Ngoài điện Diên Anh là Trung thư tỉnh, lúc này các công giải
một mực yên lặng, bầu không khí âm u giống như bầu trời ngoài kia, không biết chịu đựng tới khi nào sẽ có một cơn mưa ập xuống.
Hứa Tắc cúi đầu thành thật theo nội quan tiến về phía trước,
mỗi bước chân trên thềm bạch ngọc đều mang lại cảm giác mát lạnh, khiến
người ta ngờ rằng bây giờ có phải đang là giữa hè hay không.
Tiếng ve kêu xa xa, từng tiếng nối tiếp từng tiếng, sau khi cửa điện được mở ra, tiểu hoàng đế đang vùi đầu đánh cờ sau án ngẩng đầu
lên, nghe thấy nội quan lên tiếng thông báo, mới quan sát Hứa Tắc đang
cúi đầu khom người tiến vào điện. Làn gió ẩm mang hơi nước tràn vào,
tiểu hoàng đế hắt hơi một cái.
Hứa Tắc bước vào điện theo lễ vấn an, nhưng không có ai để ý
tới nàng. Tiểu hoàng đế lại nhìn nàng một chút, nhưng nhanh chóng dời
mắt quay lại bàn cờ. Mã Thừa Nguyên ngồi quỳ ở đối diện đang hầu đánh
cờ, thuận miệng nói với tiểu hoàng đế: “Bệ hạ, đây là người mới nhậm
chức Hộ bộ Thị lang Chuyên phán độ chi, người xem thử đi.”
Mặc dù tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, nhưng có một số việc cũng đã hiểu được. Cậu bé bảo: “Là quản lý quốc khố thay trẫm đó sao?”
“Vâng.” Mã Thừa Nguyên hạ một con cờ, quái gở bảo: “Có điều
cũng có nghịch đảng tuyên bố quốc khố không phải của bệ hạ, bệ hạ còn
nhớ không?”
Tiểu hoàng đế không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, chỉ ‘ờ’
một tiếng. Trước kia cậu bé loáng thoáng biết có một Thượng thư Hộ bộ
thị lang khuyên nhủ cậu, quốc khố là của thiên hạ, chỉ có tiền trong nội cung mới là sở hữu của hoàng đế. Thân là vua một nước, chớ nên vì ham
muốn cá nhân mà làm nghèo quốc khố làm giàu nội cung, nếu không…quốc gia hao tổn, bách tính đói khổ, quân chủ sẽ trở thành mối họa của toàn dân.
Ngôn từ vừa mạnh mẽ vừa tha thiết, giống như muốn liều mạng đánh cuộc,
nhưng bọn họ gán cho ông ta tội danh ‘đại nghịch bất đạo’ rồi giết chết
ông ta.
Tóm lại nếu có người muốn nhúng tay vào nội cung, hệt như sẽ
không được chết tử tế. Hộ bộ Thị lang tiền nhiệm cũng chết vì điều này,
là chức vụ này ư? Tiểu hoàng đế không rõ lắm.
Mã Thừa Nguyên cố ý nói chuyện này trước mặt Hứa Tắc và quân
chủ, chính là muốn nói với tiểu hoàng đế ‘bất kì ai muốn đoạt lấy tiền
trong nội cung, đều là nghịch tặc.’, một mặt cũng cảnh cáo Hứa Tắc ‘đã
có vết xe đổ ở đó, nếu ngươi không muốn mất mạng thì cũng đừng có bất cứ suy nghĩ lệch lạc nào’, đây rõ ràng là đánh ra oai phủ đầu.
Hứa Tắc không nhúc nhích, im lặng quỳ một bên hồi lâu. Mãi cho
đến khi Mã Thừa Nguyên nói: “Bệ hạ lại thắng rồi, lão nô thực sự không
dám cùng bệ hạ đánh cờ nữa.”
Trên mặt tiểu hoàng đế hiện lên chút ít nét thất vọng và cảm
giác vô vị. Từ lúc người này muốn đưa cậu bé lên ngôi vị, hắn ngày ngày
lấy lòng–tìm cho cậu đủ loại đồ chơi mới mẻ, đùa giỡn làm cậu vui, dường như mọi chuyện đều chiều theo cậu.
Cậu còn tưởng rằng kĩ năng chơi cờ của mình đã thật tốt, nhưng
sau nhiều lần cũng dần phát hiện chuyện thật sự không phải như vậy.
Cậu bỗng nhiên liếc nhìn Hứa Tắc, thậm chí còn chưa biết tên họ của nàng là gì đã nói: “Ái khanh có biết đánh cờ không?”
Hứa Tắc đáp: “Vi thần cũng biết một chút.”
