Lúc trên đường lục tục phát ra tiếng, một nhóm bách tính và
quan lại muốn ra khỏi thành đã tụ tập từ sớm trước các cổng phường trong thành Trường An. Quan lại dắt ngựa hàn huyên với nhau, nhiều kẻ ghé tai nhau nói về chuyện Tây Nhung, chiến tranh ở Hà Nam, hoặc là hăng hái
sục sôi, hoặc thà thở vắn than dài, dĩ nhiên phần nhiều là không quan
tâm, bởi vì gót sắt Tây Nhung đã đánh tới Kinh thành đâu, chuyện Hà Nam
Hà Bắc cứ lập đi lặp lại mãi, nghe rồi cũng chán.
Nhưng đến khi mặt trời nhô lên cao, trên đường phố toàn là quân lính đi qua đi lại, bách tính Trường An mới đột nhiên nhận thức rằng,
lần này quy mô điều động quân đội đã vượt ra khỏi tưởng tượng của họ,
nơi biên giới có lẽ đã không chống cự nổi, còn Hà Nam lần này cũng không chỉ đơn giản là binh biến.
Mặc dù thời tiết trở nên ấm áp hơn khi mặt trời lên cao, nhưng bầu không khí kỳ lạ dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Sáng sớm tiểu hoàng đế đã phải lồm cồm bò dậy đi làm vật trang
trí, cậu bé trầm mặc ngồi ở nơi cao, nghe các vị chư khanh chư tướng bàn bạc chuyện chiến sự. Nhưng thực ra mệnh lệnh điều binh đã được quyết
định trước khi trao đổi với cậu, tiểu hoàng đế ngồi trơ ra đó tận hai
canh giờ, quân đội đồn trú kinh kỳ bận rộn cả buổi sáng, chuẩn bị cho
việc lên đường.
Tách trà nguội trên án lại được thay mới, ngọn đèn mới đổi lạnh dần đi. Tiểu hoàng đế quét qua gương mặt từng người, cậu không nhìn
thấy Hứa Tắc và Luyện Hội. Lúc này mới dè dặt hỏi: “Hứa thị lang đâu?”
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Triệu tướng công lên tiếng: “Hứa thị lang đảm nhiệm chức Cung quân sứ Tây Bắc, hiện tại đang bận chuẩn bị lương thảo cho đại
quân.”
“Ồ.” Cậu chỉ đáp lại một tiếng không cảm xúc, rồi vội liếc nhìn Mã Thừa Nguyên.
Hứa Tắc ra khỏi Đại Lý Tự chưa kịp chớp mắt đã quay lại Độ Chi. Đương nhiên là vì chuyện phát quân phí cho Thần Sách quân, phiên quân
đánh giặc là hoàn toàn trông chờ vào lương thảo và quân lương Độ Chi cấp cho, Hứa Tắc nhân lúc tân quan còn chưa được bổ nhiệm, bèn thẳng tay
dùng tiền công thu từ tiền muối đông nam sung vào quân phí, suốt cả ngày nàng đều bận rộn thu xếp thủ tục và việc vận chuyển.
Đợi đến khi về nhà thu dọn hành lý thì đã là đêm khuya ngày hôm sau, sau khi so ngư phù với binh lính gác cổng, nàng cưỡi ngựa quay trở lại căn nhà ở Vụ Bản phường, đón nàng chỉ có một ngọn đèn lồng lập lòe
bên ngoài.
Nàng giơ tay gõ cửa, Diệp Tử Trinh vọt tới bằng tốc độ nhanh
nhất, sau khi mở cửa bèn ra hiệu chớ có lên tiếng, anh ta hạ giọng thật
khẽ: “Khó khăn lắm mới dỗ được nó đi ngủ, đừng làm ồn kẻo thằng bé lại
thức giấc.”
Sau khi Hứa Tắc qua cửa, nàng cúi thấp đầu thở nhanh, buộc ngựa cẩn thận xong nàng định đi thăm A Tê thì bị Diệp Tử Trinh đứng trước
mặt chặn lại, anh ta chê bai bảo: “Người cô bẩn như thế còn đi đến chỗ
trẻ con làm gì!”
