Không khí sạch sẽ lạnh lẽo, thỉnh thoảng có hạt mưa dừng ở chóp mũi.
"Đừng chạm vào tôi." Sở Miên bước nhanh hướng phía trước, e sợ tránh không kịp Vu Nhiên ở đằng sau.
"Cậu mẹ nó làm tớ bị dơ! Cậu cũng đừng mong sạch sẽ!" Vu Nhiên chạy vài bước liền đuổi kịp, giang hai tay ôm chặt Sở Miên từ sau lưng, tranh thủ hắn chưa kịp trở tay mà cọ loạn một hồi, khiến áo rằn ri của đối phương
cũng dính đầy vết bùn.
Sở Miên cố sức mà lay động hai bên thân
thể tính quăng cậu ra, trơ mắt nhìn thấy trước đó có mấy huấn luyện viên đang hút thuốc đi thẳng tới, nhanh chóng quay đầu lại nói: "Vu Nhiên,
đằng trước có người."
Vu Nhiên không buông tay, chỉ là ló đầu từ sau lưng Sở Miên ra nhìn: "Có người thì có người thôi, hiện tại lại
không phải thời gian tập huấn."
Sở Miên không nói hai lời bóp
chặt cổ tay Vu Nhiên, cương quyết tách thân thể hai người ra, lại xoay
người lễ phép gật đầu chào hỏi với các huấn luyện viên kia.
Các
giáo viên quân sự phụ trách trung học Thành Tuấn đều đã nghe qua hai nam sinh trong sự kiện "Qua đêm tại rừng nhỏ", hiện tại nhìn thấy hai thiếu niên thanh tú sáng sớm ấp ấp ôm ôm, bọn họ bèn lập tức hiểu rõ mối quan hệ của hai người này.
"Rất tốt, rất nhiệt huyết." Huấn luyện
viên trêu chọc mà cười rộ lên, nhìn thấy Vu Nhiên đang cau mày lay động
cổ tay, ý vị thâm trường mà nói cho Sở Miên: "Con gái có lúc muốn chịu
đau, con trai cũng có lúc muốn được chiều. Khi có mâu thuẫn không nên
chỉ để ý bản thân tùy hứng, chậc, đều là đàn ông, càng phải cố gắng ủng
hộ lẫn nhau."
Loại lời nói dạy dỗ ân cần của trưởng bối này
khiến Sở Miên không biết phải làm sao, không đáp lời nổi, chỉ có thể vừa xấu hổ vừa ngoan ngoãn gật đầu. Chờ các giáo viên quân sự vừa đi, Vu
Nhiên ở bên cạnh hắn liền bật cười.
"Cậu còn cười, có cái gì buồn cười." Sở Miên phiền muộn, bóp chặt mặt trái Vu Nhiên, "Không cho cười."
Giọng Vu Nhiên mơ hồ không rõ: "Cậu mẹ nó ở trước mặt người lớn sao lại ngoan như vậy? Giả bộ tốt lắm đó."
"Tôn trọng trưởng bối mà thôi, cậu cho rằng ai cũng không coi ai ra gì giống cậu chắc."
"Tớ cũng rất nhiệt tình với trưởng bối mà! Không thì tại sao các đại thúc trồng rau lại đưa tớ đồ ăn chứ?"
Đang nói chuyện, hai người đều cảm giác được giọt nước rất nhỏ rơi xuống
đỉnh đầu, phỏng chừng lát nữa liền sẽ có trận mưa tiếp theo. Vu Nhiên
rất vui vẻ, cuối cùng cũng đến ngày không cần tập huấn như ý muốn, vội
vàng lôi kéo Sở Miên tới quầy bán quà vặt mua đồ uống chúc mừng.
Sau khi quay về kí túc xá, Vu Nhiên ngồi ở trước bàn hoàn thành bài tập
nghỉ Quốc khánh, trong miệng ngậm bánh mì, múa bút thành văn mà sao chép đáp án của Sở Miên. Nhưng cậu chép bài tập không động não, viết xong
nửa trang vật lý liền lật mới phát hiện mình chép ngược mặt trước mặt
sau, vội vàng lấy bút xóa băng điên cuồng sửa chữa, tiếng bánh răng nhựa ma sát vô cùng mãnh liệt, ồn ào đến mức những người khác lục tục thức
giấc.