Tiểu hoàng đế nhanh chóng liếc mắt nhìn Mã Thừa Nguyên, thấy vẻ mặt hắn không có gì khác lạ, bèn nói với Hứa Tắc: “Đánh cùng trẫm một
ván cờ!”
“Vâng.”
Mã Thừa Nguyên liếc nhìn Hứa Tắc, tỏ vẻ coi thường, đứng dậy
nhường vị trí, Hứa Tắc liền dè dặt từng chút ngồi quỳ ở phía đối diện,
nhặt các quân cờ bỏ vào hộp.
Ván cờ bắt đầu, tiểu hoàng đến đang chiếm thượng phong, ý chí
sung mãn muốn thắng kẻ địch trước mắt, cuối cùng không hiểu ra làm sao
mà lại bị Hứa Tắc giết chết liên tục, thua cũng không rõ vì sao mình
thua. Hứa Tắc cũng không thấy việc bắt nạt trẻ con mà hổ thẹn, nàng
đường hoàng kiểm lại cờ, sau đó lên tiếng thông báo tiểu hoàng đế bại
trận.
Tiểu hoàng đế trố mắt nhìn trân trân, lúc định thần mới nói: “Trẫm thực sự thua rồi sao?”
“Vâng.” Hứa Tắc tỉnh rụi tuyệt tình, lạnh nhạt nhìn Mã Thừa
Nguyên đứng bên cạnh, quả nhiên ánh mắt Mã Thừa Nguyên thoáng cái đã
thay đổi, dường như đang trách Hứa Tắc không biết chừng mực.
Tiểu hoàng đế cầu nhân được nhân rốt cục cũng thua được một
ván, lúc bình tĩnh lại thì hai mắt sáng ngời, chợt duỗi tay ra nắm lấy
ống tay áo Hứa Tắc: “Ái khanh thật là lợi hại, chỉ trẫm chơi cờ đi!”
“Được ạ.” Hứa Tắc không có một chút khiêm tốn, thẳng thắn trả lời.
Mã Thừa Nguyên không ngờ người này lại không biết nặng nhẹ như
vậy, theo lẽ thường lúc này phải nên từ chối hết thảy mới đúng? Nhưng
Hứa Tắc thì không, nàng ung dung nhặt lại quân cờ, đứng dậy khom người:
“Bệ hạ, nếu như không có việc gì nữa, cho phép thần xin cáo lui, thần
còn phải tới Hộ bộ báo danh.”
Tiểu hoàng đế thấy nàng phải đi, vội nói: “Ái khanh không thể đánh với trẫm một ván nữa sao?”
Hứa Tắc rất hiểu tâm lý của mấy đứa nhóc tuổi này, không được chiều theo ý nó, nên không sợ chết đáp: “Để hôm khác đi ạ.”
Tiểu hoàng đế mím môi, lén nhìn Mã Thừa Nguyên bên cạnh, cũng
không dám nói quá nhiều: “Ồ, vậy ngươi đi đi, trẫm sẽ tìm ngươi sau.”
Hứa Tắc lại hành lễ, vái chào Mã Thừa Nguyên, thậm chí còn nở
một nụ cười, lúc quay người lập tức vẻ mặt lạnh băng, mặt không đổi sắc
bước ra cửa điện.
Mưa rơi nặng hạt.
Sớm không tới muộn không tới lại tới nhằm đúng lúc này, thật là khó đoán. Hứa Tắc đội mưa băng qua Đan Phượng môn rồi rẽ vào hoàng
thành đi thẳng tới Thượng thư tỉnh, lúc đến bộ Hộ thì cả người đã ướt
đẫm.
Nàng vừa bước vào cửa thì đụng phải tiểu lại từ Độ chi ty vội
vàng chạy đến, nhoáng một cái một chồng sổ ghi chép cao qua đầu trong
lòng tiểu lại đổ lung tung đầy đất, Hứa Tắc vội vàng ngồi thụp xuống
giúp nhặt lên, tiểu lại cũng chưa chú ý tới trang phục trên người nàng,
cúi đầu miệt mài gom đống sổ sách lại.
Đúng lúc này, một đôi giày đen bước vào của Độ chi ty.
“Trung úy qua đây trú mưa à?”, “Trung úy có muốn uống nước
không?” Mấy lời nịnh hót liên tiếp tuôn ra. Hứa Tắc không cần nhìn, nghe thấy tiếng xưng hô ‘trung úy’ thì đã biết người tới là ai.
Trong tả hữu Thần Sách quân đều sắp xếp một vị Trung úy hộ
quân, vị Trung úy này có địa vị áp đảo trong Thần Sách quân, có quyền
chỉ huy tối cao và giám sát quân. Đáng giận hơn chính là người giữ chức
Hộ quân Trung úy này, toàn bộ đều là hoạn quan.