Hứa Tắc vừa ra khỏi Đại Lý Tự, quả thật trên người không thơm
tho gì. Nàng nghiêm túc đi rửa mặt rồi thay xiêm áo sạch sẽ, sau đó mới
trở về phòng, lúc này Hứa Tắc ngồi xuống bên cạnh giường, nàng đưa tay
muốn vuốt ve gương mặt con nhưng lại sợ làm nó tỉnh.
Diệp Tử Trinh bên cạnh thì thầm: “Buổi chiều Thập thất lang có
tranh thủ thời gian ghé qua đây, nhưng cũng vội vã đi ngay, nhìn một cái là đi. Các ngươi đi Tây Bắc cả, đứa bé làm thế nào?”
Ánh mắt Hứa Tắc tối tăm.
“Tây Bắc phải đánh bao lâu? Một năm nửa năm có đủ không?” Mặc
dù Diệp Tử Trinh rất muốn giữ đứa bé làm của riêng nhưng anh ta cũng
không muốn chứng kiến mẫu tử chia lìa, tốt nhất là nhanh chóng giải
quyết Tây Nhung, rồi trở về mọi người đoàn tụ.
Hứa Tắc im lặng suốt một lúc lâu, mới lắc đầu nói không biết.
Nàng chưa từng đến Tây Bắc, lại càng không biết cuộc chiến
trước mắt sẽ diễn ra theo chiều hướng nào, nói thật trong lòng nàng
không nắm chắc điều gì cả.
Diệp Tử Trinh không nói thêm gì nữa, nhưng chợt thấy Hứa Tắc
đứng lên rồi lại quỳ xuống, cúi mặt sát đất hành đại lễ với mình: “Biểu
huynh…”
“Cô làm gì vậy?!” Diệp Tử Trinh đột ngột nhảy cẫng lên, “Cô
đừng có đùa! Nhờ vả chuyện gì ta cũng không nhận đâu, cô và Thập thất
lang đều phải vô sự trở về, nếu không ta sẽ ném A Tê xuống sông cho cá
ăn!”
Hứa Tắc vẫn không nhúc nhích, sống lưng cong cong bình tĩnh
nói: “Ta sẽ cố gắng sống sót trở về, nhưng thế sự không thể đoán trước,
nếu ta có gặp bất trắc, khẩn xin biểu huynh…”
“Khốn kiếp! Không được nói nữa!” Giọng Diệp Tử Trinh bất giác
cao hơn, A Tê cục cựa trở mình, hình như muốn thức giấc. Hắn vội vàng vỗ lên ngực, dằn lại cơn buồn bã dâng lên trong lòng, khẽ thì thào, hết
sức tỉnh táo nói với Hứa tắc: “Phải sống trở về, A Tê không thể không có mẹ.”
Hứa Tắc gật đầu.
Tròng mắt Diệp Tử Trinh theo đỉnh đầu nàng nhìn xuống những sợi tóc thưa thưa bạc, hình như hắn thấy nước mắt nhỏ trên sàn, vì vậy đưa
cho nàng chiếc khăn: “Ta sẽ chăm sóc A Tê thật tốt, ở Tây kinh chờ các
ngươi.”
Đêm dần sâu theo nhịp đồng hồ nước, Diệp Tử Trinh đứng dậy bước ra ngoài: “Vừa nhìn thấy cô thì đã biết chưa ngủ nhiều ngày rồi, nhanh
đánh một giấc đi, chuyện hành lý để ta lo.”
Sau đó cẩn thận khép cửa lại, Diệp Tử Trinh đứng trên hành
lang, gió lùa tới làm hai vai hắn run run, hắn lo lắng không thể ngủ yên giấc, vừa hay có thể giúp Hứa Tắc chuẩn bị hành lý.
Đèn trong phòng nhanh chóng tối lại.
Liên tục mấy ngày chưa được nhắm mắt, có lẽ Hứa Tắc đã cùng A
Tê chìm vào giấc ngủ, nửa đêm, hình như nàng nghe thấy tiếng động, nàng
mở mắt trong cơn mơ màng, một bóng dáng mơ hồ mang theo mùi hương quen
thuộc, nhận ra Thập thất lang nằm xuống bên cạnh nên nàng lại thiếp đi.
Giấc ngủ kéo dài tới tận khi trời sáng, A Tê tỉnh giấc đầu
tiên, nó bám cả người lên Vương Phu Nam, nước bọt thấm vào trước ngực áo chàng, ướt một mảng, khuôn mặt mềm mềm cọ qua cọ lại.