Sở Miên nhìn không nổi: "Cậu sửa chữa như này lộ rõ là chép bài, còn không bằng nói với giáo viên tờ này làm mất rồi."
"Ha, cậu thế mà rất cố gắng tìm lý do." Vu Nhiên cười nói, "Trước kia cậu từng chép bài sao?"
"Không có."
Không chỉ không có, trước kia hắn cũng chưa cho ai mượn bài tập để chép, đại
khái người khác không mặt dày mày dạn như Vu Nhiên nên mới khiến hắn có
thể dễ dàng từ chối.
Ban đầu Sở Miên còn rất để ý bài tập mình
nghiêm túc suy luận ra bị người lười biếng cầm đi, sau lại bị Vu Nhiên
năn nỉ quá nhiều, hắn liền bắt đầu tập thành thói quen với loại việc
"mượn bài tập", bất tri bất giác vi phạm nguyên tác cùng đạo đức học
sinh của bản thân.
Tuy rằng nghĩ lại một chút sẽ cảm thấy Vu
Nhiên rất đáng giận, nhưng nếu là bạn bè với cậu ta, Sở Miên đành phải
yên lặng theo một nguyên tắc khác – chỉ cần thái độ của Vu Nhiên đủ
thành khẩn cũng không trêu chọc mình, hắn liền có thể thỏa hiệp một
chút.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, mọi người phát hiện không
cần tập huấn liền lười biếng mà nằm trên giường nói chuyện phiếm. Sở
Miên rất ít khi chủ động tham dự vào các đề tài này, cơ bản đều yên tĩnh lắng nghe, có đôi khi nghe thấy mọi người cười sôi nổi, bản thân cũng
sẽ không tự giác mà nhấc khóe miệng.
Đôi mắt dần dần nặng trĩu,
nhưng hắn không phân rõ được hiện tại là cảnh trong mơ hay là hiện thực. Giống những người mắc chứng "ngủ rũ" khác, Sở Miên thường xuyên đi vào
giấc ngủ trong ảo giác tỉnh táo, chẳng hạn như cho rằng bản thân đang
đọc sách, trên thực tế đã sớm bò trên bàn; cho rằng bản thân còn đang
trả lời câu hỏi của giáo viên, kỳ thật đã nằm gục trước mắt bao người.
Cho nên khi nghe thấy Vu Nhiên bò lên giường cách vách nói chuyện với mình, trong tiềm thức Sở Miên chần chừ thật lâu.
"Mấy hôm tập quân sự này cậu ngủ ít hơn lúc khai giảng nhiều nhỉ?" Vu Nhiên
nằm lên lan can nhỏ giọng hỏi, "Tớ tra Baidu rồi, trên đó nói tâm trạng
tốt có thể giúp giảm bớt bệnh tình, cũng sẽ không té ngã nữa, cho nên có phải mấy ngày nay cậu rất vui vẻ không?"
Sở Miên muốn theo bản
năng mà trả lời một tiếng "Ừ", nhưng cả mắt lẫn miệng đều không mở ra
nổi, hắn liền rõ ràng thân thể mình vài giây sau sẽ đi vào giấc ngủ.
Trước khi tách rời với thế giới hiện thực, hắn lại nghe thấy Vu Nhiên
hỏi chính mình: "Nếu mỗi ngày đều làm cậu vui vẻ, có phải cậu sẽ nhanh
chóng khá lên không?"
Sở Miên còn chưa kịp đưa ra đáp án trong lòng, đại não liền tạm dừng suy nghĩ.
Một giấc này hắn ngủ rất dài, không chỉ bỏ lỡ thời gian ăn trưa mà buổi
chiều trước khi mọi người đi tham quan tòa kỷ niệm cũng không thể đánh
thức hắn được. Ban ngày thích ngủ khiến ban đêm bị mất ngủ nghiêm trọng, chờ những người khác ngủ, hắn mới lặng lẽ xuống giường, mở đèn bàn ra
ôn tập.
