Dòng nước tràn khỏi con đê vỡ chảy xuống, vốn dĩ suối Tam Khê
lặng ngắt như tờ nhưng giờ ở mặt phía nam trong chốc lát đã có quân phục kích xông ra, Thần Sách quân vừa bị cơn nước lũ nhấn chìm nên trở tay
không kịp.
Tào Á Chi hốt hoảng, đến lúc này Vương Phu Nam làm gì còn nhớ
tới lệnh vua tôi gì nữa lập tức chia một nhóm quân đánh lên phía bắc,
một phó tướng truyền lệnh xuống: “Bùi tặc đang ôm cây đợi thỏ ở phía bắc suối Tam Khê, các ngươi nhanh chóng qua đó!”
Lúc này quân của Bùi Tùng ở phía bắc suối Tam Khê nhìn thấy
cảnh Thần Sách quân bị nước lũ cuốn về từ thượng nguồn lao vùn vụt
xuống, gặp một người giết một người, màu máu tươi hòa lẫn trong dòng
nước, dọc đường là tiếng chém giết không ngừng. Tình cảnh rất xấu, lại
đang vào đêm khuya tối tăm mù mịt, Thần Sách quân không rành địa hình
nên gần như ở vào thế bị động, Tào Á Chi thấy tình hình gấp gáp nên ra
lệnh rút lui, nhưng làm gì còn đường để rút lui.
Chém giết cùng phản quân trong tình trạng ướt sũng suốt cả một đêm, đến khi mặt trời lên cao chiến trường mới yên ắng trở lại.
Tiếng nước róc rách, máu tươi nhanh chóng bị rửa trôi, toàn bộ
phản quân đều bị tiêu diệt, phía Thần Sách quân cũng tổn thất trầm
trọng. Khi mọi người dọn dẹp chiến trường kiểm kê quân số, Vương Phu Nam ngồi bên bờ suối lặng lẽ cởi áo giáp.
“Không thấy Tào Trung úy!”, “Chắc chắn đêm qua thấy tình hình
không ổn hắn đã tự động rút về rồi, đúng là hại người!”, “Đại tướng, Tào Trung úy khăng khăng làm theo ý mình, sớm muộn gì Thần Sách quân cũng
bị chôn theo, bọn ta cũng không muốn bỏ mạng oan uổn vì hắn!” Trong lòng các tướng sĩ tràn đầy căm phẫn, nhưng Vương Phu Nam lại biểu hiện hết
sức bình tĩnh.
Áo giáp lạnh ngắt không làm sao sạch nổi, chàng vốc nước rửa
mặt, vết thương trên cổ tay vẫn còn túa máu. Mặt trời từng chút một chạy xuống núi, thời tiết tháng tư đã không còn lạnh, theo tác phong trước
sau như một lúc này chàng nên lấy thuốc mỡ ra bôi, nhưng lần này lại
không.
Thuộc hạ thấy chàng không nói lời nào liền biết tâm trạng chàng rất tệ, cũng không sang hỏi, chỉ yên lặng báo số thương vong, bấy giờ
Vương Phu Nam mới đứng dậy trở lại trong doanh.
Không ngờ sau khi trở về Tào Á Chi lại nổi trận lôi đình, Vương Phu Nam hỏi một chút, nghe nói hắn đã ra lệnh giết binh sĩ tình báo vì
tội làm việc tắc trách không tận lực, để quân ta lọt vào mai phục.
Trưởng quan của quân đội Việt châu không nén nhịn được nên ầm ĩ với Tào Á Chi một bận, cuối cùng bị lôi ra phạt trượng.
Nói tóm lại Tào Á Chi đem mọi tội lỗi đổ lên đầu người bên cạnh còn mình thì không hề có khuyết điểm, quân tình báo lên lại càng chỉ
nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, hắn mượn cớ không đủ quân lương yêu cầu cho phép kho lương mở kho cấp phát quần áo và lương thực.
Cuộc chiến với quân phản loạn cùng bản kế hoạch tốc chiến tốc thắng ban đầu giờ gắn gượng kéo dài tới tháng năm.
Kết thúc đợt thu thuế mùa xuân, Hứa Tắc thu xong hai thuế và
các loại thuế khác, lại vắt óc suy nghĩ bới một phần từ Diên Tư khố ra
để khao biên quân vất vả cực khổ.