Nắng sớm trườn vào phòng, có lẽ chính A Tê cũng cảm thấy nước
bọt dây quá dính, thằng bé bèn vươn bàn tay tròn ủm lên mặt Vương Phu
Nam, dán mặt mình tới, cọ cọ nước bọt lên mặt chàng.
Vương Phu Nam đã thức rồi nhưng vẫn mặc cho con trêu mình.
Hứa Tắc mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh này, nàng đưa tay tới đan
vào tay Vương Phu Nam, tìm một nơi ấm áp. A Tê chơi với phụ thân chán
lại lăn ra ngủ say, vô cùng thân thiết tin tưởng, bé xíu mà đã biết phụ
thân là người nó có thể dựa dẫm.
Nhưng người phụ thân nó có thể dựa dẫm này lại sắp phải tạm biệt nó, hành quân nơi Tây Bắc xa xôi.
Hứa Tắc nghĩ Vương Phu Nam muốn ngồi dậy, nhưng chàng lại dùng
một tay ôm A Tê dịch vào trong, họ nằm đó lắng nghe hơi thở của nhau,
nương tựa lẫn nhau, hơi ấm hòa quyện.
Khoảng khắc ngắn ngủi tựa vào nhau lúc này là một chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian.
Bầu không khí cô đọng những cảm xúc dịu dàng và chân thành
nhất, trong đó cũng có cả sự chia ly bất đắc dĩ. Mặt trời ngày càng lên
cao, không khí ấm áp hơn, Vương Phu Nam mở mắt ra, dù tiếc nuối nhưng
lại không thể không đứng dậy rời đi.
Hứa Tắc cũng đứng lên theo, Vương Phu Nam khoác thêm áo cho
nàng, nàng quấn lại tã cho A Tê đang ngủ say, cúi đầu hôn lên trán thằng bé, do dự mãi rốt cuộc cũng buông tay.
Diệp Tử Trinh đã chờ bên ngoài từ lâu, khi thấy hai người đi ra mới giao lại hành lý cho Hứa Tắc: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tuyệt đối
không có sơ hở, các người đi đi.”
Cái tên nhẫn tâm này ngay cả điểm tâm cũng không cho họ ăn, vừa ra đã tiễn họ đi ngay.
Đợi hai người thực sự đi rồi hắn mới thò đầu ra khỏi cửa nhìn con hẻm vắng vẻ trống không, bụi bặm lại bám đầy trên đất.
Quần áo và lương thảo chuẩn bị cho quân đội theo đoàn quân Thần Sách trùng trùng điệp điệp lên đường rời khỏi Tây Kinh.
Chuyện của hai người Vương Hứa cũng thêm chút gia vị vui vẻ cho bầu không khí ngột ngạt ở Kinh thành. Ví dụ như, có người nói Vương Phu Nam bỏ qua hiềm khích năm xưa anh dũng cứu Hứa thị lang của hắn, Hứa
Thị lang cảm động, sau đó hối hận không thôi, cuối cùng hai người bắt
tay giảng hòa…
Nhưng chuyện vui cũng chỉ nhất thời, trong kinh thành bắt đầu
thay đổi nhân sự hàng loạt dấy lên chướng khí mù mịt, khiến người ta sặc chết.
Luyện Hội bị điều tới Phượng Tường đảm nhiệm chức Tiết Độ sứ
kiêm Lũng Hữu Độ Chi Doanh Điền Quan Sát sứ, cuối cùng cũng đến ngày hắn rời khỏi Ngự Sử đài đã bám trụ mười năm.
Phượng Tường ở phía tây thành Trường An, vì gần nên thời gian cho Luyện Hội sắp xếp hành trang vô cùng ngắn ngủi.
Khi Thiên Anh nhận được tin tức, nàng đã thức suốt đêm thu dọn, trước đó nàng đã có kinh nghiệm cùng Hứa Tắc ngược xuôi kinh thành, nên nàng rất điềm tĩnh sắp xếp đồ đạc đâu ra đó, để đến Phượng Tường vẫn có thể sống qua ngày giống như hiện tại, không bị thiếu trước hụt sau,
không tiện cái này không thuận cái kia.