Một lát sau, bên Vu Nhiên có động tĩnh.
"Tớ bù
bài tập, cần có không gian." Vu Nhiên cười khẽ ngồi xuống bên cạnh, mở
vở bài tập của Sở Miên: "Tớ không viết những bài sau nhé? Cậu toàn học
trước."
"Ừ, dù sao khi đi học tôi cũng không có cơ hội nghe."
Sở Miên nghiêng mặt nhìn chăm chú Vu Nhiên, thấy ánh đèn vàng ấm áp chiếu
lên sống mũi anh tuấn của cậu kéo ra một bóng thật dài.
Rất muốn xác nhận với Vu Nhiên một chút "Hôm nay cậu có hỏi tôi vấn đề gì sao",
nhưng do dự một chốc, Sở Miên lại cảm thấy đề tài không có ý nghĩa. Ngay cả bác sĩ toàn thế giới cũng tìm không ra được phương pháp chữa trị tận gốc, bản thân đương nhiên không thể trông chờ vào kết luận về sau có
thể khỏi hẳn. Chỉ có thể xác nhận được Vu Nhiên đã nói đúng một chút:
Duy trì tâm trạng vui vẻ có thể giúp giảm bớt giấc ngủ.
Nhưng Sở Miên không tính thừa nhận, bởi vì hắn biết lấy tính cách của Vu Nhiên,
khẳng định sẽ nghĩ cách mỗi ngày đều khiến hắn vui vẻ.
Mà phương pháp như vậy có thể liên tục được bao lâu?
Về sau bọn họ sẽ trải qua phân ban, trải qua thi đại học, trải qua tốt
nghiệp, một ngày nào đó Vu Nhiên sẽ biến mất khỏi sinh hoạt hằng ngày
của hắn, nếu từ giờ trở đi liền ỷ lại vào niềm vui Vu Nhiên mang lại cho mình, như vậy khi ly biệt nhất định sẽ phải chịu càng nhiều khổ sở, nói không chừng bệnh tình sẽ còn tăng thêm.
- Không thể ỷ lại người khác.
Sở Miên lại nhắc nhở bản thân lần nữa.
"Ai, phỏng chừng hôm nay tớ viết suốt đêm cũng không xong." Vu Nhiên nhỏ
giọng oán hận, "Tại sao cái thanh trượt ngớ ngẩn này lại có bốn phương
tám hướng đều là hướng chịu lực chứ, nó không thể biết điều mà không lăn loạn được sao? Tớ thật sự muốn lấy cái cưa –"
Sở Miên vỗ nhè nhẹ vào gáy cậu, ý bảo cậu yên tĩnh một chút, đừng làm ồn đến mọi người ngủ.
"Buổi chiều ngày mai là thứ sáu, còn mấy ngày nữa để viết, cậu mang bài tập của tôi về mà chép."
"Cậu yên tâm cho tớ sao? Cậu không sợ tớ đánh mất à?"
"Cậu đánh mất một tờ thử xem."
"Đệt, ánh mắt đừng dọa người như vậy." Vu Nhiên rụt rụt bả vai, sau đó bỏ bút cười rộ lên, "Vậy tớ đây hiện tại không viết nữa, ngủ."
"Ừ."
Bên tai lại một lần nữa yên tĩnh lại, Sở Miên có thể tiếp tục chuyên tâm
học tập. Vu Nhiên sau khi lên giường không lập tức nhắm mắt, mà là ghé
vào gối đầu, yên lặng mà ngắm nhìn bóng dáng Sở Miên đọc sách. Thấy hắn
vẫn xuất chúng như vậy, không có chút buông thả lười biếng nào, Vu Nhiên cầm lòng không đậu mà cảm khái trong lòng một tiếng: "Thật soái."