Trong lúc Hứa Tắc bận rộn suýt chết thì cũng bị một lũ người
ngứa răng ghi hận. Mấy lão già ở Chính Sự đường lo nàng bị người ta ám
hại sau lưng nên lệnh cho vài tên lính dũng mãnh của Nam nha đi theo
nàng, đề phòng nàng đang đi đường thì bị người ta giết chết.
Ngày Diên Anh điện nghị sự, Đông Tây Khu Mật xứ, trưởng quan
tam tỉnh, Nội thị tỉnh Mã Thừa Nguyên, Thần Sách quân Trần Mẫn Chí, gồm
cả Hứa Tắc và Luyện Hội, tất cả mọi người đều đến đông đủ.
Đủ thứ chuyện bị lôi ra, tiểu hoàng đế hỏi: “Chuyện bên chùa
sao rồi? Đã tiến hành tới đâu?” Cậu vừa nói vừa nhìn về phía Luyện Hội,
Luyện Hội tức thì trình bản tấu.
Mã Thừa Nguyên nhận lấy, mặt lạnh nhạt giao lại cho tiểu hoàng
đế. Tiểu hoàng đế xem qua lại kinh ngạc nói: “Thuế thị dân và địa tô
tăng nhiều đến thế à? Hứa thị lang đây đều là công lao của khanh, nếu
như không có chuyện cắt giảm này trẫm lại không biết có nhiều gia đình
và đất đai ‘treo’ trong chùa thế đấy.” Trên mặt đầy vẻ hân hoan, tiểu
hoàng đế ngây thơ muốn khen thưởng Hứa Tắc: “Hứa thị lang nói xem khanh
muốn thưởng gì! Trẫm đều cho cả!”
“Nếu bệ hạ đã nói vậy, thì thần cũng xin nói một hai câu trong
lòng.” Hứa Tắc trong bộ dạng ‘ta ngủ không đủ giấc, đừng ai quấy rầy
ta’bỗng nhiên móc ra một xấp thơ làm người khác hết hồn, nàng quỳ xuống
mở một lá bắt đầu đều giọng đọc.
Lời nói trong bức thư vô cùng tồi tệ, chính là thay mặt cho tổ
tiên mười tám đời mắng chửi, nếu không mắng đoạn tử tuyệt tôn thì cũng
là muốn vứt người xuống mười tám tầng địa ngục…còn có không cần đợi quả
báo kiếp sau mà ngay lập tức sẽ tìm người giết nàng…
Tiểu hoàng đế nghe xong ngẩng tò te, mọi người không biết Hứa
Tắc muốn giở trò quái gì chỉ đoán nàng cố tình tỏ ra tội nghiệp muốn xin thưởng lớn gì đó, vì vậy Đông Khu Mật sứ khinh khỉnh nói: “Thế gian tín Phật, ngay từ đầu khi ngươi muốn phá chùa thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, đứng trước mặt bệ hạ khóc lóc để làm gì? Thật buồn cười.”
“Bệ hạ, là thần quá tự phụ, vốn tưởng rằng chịu nghe mắng chửi
đôi lời là xong, không ngờ hôm nay lại tới mức này.” Hứa Tắc hối hận lúc ban đầu vừa thở dài vừa nói: “Gần đây thần cảm nhận sâu sắc đời người
không dài lâu như vậy, nên xin bệ hạ cho thần được rời Tây kinh đến
Giang Hoài lánh mặt một thời gian.”
Tiểu hoàng đế khiếp đảm nhìn nàng, lúc nói chuyện mặt nàng
nhuốm đầy mệt mỏi kết hợp với mái tóc lấm tấm bạc nhìn giống như khí số (vận mệnh/mạng) sắp tận (kết thúc) thật. Tiểu hoàng đế vội bảo: “Khanh tuyệt đối không được nói như vậy!
Nếu như khanh muốn đi Giang Hoài cho khuây khỏa thì trẫm nhất định sẽ
đồng ý! Trẫm nghe nói Giang Hoài ít chùa, như vậy những người kích động
chắc không nhiều lắm, khanh tới đó có lẽ an toàn hơn…”
Hứa Tắc xin đi Giang Hoài nằm ngoài dự tính của hoạn quan cũng
như khiến cho đám lão thần khiếp sợ. Nàng là người gan dạ sao có thể
tránh đi Giang Hoài ngay lúc này?
