Quân
Huyền Kiêu muốn an ủi Thẩm Ngọc, để cho y bình tĩnh lại, nhưng Thẩm Ngọc không cho hắn tới gần, còn cắn một cái lên cánh tay hắn.
Trong mắt Thẩm Ngọc hoàn toàn đều là cảnh giác và oán hận đối với hắn.
Quân Huyền Kiêu rất không thích, y từng thâm tình sùng bái nhìn mình như
thế, vì sao lại trở nên như vậy? Từ trước tới giờ kiêu ngạo của Quân
Huyền Kiêu luôn cho phép hắn cảm thấy bản thân mình chưa từng làm sai,
nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói rằng, hắn sai rồi, là hắn đã
gây ra toàn bộ chuyện này.
“Ngọc Nhi, thực xin lỗi, ta đã tới chậm một bước…”
Quân Huyền Kiêu kiên trì nhận lỗi.
“Thi thể của mẹ ngươi…Bổn vương sẽ giúp ngươi an táng thật tốt.”
Quân Huyền Kiêu vừa tới gần một chút, Thẩm Ngọc liền kịch liệt biểu hiện ra
thái độ thù địch, hắn đành phải lùi ra sau, Thẩm Ngọc mới an tĩnh lại.
“Mẹ, con mang người đi…Chúng ta đi Bắc đô cũng được, trở lại Vân Mộng cũng
được, sau này cũng không còn kẻ nào ức hϊế͙p͙ chúng ta nữa.“
Quân Huyền Kiêu nhìn y cố sức cõng mẹ lên, vốn dĩ cơ thể y đã tiêu hao đến
trống rỗng, ốm yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, cho nên mỗi bước đi đều hết sức gian nan, nếu như không phải Thẩm mẹ cũng gầy vô
cùng, nhất định y đã sớm ngã rồi.
Thẩm Ngọc không cho Quân Huyền
Kiêu tới gần, hắn chỉ có thể đi theo Thẩm Ngọc, không xa không gần bám
theo, hắn sợ Thẩm Ngọc lại xảy ra chuyện khác.
Nhìn Thẩm Ngọc ra
khỏi Đại Lý Tự, lưng cõng thi thể mẹ tìm kiếm trêи đường lớn, thật lâu
sau mới tìm được một cửa tiệm bán quan tài.
Thẩm Ngọc không thể nói chuyện, cũng không đặt mẹ xuống, ông chủ tiệm quan tài liếc mắt liền nhìn ra y muốn làm gì.
“Đi đi, đi đi, quan tài trong tiệm đều bán hết sạch rồi, thói đời gì thế này, đến cả nghĩa trang cũng chật kín.”
Mặc dù Trấn Bắc Quân không giết người tứ phía, nhưng chiến trường chém giết đến, khắp chốn kinh thành đều là thi thể, có người thân thì sẽ được mua quan tài khóc lóc an táng, không có người thân thì bị người khác dùng
chiếu quấn một cái rồi ném đến bãi tha ma.
Một tay Thẩm Ngọc bận bịu lấy ra quan bạc, ra hiệu: ta có bạc.
Đôi mắt chủ tiệm sáng ngời, thò tay nhận lấy, sau đó quay người vào phòng.
Thẩm Ngọc khẩn trương, nhưng y không cách nào hô lên, đành phải để thi thể của mẹ xuống, rất nhanh níu lấy y phục chủ tiệm.
“Hóa ra ngươi là người câm…” Sự thay đổi của chủ tiệm càng trở nên không
kiêng nể gì cả, “Tiểu tử ngươi làm gì đây? Đã nói rồi tiệm quan tài này
của ta, là chỗ làm ăn buôn bán, không phải chùa miếu bố thí làm việc
thiện, không có bạc thì đừng đến…”
Thẩm Ngọc hoảng loạn khoa tay múa chân: “Ngươi đã cầm bạc của ta rồi!”
Mặc dù chủ tiệm nhìn hiểu được, nhưng cũng không thừa nhận.