Luyện lão phu nhân tuổi đã cao, bà không thể giúp hai vợ chồng họ làm gì, chỉ dặn dò vài câu rồi để cả hai tự giải quyết.
Gần xâm xẩm tối, Anh Nương ở trong phòng lão phu nhân luyện
chữ, mặc dù chưa biết mặt chữ nhưng con bé bắt chước viết theo rất chăm
chú.
Thiên Anh đứng bên ngoài phòng kiểm tra đối chiếu hành lý cần
mang theo, nàng nheo mắt nhìn, nhưng trời quá tối, phải căng hết mắt ra. Lúc này có ánh sáng dịch tới gần, Thiên Anh ngẩng đầu xoay người lại,
nàng thấy Luyện Hội chẳng biết tới từ lúc nào đang đứng phía sau lưng
nàng, hắn giơ cao một ngọn đèn lồng chiếu sáng thay nàng.
“Về rồi à?” Thiên Anh vội vàng cất tờ giấy, nàng cảm thấy chữ mình quá xấu, sợ bị cười chê.
Luyện Hội lên tiếng, giọng nghèn nghẹt.
Mặc dù ở chung đã lâu, những mỗi khi Luyện Hội và nàng đơn độc đối diện nhau, hai bên vẫn tỏ ra chút e dè.
Thiên Anh nhíu mày, nàng xoay người sang chỗ khác nhìn đống
hành lý đặt trên hành lang: “Sắp sắp xếp xong rồi, sáng mai là có thể
đi, người của Dịch Sở có nói lúc nào sẽ tới không?”
“Giờ Thìn ngày mai.”
“Vẫn kịp.” Thiên Anh cúi người đóng hòm rương, “Ta sẽ thu dọn
xong ngay thôi, huynh ăn cơm chưa? Nhà bếp vẫn còn cơm nóng đấy, hay là
làm một con cá…”
“Lần này đi Phượng Tường, thực sự đã vất vả cho cô rồi.” Luyện
Hội cảm thấy rất có lỗi, “Bắt mọi người phải bôn ba cùng ta, thật sự xin lỗi.”
Thiên Anh ngừng tay, xoay sang chỗ khác: “Tại sao huynh lại nói như vậy? Đây không phải chuyện hiển nhiên sao? Có ai có thể làm quan ở
Kinh thành mãi đâu, ra ngoài nhậm chức đều là chuyện rất bình thường, ta chuẩn bị tâm lý rồi, không sao cả.”
“Nhưng Phượng Tường…”
“Tri Thanh ta cũng đến rồi, Phượng Tường thì có là gì?” Nàng
lại trợn mắt mạnh miệng nói, “Lá gan của ta rất lớn, Anh Nương theo ta,
lá gan con bé cũng rất lớn, vừa nghe nói rời Tây kinh đến nơi khác, nó
còn vui vẻ hơn cả ta.”
Luyện Hội không biết tiếp lời nàng thế nào. Sống chung lâu, hắn biết tính nết thê tử mình ra sao, nàng lạc quan, thẳng thắn, tháo vát,
dường như chẳng biết sợ gì cả, nhưng thực tế lại là một cô nàng nhát
gan.
Ánh hoàng hôn ngày càng sậm màu, ngọn đèn lồng trên tay hắn cũng ngày càng sáng.
Ánh sáng chiếu lên màu váy đỏ tươi trên người nàng, vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Thiên Anh nhìn dáng vẻ thận trọng của hắn, nàng biết hắn đang
lo lắng điều gì. Con người này ở trước triều đường chân không chùn bước, nhưng về nhà lại lóng nga lóng ngóng, sợ lỡ như vô tình phá đi chút ấm
áp vừa có được nên càng không dám bước lên trước một bước, ôm lấy cuộc
sống thuộc về chính hắn.
Lúc này một người hầu trên hành lang đi lướt qua hắn, người hầu đi rất chậm, Thiên Anh nhìn chòng chọc đến khi hắn đi xa, nàng quay đầu nhìn bên nọ bên kia, thấy xung quanh không có ai bèn bất ngờ tiến lên
một bước, đi tới trước mặt Luyện Hội, không đợi cho hắn phản ứng liền
dang hai tay ôm lấy hắn, nhón chân hôn nhẹ lên gò má Luyện Hội.
Trong tay Luyện Hội vẫn còn xách đèn lồng, ngọn đèn đang khẽ đong đưa.