Vu Nhiên vẫn luôn cảm thấy Sở Miên rất tuấn tú, nhưng cậu không phải bị
gương mặt đối phương hấp dẫn mà là đơn thuần cảm giác dáng vẻ nghiêm túc của Sở Miên thu hút hơn tất cả nam sinh cậu từng gặp qua. Cho dù phần
lớn thời gian đều rất lười biếng, nhưng một khi tỉnh táo thì có thể toàn lực đối phó hoàn thành bất kỳ việc gì.
Trong mắt cậu, Sở Miên
luôn chứa đựng tâm tư thắng thua, khác hoàn toàn với thái độ "Trọng tại
tham dữ"(*) của mình. Đến tài khoản trò chơi cũng không cho phép một lần thất bại, ngạo mạn đến mức khiến Vu Nhiên cảm thấy vừa tiêu sái lại vừa đáng sợ.
(*)Trọng tại tham dữ: Tham dự là tốt rồi, không quan trọng thắng thua
Nhưng chỉ cần quen biết một khoảng thời gian, ấn tượng của Vu Nhiên với Sở Miên cũng chỉ ngắn gọn một chữ "Soái".
Sở Miên mặc dù làm gì cũng đều rất soái khí, cho nên...
Thân là nam chính, mình đương nhiên muốn phá hư phần soái khí này!
Trong lòng Vu Nhiên có một loại tà niệm đang ngo ngoe rục rịch, cậu híp mắt
nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Miên, cảm thấy bản thân sắp thức tỉnh lực
lượng hắc ám.
- A.
- Trở về liền thụ cậu.
Buổi
chiều hôm sau là bế mạc kỳ học quân sự, rất nhiều học sinh vây quanh
huấn luyện viên khóc nức nở cùng chụp ảnh, lưu luyến không rời mà tạm
biệt trung tâm, lên xe bus trường học trước đó.
Sở Miên vẫn là
ngồi ghế đầu tiên, không có gì bất ngờ xảy ra, Vu Nhiên lại xuất hiện
bên cạnh hắn, vừa mở miệng câu đầu tiên chính là: "Sở Miên, tại sao kem
chống nắng của cậu ít đi rồi?"
Kết quả chính là bị Sở Miên không ngần ngại mà dùng kem chống nắng bôi toàn mặt, loang lổ khắp nơi.
Cuối tuần ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, Vu Nhiên cuối cùng cũng chép xong
bài tập của kỳ nghỉ. Thứ hai đi học, mọi người lại mặc đồng phục màu đen gặp nhau, rất nhiều người không nhịn được mà nhớ lại thời gian tập quân sự cùng nhau.
Nhưng vui sướng không bao lâu, lớp trưởng liền thông báo một tin tức đáng sợ với mọi người –
"Hôm nay công bố thành tích thi cuối tháng."
Không đợi toàn bộ lớp "Đm", Hướng Tuyết Hoa đã tiếp tục đau khổ mà nói: "Tiết đầu tiên, ngữ văn."
Không khí trong phòng học lập tức lâm vào cảnh đau thương, Thôi Hà không rõ
lý do, vội hỏi Sở Miên: "Tiết ngữ văn làm sao vậy? Giáo viên rất
nghiêm?"
Phương Chiêu vừa lúc ở bên cạnh, thay hắn trả lời: "Cậu nghe qua mấy bác gái ngoài chợ nói chuyện chưa?"
Thôi Hà gật đầu.
Phương Chiêu nói tiếp: "Giáo viên ngữ văn của chúng ta, một mình chính là toàn bộ chợ bán thức ăn."
Quy mô này cũng quá to, Thôi Hà im lặng.
Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra, cả lớp chỉ có duy độc một mình Vu Nhiên không sinh ra cảm xúc chống cự với tiết ngữ văn, thậm chí trên mặt còn
treo một nụ cười chờ mong.
Vì trước đó cô chưa từng đi học, lập
tức ngộ nhận vì thành tích Vu Nhiên rất tốt, bởi vậy ấn tượng với cậu
lập tức từ "bạn đẹp trai ngốc nghếch" tiến hóa thành "bạn học bá đẹp
trai ngốc nghếch", đủ khả năng so sánh với Sở Miên.