“Ngươi đừng kéo ta nữa, hiện tại kinh thành đang rất loạn, giá quan tài đều
tăng gấp 10 lần rồi, ngươi còn muốn ta tặng không cho ngươi chắc? Ngươi
thôi nằm mơ đi…” Chủ tiệm lại túm vạt áo Thẩm Ngọc. “Tên câm này, ta
khuyên ngươi nên biết tốt xấu, bây giờ mấy vị quan nào đó của kinh thành cũng đều chạy trốn rồi, coi chừng ta gọi người đánh gãy chân ngươi
đấy!”
Giọng nói hung ác vừa dứt, chủ tiệm này “a” lên một tiếng
liền bị ngã bay ra ngoài, xương sườn lồng ngực bị gãy vài cái, so với bị ngựa đá còn thảm hơn.
Hắn chỉ cảm thấy một luồng gió lớn quét
qua mặt, lồng ngực đã bị giẫm vào, một người như hung thần ác sát từ
trêи cao nhìn xuống hắn, người này mặc áo giáp chiến bào, nhìn liền đoán được là vị Diêm Vương sống Trấn Bắc Vương kia.
“Quân gia tha mạng! Không biết tiểu nhân đã đắc tội chỗ nào với quân gia…”
Dưới chân Quân Huyền Kiêu hơi dùng sức, chủ tiệm đau đến mức gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Đem bạc trả lại cho y.” Quân Huyền Kiêu uy nghiêm nói.
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân mê muội hồ đồ….”
Chủ tiệm tiếc mạng, lập tức đem bạc dâng lên.
Dựa theo tính khí của Quân Huyền Kiêu, hắn nhất định sẽ giết chết kẻ này,
nhưng hắn không muốn để cho Thẩm Ngọc nhìn thấy máu nữa, nếu không chỉ
càng khiến cho hiểu lầm của y đối với hắn sâu hơn.
Quân Huyền Kiêu buông tên gian thương này ra, quay đầu nhưng lại chứng kiến Thẩm Ngọc đã ngã trêи mặt đất.
“Ngọc Nhi!”
Quân Huyền Kiêu ôm y lên, cũng may chỉ là thương tâm quá độ nên thể lực tiêu hao, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Ngọc bị kϊƈɦ động, lại cõng thi thể mẹ đi xa như vậy, tinh lực đã sớm
hao tổn hết sạch, có thể đi đến chỗ này hoàn toàn dựa vào một mực chống
đỡ.
Quân Huyền Kiêu cúi đầu nhìn Thẩm Ngọc nhắm nghiền mắt, lông
mày còn hơi hơi nhíu lại, bám vào ngực hắn, mặc dù Thẩm mẹ không phải do hắn giết, nhưng truy tìm căn nguyên, kẻ chủ mưu cầm đầu gây mọi chuyện
lại là hắn.
Nếu như lúc ấy không phải hắn thiết kế tất cả, chuyện tiếp theo cũng sẽ không phát sinh.
Giờ đây Ngọc Nhi hận hắn thấu xương sao?
Ở Kim Loan Điện Thẩm Ngọc đã nghe được hắn và Diệp Đế nói chuyện, Thẩm Ngọc nhất định căm hận hắn.
Quân Huyền Kiêu nhớ đến lúc nãy ở trong nhà giam, ánh mắt oán hận căm thù
kia của Thẩm Ngọc, nhất định cho rằng là hắn đã giết chết mẹ y.
Quân Huyền Kiêu siết chặt nắm tay, hắn chưa từng sợ người khác hiểu lầm,
người khác đồn đại hắn là đại ma đầu giết người không chớp mắt, hắn chỉ
coi như đây là lời khen ngợi, thế nhưng một cái liếc mắt của của Thẩm
Ngọc, lại đâm xuyên qua kiêu ngạo của Quân Huyền Kiêu, hắn cảm thấy rất
không thoải mái, loại cảm giác bị người khác hiểu lầm này, quả thực
khiến hắn ngột ngạt bức bối đến muốn giết người.
“Lẽ nào là ta sai rồi sao?”
Quân Huyền Kiêu siết nắm đấm không có chỗ phát tiết, đánh một quyền lên mặt đất, bàn đá xanh nứt thành từng khúc.
“Nhất định Ngọc Nhi sẽ nghe ta giải thích, y sẽ tin tưởng ta…”