Mã Thừa Nguyên yên lặng theo dõi tình hình, ngược lại là Hữu
Phó xạ lên tiếng hỏi: “Hứa thị lang đi rồi thì công việc ở Độ Chi và
Diêm Thiết làm thế nào?”
“Có phải không trở lại đâu, hỏi chuyện này làm gì.” Lý Quốc lão lên tiếng: “Lang Trung, Phó Xạ chẳng lẽ để trang trí sao?”
Hữu Phó xạ lại nói: “Nói thì nói như vậy…nhưng Hứa thị lang
cũng thật an nhàn quá, đến Giang Hoài giải sầu còn được nhận bổng lộc.”
Hữu Phó xạ cố ý làm khó dễ Hứa Tắc, nhưng Hứa Tắc lại biết thời thế: “Phó Xạ hiểu lầm, hạ quan cũng không phải có ý rời khỏi Diêm Thiết Độ Chi.” Nàng đứng thẳng lưng: “Hạ quan đến Giang Hoài, một vì tâm tư
muốn tránh những lời mắng chửi, hai vì vấn đề vận chuyển đường thủy của
Dương châu.”
Tiểu hoàng đế nhất thời hào hứng: “Vận chuyển đường thủy Dương châu thế nào?”
“Dương châu chủ yếu đi bằng đường thủy nhưng kênh đào trong
thành đều đã rất lâu đời, chỉ với nước mưa là không đủ, nên giao thông
thường ách tắc, vận chuyển cũng tệ, quả thực làm ảnh hưởng đến năng
suất, mà việc vận chuyển lại là trách nhiệm của Diêm Thiết sứ. Hôm nay
thần đã lãnh việc của Diêm Thiết, dĩ nhiên không thể qua loa không quan
tâm. Chuyến này thần đi Giang Hoài, chính là giải quyết chỗ hỏng này,
khơi thông thủy vận Đại Chu.
Tiểu hoàng đế gật đầu tán thành trước đánh giá lợi hại của Hứa
Tắc, nhưng còn nhỏ như cậu đã bắt đầu phải lo buồn chuyện tiền nong, vội hỏi: “Ờm…đây, đây là chuyện lớn, cần phải có rất nhiều tiền? Khanh đã
nghĩ cần phải giải quyết chi phí như thế nào chưa?”
Hứa Tắc lại rút một bản tấu dâng lên: “Đây là dự toán công
trình của Độ Chi, còn về chi phí, chuyến đi này thần sẽ tự mình xoay sở, không dùng đến quốc khố.”
Tiểu hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, cũng có nghĩa là không cần
đụng đến tiền của nội đình? Như thế đám hoạn quan sẽ không cản trở, cậu
có thể vui vẻ đồng ý chuyện này rồi! Vì vậy cậu chỉ nhận lấy bản tấu
nhìn qua loa chỗ nọ chỗ kia một chút, cuối cùng đưa cho Mã Thừa Nguyên
duyệt qua: “Mã thường thị cũng cảm thấy không tồi đúng không?”
Cải thiện điều kiện vận chuyển của Dương châu cũng là chuyện
tốt đối với hoạn quan cho nên Mã Thừa Nguyên không cần phải ngăn cản.
Bởi đó hắn bắt đầu rút lại những đánh giá trước đây về Hứa Tắc, hắn đã
quá coi thường người này, hôm nay xem ra Hứa Tắc mới là kẻ lòng dạ khó
lường. Tâm tư còn sâu hơn cả lúm đồng tiền đáng ghét bên má của nàng
“Nếu bệ hạ cho là phải, khẩn xin Khu Mật, Trung Thư cấp cho hạ quan công văn để tiến hành công việc.” Hứa Tắc thuận theo thúc đẩy mọi việc nhanh chóng, nàng nói chuyện có căn có cứ nên cũng không tìm được lý do gì
phản bác.
Thấy không có dị nghị, Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn mọi người, khi
chạm phải ánh mắt Lý Quốc lão phóng tới, nàng tránh tầm mắt, sau đó quỳ
xuống cám ơn ân đức của thiên tử, mới nghe Mã Thừa Nguyên lên tiếng “Hôm nay tới đây thôi, tất cả giải tán”, nàng cũng theo mọi người bước ra
ngoài.
Hứa Tắc đi chậm rãi, đến trước bậc cấp thì dừng lại, ngẩng đầu
có thể thấy đám mây đen bị gió cuốn qua phía chân trời, trong không khí
thoảng qua vị hè.