"Tớ đã nói
với cậu rồi, văn tớ viết rất hay." Vu Nhiên xoắn hơn nửa thân người nói
chuyện với Sở Miên ngồi sau, "Có cần tớ spoil cho cậu không? Để cậu cảm
thụ một chút cái gì gọi là "Văn thải phỉ nhiên"(*)."
(*) Văn thải phỉ nhiên: văn chương xuất sắc, trang nhã diễm lệ, khiến người khác có cảm giác cảnh đẹp ý vui
Phương Chiêu đi ngang qua bọn họ, nghe thấy trong miệng Vu Nhiên nhảy ra một thành ngữ, kinh ngạc mà đứng tại chỗ.
Sở Miên chống cằm hỏi Vu Nhiên: "Cậu có niềm tin như vậy sao, cảm thấy cô sẽ đọc bài của cậu trên lớp?"
"Tớ vừa rồi gặp cô ngoài hàng hiên, tự cô nói với tớ." Vu Nhiên cười rạng
rỡ, "Cô nói dù không đọc bài ba mươi lăm điểm trở lên cũng phải đọc của
tớ."
"..." Sở Miên bất đắc dĩ đánh giá thần thái sáng láng của Vu Nhiên, "Lời này của cô hẳn là ám chỉ cậu không đạt tiêu chuẩn."
"Xì!" Vu Nhiên một chưởng đẩy cánh tay Sở Miên ra, "Cô là ám chỉ tớ viết văn được điểm tối đa!"
Sở Miên châm biếm một tiếng, gật đầu có lệ, làm bộ bản thân tin lời cậu ta nói.
Chuông vào học còn chưa vang lên, cô Vương đã ôm một chồng bài thi dày nặng
hấp tấp đi vào phòng học, thúc giục mọi người nhanh chóng trở về chỗ
ngồi: "Nhanh lên nhanh lên! Các em đi học quân sự tập như thế nào mà
động tác vẫn chậm như vậy, hôm nay một tiết ngữ văn tôi còn phải thừa
thời gian viết chính tả, nhanh nhanh nhanh đừng làm chậm trễ thời gian
của tôi – "
Thôi Hà bị âm lượng cùng ngữ tốc thúc giục của cô
đuổi đến tay vội chân loạn, cuối cùng hiểu rõ vì sao mọi người đều sợ
cô, vị giáo viên này mỗi lần mở miệng đều là thái độ hùng hổ dọa người.
Nhưng vừa quay đầu lại, cô phát hiện Vu Nhiên vẫn vân đạm phong khinh như vậy, thật đúng là không thể khinh thường.
"Giảng viết văn trước, đỡ phải chốc nữa chưa nói xong đã tan học. Kỳ thi lần
này, viết văn đạt điểm tối đa một người, ba mươi lăm điểm trở lên bốn
người, không đạt tiêu chuẩn một người."
Cô Vương đứng trên bục giảng, phóng mắt nhìn quanh, tìm được vị trí của Vu Nhiên.
Cô mở to hai mắt, hơi lắc đầu nói: "Vu Nhiên, em thật sự tài hoa hơn người, tại sao trước kia tôi lại không phát hiện ra?"
Vu Nhiên bật cười ra tiếng, một tháng qua mỗi tiết ngữ văn cậu đều bị cô
Vương phê bình, hiện tại vất vả mới chờ tới ngày cô lau mắt nhìn mình,
hiển nhiên không che dấu được trạng thái nở mày nở mặt.
"Ai, không có biện pháp." Vu Nhiên cười, bàn tay đập lên bàn.
Cậu còn không quên quay đầu khoe khoang với Sở Miên: "Dưỡng tài như dưỡng thai, mà tớ là con cháu đầy đàn."
Cô Vương không nghĩ tới cậu đem lời châm chọc của mình trở thành khoe
khoang, tức khắc càng bực bội, vén tay áo nói: "Tới, Vu Nhiên, em lại
đây."