “Bổn Vương chỉ không
thích có người giả thần giả quỷ ở trước mặt ta.”
Nếu như là trước kia, Quân Huyền Kiêu nhận ra người này họ Sở , chắc chắn sẽ bắt hắn
lại, nhưng từ khi thiếu chút nữa để mất đi Thẩm Ngọc, hứng thú của hắn
đối với Sở Vương mộ càng ngày càng nhỏ, thậm chí còn trở thành một điều
cấm kị trong lòng hắn, đầu ngón tay máu thịt lẫn lộn ở trong hộp phỉ
thúy, biến thành bóng đen mà hắn không thể nào xua đi được.
Sở Linh liền thưa vâng, cười nói: “Tại hạ đưa ra đề nghị, mong rằng Vương gia cân nhắc suy xét.”
“Cân nhắc?” Trấn Bắc Vương gõ gõ ngón tay lên tay nắm long ỷ (ghế ngồi của
vua), nói: “Bổn Vương chưa kéo ngươi ra ngoài chém, ngươi nên cảm tạ bản thân mình mang họ Sở.”
Sở Linh không tự ti cũng không kiêu ngạo
đáp lời: “Vương gia sẽ không làm vậy, tuy rằng bên ngoài đồn đại Vương
gia là người tàn bạo dễ bị kϊƈɦ động, nhưng dựa theo nghe ngóng của Sở
Linh, Vương gia trong thô có mịn*, không phải là kiểu mãng phu chỉ biết
động đao kia.”
*thô trung hữu tế: bên ngoài thô kệch, bên trong tinh tế
Quân Huyền Kiêu khẽ cười một tiếng, dựa theo tính khí của hắn, hẳn đã sớm
giết chết Sở Linh rồi, nhưng hắn ta mang họ Sở…Quân Huyền Kiêu không
khỏi suy xét đến cảm nhận của Thẩm Ngọc, trêи đời này của y trừ mình ra, cũng không có người thân nào khác, ngay cả người hơi mang cùng huyết
thống cũng không có, giống như lá bèo không có rễ, cô đơn sót lại trêи
đời.
“Hiện nay Đại Tĩnh bị bao vây tứ phía*, còn có một Diệp Đế ở trong tối, có thể nói Vương gia loạn trong giặc ngoài, hiện giờ chỉ cần Vương gia trả giá một ít tiền của, thì có thể bớt đi một kẻ địch gia
nhập, trong lúc Vương gia đang ứng phó tai họa ngầm khác, sẽ thoải mái
hơn rất nhiều, vụ trao đổi này, Vương gia nghĩ xem như nào cũng có lợi
cho ngài nhất.”
*Tứ diện sở ca: Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem
quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến
bờ sông Ô Giang mà tự tử.
Sở Linh nói chuyện ôn hòa nho nhã, mạch lạc rõ ràng, hơn nữa ngữ khí khẩn thiết, một người bình thường nghe
xong sẽ rất dễ bị hắn dắt mũi.
Trấn Bắc Vương nghiêng mắt bễ nghễ nói: “Tộc nhân Sở thị các ngươi đã lác đác không còn mấy người rồi, còn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức thu vén tiền tài dự tính khôi phục Đại Sở
sao?”
“Cũng không phải là như thế.” Sở Linh nói, “Nguyên khí Sở
thị bị tổn thương nặng, giống như lời Vương gia nói, dòng chính Hoàng
tộc chân chính chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay, tạm thời trong vòng
trăm năm sẽ không có biện pháp tro tàn lại cháy, Vương gia cứ yên tâm
đi, nhưng Sở nhân có kiêu ngạo của mình, dù cho sa sút hơn nữa, cũng
không ngừng kéo dài hơi tàn, mỗi năm nuôi sống hơn ngàn nô bộc đều tốn
khoản phí không nhỏ, cho nên không thể không xuống núi kiếm ít ngân
lượng sống qua ngày mà thôi.”
Quân Huyền Kiêu im lặng, cân nhắc xem lời mà Sở Linh nói có mấy phần là đáng tin.
Sở Linh cho rằng hắn động lòng, tiếp tục nói: “Tại hạ ở trước mặt Cao Ly
Vương, lời nói có chút trọng lượng, nếu Vương gia đáp ứng, thậm chí ta
có thể thuyết phục Cao Ly Vương phản chiến về cùng phe với Vương gia,
như vậy, người Hung Nô sẽ bị thiếu hụt lương thảo tiếp đó không còn sức
lực, còn Vương gia có thêm một đồng minh…”
“Nói xong chưa?” Quân
Huyền Kiêu cắt ngang lời hắn, “Lần này ngươi tới Kinh thành, nếu như chỉ có một mục đích này, vậy Bổn Vương sợ rằng Sở nhân trêи đời, sẽ ít đi
một người.”