Từng năm qua đi, thứ không đổi chính là bố cục vuông vức của
hoàng thành, cứ như vĩnh viễn sẽ không bị hủy diệt, nhưng có thật cứng
như vậy sẽ không thể gãy không?
Nàng đứng trong gió một hồi mới lấy lại tinh thần, bất chợt nhìn về hướng Chiết Đông.
Lần chiến tranh này kéo dài hơn dự liệu, thực sự khiến người ta lo lắng, nhưng nàng cũng chỉ cau mày rồi vội vã bước xuống bậc thang
bạch ngọc.
Trong gió mang theo hơi ẩm, trời giống như sắp mưa.
Lúc này nàng đã có mang năm tháng, có quan bào đông xuân che
chắn nên không ai nhìn ra, nhưng sắp đến mùa hè, nàng không thể nào tiếp tục ở lại kinh thành được nữa, đúng lúc đến Dương châu thực hiện kế
hoạch trù bị đã lâu.
Nàng mang thai quá sớm, tuy có phần bất ngờ nhưng cũng không đến nỗi kinh hoảng.
Khi nàng quyết định cùng bước với Vương Phu Nam thì dù là trở
ngại gia đình, một mất một còn hay sinh ly tử biệt, cũng đều đã dự tính
trong lòng.
Đường muốn đi thì sẽ có cách, nàng không sợ.
Việc tiếp theo là chuẩn bị rời kinh, giao lại những chuyện trong nha môn xong, cuối cùng là đến Trung Thư tỉnh.
Lý Quốc lão hỏi nàng: “Tại sao nhất định phải rời kinh?”
“Vì trong kinh tiếng mắng chửi quá nhiều, còn vận tải Dương
châu lại đình trệ lâu ngày cần nhanh chóng giải quyết. Nếu hạ quan nhớ
không lầm, năm ngoái hạ quan đã từng đề cập chuyện này với Quốc lão.”
“Chỉ vì nguyên nhân này?”
“Vâng.”
Lý Quốc lão không tra hỏi nữa, Hứa Tắc đứng dậy cáo lui, lúc ra đến cửa lại nghe ông nói: “Ngươi một mình đi Dương châu ngàn dặm xa xôi vạn sự không an toàn, sẽ có người cùng đi với ngươi, là người mình.”
Hứa Tắc không tiếp lời, nàng cúi đầu đi ra cửa.”
Nàng tin ngoại tổ phụ nàng nhìn rõ hết thảy, thậm chí cả những điều trong lòng nàng.
Ngày rời kinh đó, nàng một mình ra cửa, Lý Mậu Mậu mang một túi lớn lương khô cho nàng. Tiểu đạo sĩ ở đạo quan bên cạnh chạy đến đập
bộp một tấm bùa màu vàng lên bọc quần áo của nàng: “Thị lang! Cái này là đạo trưởng cho! Ngài có thể làm cho đám lừa ngốc hoành hành ngang dọc
kia nuốt không trôi, làm cho đạo trưởng nhà tôi rất vui vẻ! Ngài phải sống lâu trăm tuổi nhé! Lá bùa này rất lợi hại, có thể giết yêu nghiệt đấy!”
“Ồ, đa tạ.” Hứa Tắc gỡ lá bùa xuống, xếp lại nhét vào trong bao quần áo.
Từ Vụ Bản phường nàng đi thẳng một đường về hướng đông, lúc tới cửa thành đã có xe ngựa đứng chờ, Hứa Tắc cũng thay quần áo, mang mũ
trùm có mạng che mặt lên xe.
Mã Thùa Nguyên hỏi kẻ dưới: “Có dò la được hành tung của Hứa Tắc không?”
“Hắn không đi qua trạm dịch, cũng không xuất hành theo lễ của quan viên tứ phẩm, vì vậy không tra được tin tức.”
Hứa Tắc lúc này đã lên một con thuyền của khách thương, bên
cạnh là một hầu gái mười mấy tuổi, theo sau là một nam tử dũng mãnh. Từ
khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên nàng mặc nữ trang (quần áo nữ giới), đầu mang mũ có mạng che, nàng hỏi hầu gái bên cạnh: “Tại sao ta lại đi Dương châu?”
Hầu gái đáp: “Lang quân của phu nhân buôn bán ở Dương châu, người đi tìm người thân.”