Sở Linh bỗng chốc nghẹn họng, than nhẹ một tiếng, vẫn nho nhã lễ độ nói: “Vương gia, trêи thực tế, lần này Sở Linh tới cũng
là nhận ủy thác của tộc lão, tới gặp vị tộc nhân Sở thị ở bên cạnh Vương gia kia một lần.”
Quân Huyền Kiêu không vui nhíu nhíu mày kiếm, khiến cho khí chất hắn thoạt nhìn càng sắc bén uy nghiêm.
“Vương gia đừng hiểu lầm, thật ra yêu cầu của các tộc lão xuất phát từ quan
tâm, ngài cũng biết tộc nhân Sở thị chúng ta còn thừa lại không nhiều
lắm, mỗi một người trong tộc đều được coi trọng, nếu không phải những
năm này chúng ta dốc hết hết sức lực, mang tộc nhân tiếp nhận trở lại
nơi ẩn cư, sợ là Sở thị đã biến thành lịch sử rồi.”
“A? Xem ra
đối với tình hình của Đại Tĩnh, chuyện lớn chuyện nhỏ gì các ngươi cũng
thăm dò rất rõ ràng mà.” Quân Huyền Kiêu cười lạnh.
Sở Linh khiêm tốn nói: “Không dám, Quân Sơn Lăng chính là tổ lăng của Sở nhân chúng
ta, trước đó vài ngày bỗng nhiên bị Diệp Đế tìm thấy, cho nên chúng ta
mới mới âm thầm truy xét, cũng không dò xét ý tứ riêng tư của Vương
gia.”
“Nếu như y thật sự là con cháu Sở thị các ngươi, ngươi định làm như thế nào? Mang y đi?”
Sở Linh vội vàng xua tay nói: “Người của Vương gia sao chúng ta dám tùy ý
lộn xộn? Nói thực, kết quả chúng ta ngầm điều tra, đã xác định y là dòng chính Hoàng tộc Sở thị, thậm chí còn có họ hàng vừa hay đến đời thứ 5*
với tại hạ, nói như vậy, Sở thị chúng ta và Vương gia không chỉ không
cần đối địch nhau, mà quan hệ còn có thể càng thêm mật thiết.”
*bản gốc la ngũ phục: dựa theo chế độ gia tộc phụ hệ cấu tạo thành xã hội cổ đại Trung Quốc, lấy dòng họ người cha làm trọng. Phạm vi họ hàng bao
gồm từ cao tổ đến con cháu nam hệ và vợ trở xuống, tức là chín đời từ
cao tổ đến cháu cao (cháu đời thứ 4), bình thường gọi là bổn tông cửu
tộc.(baidu)
Mô hình Cửu hệ (google)
[+4]. Cao tổ (khảo)-Kỵ
[+3]. Tằng tổ (khảo)-Cụ
[+2]. Hiển tổ (khảo)-Ông
[+1]. Hiển (khảo)-Cha/chú/bác
[0]. Bản thân
[-1]. Tử-Con
[-2]. Tôn-Cháu
[-3]. Tằng tôn-Cháu cố
[-4]. Huyền tôn.-Cháu cao
“Hiện tại Ngọc Nhi không phải là dòng chính Hoàng tộc Đại Sở gì hết, cũng
không phải sợi dây gắn bó giữa Bổn Vương và Sở thị, ngươi càng không cần vọng tưởng lợi dụng vào quan hệ của Bổn Vương và y.”
Thái độ Quân Huyền Kiêu cứng rắn, Thẩm Ngọc là của riêng một mình hắn, do hắn độc chiếm, chỉ một điểm này thôi là đủ rồi.
Trêи xe ngựa trở lại sơn trang, Quân Huyền Kiêu vẫn còn cân nhắc có nên để
cho Thẩm Ngọc gặp lại tộc nhân của y một lần hay không.
Cái thân
phận “Sở thị” này đã mang lại cho y rất nhiều tổn thương rồi, Quân Huyền Kiêu cũng không hy vọng y và Sở thị còn bất kỳ dây dưa gì, nhưng hiện
tại Quân Huyền Kiêu đã bắt đầu đứng ở lập trường của Thẩm Ngọc, suy xét
cảm thụ của y, nếu như Ngọc nhi biết, trêи đời này y vẫn còn người thân, có phải sẽ rất vui mừng?
Chỉ cần có khả năng lấy lòng y, Quân Huyền Kiêu có thể buông bỏ ý nguyện của bản thân.
…
Tác giả có lời – Khương Đường
Chương trước sửa đổi tí xíu, có lẽ cái mới không nhìn cũng sẽ không có ảnh
hưởng gì quá lớn, chính là Ngọc Nhi chưa tiếp nhận Quân Huyền Kiêu,
nhưng không sợ hắn như vậy nữa~ truy thê còn chưa thành công, Vương gia
vẫn cần nỗ lực…Một cái điều tra nhỏ: tiếp nhận sinh con ấn 1, không tiếp nhận…cũng đừng bỏ truyện…