Yêm đảng một tay khống chế binh quyền, một tay giữ chặt tiền bạc của nội cung, đây chính là chuyên quyền.
Vì vậy mặc dù các quan lại ngoại triều vô cùng hận loại hoạn
quan này, nhưng lại cũng có người vì để trèo lên địa vị cao hơn mà cấu
kết với chúng, để chúng mưu lợi; hoặc là ngoài mặt biểu hiện tình cảm
hòa hợp thậm chí lúc gặp nhau luôn tươi cười, tránh đến kết cuộc có kết
cục bi thảm.
Người vừa tới chính là Hộ quân Trung úy Tả Thần Sách Trần Mẫn
Chí, dường như đối với thái độ nhiệt tình của quan viên Độ chi hắn cũng
chẳng mấy quan tâm, chỉ lãnh đạm nhận lấy nước trà dâng lên, nhưng cũng
không ngồi, chỉ đứng trên cao nhìn xuống Hứa Tắc và tiểu lại đang cúi
người nhặt một đống sổ sách rơi vương vãi trên đất.
Từ quần áo trên người Hứa Tắc có thể nhận ra nàng chính là tân
Hộ bộ Thị lang vừa nhậm chức, Chuyên phán Độ chi. Nghe nói người này
xuất thân trực quan, quan tư (tư chất) rất bình
thường, cũng không biết đám lão già kia chọn hắn vì điểm gì, lại đem
chức vị chưởng quản tiền nong quan trọng như vậy ném cho hắn ta.
Hứa Tắc vẫn cúi đầu sắp xếp lại sổ sách, không hề để tâm tới
những tính toán của hắn, Trần Mẫn Chí hớp một ngụm trà, lập tức phun ra, sau đó liên tiếp nhổ vài ngụm nước miếng: “Loại trà này mà cũng có thể
uống sao?”
Tiểu lại dâng trà tức thì vô cùng căng thẳng, không biết nên
nhận lại tách trà hay nhanh chóng đi đổi cho ông ta tách khác…Lúc hắn
còn đang do dự thì Trần Mẫn Chí đã ném tách trà đi, phủi tay bước ra
cửa.
Bên trong công giải hoàn toàn yên lặng, ngay cả tiếng bàn tính cũng ngưng bặt.
Một Thư lệnh sử bỗng nhận ra Hứa Tắc đã tới, vội vàng đứng dậy thưa: “Hứa Thị lang!”
Những người khác trong phòng nghe vậy nhao nhao đứng lên, ùa ra ngoài, trên dưới Độ chi cũng mấy chục người, tức thì đã vây Hứa Tắc vào giữa, nhưng Hứa Tắc lại không nhúc nhích.
Khắp cả người của nàng bị mảnh chai của chiếc tách Trần Mẫn Chí hất vỡ bắn trúng, cắt một vết lên mu bàn tay nàng, nước bọt của hắn lại nhổ trúng cổ tay nàng, nếu như đây là Trần Mẫn Chí cố ý, rõ rành rành
chính là muốn sỉ nhục nàng.
Trông nàng vô cùng nhếch nhác, nhất là khi đang ở trước mặt các cộng sự.
Tiểu lại lúc nãy cùng nàng thu dọn chỗ sổ sách lúc này cũng
không dám di chuyển, đều do hắn không biết nhìn người, đáng lẽ không nên để cho tân thị lang phải đi nhặt sổ sách!
Bầu không khí trong công phòng cực kì bí bách, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Hứa Tắc chùi vết nước trên cuốn sổ, cẩn thận sắp xếp ngay ngắn
rồi giao lại cho tiểu lại, lúc đứng dậy mới lấy trong tay áo ra một cái
khăn tay, nàng im lặng lau sạch vết bẩn trên người trước sự chứng kiến
của mọi người, rồi mới ngẩng đầu lên.
Trước đây Độ chi và Bỉ bộ cũng hay lui tới, nên các quan viên
Độ chi hết sức quen mặt Hứa Tắc. Khi đó nàng chính là quan viên giữ mình nhất Bỉ bộ, mấy năm không gặp, giờ không ngờ nàng lại bò tới vị trí
này, khí phách cũng hơn trước kia, thực sự không thể khinh thường được.
Hứa Tắc cũng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản giải thích mục đích đến đây, sau đó cùng lại tốt đi về công phòng.
Công phòng ở tận sâu nhất bên trong, đời Hộ bộ Thị lang trước
có vẻ như rất cần kiệm, bên trong không bày trí nhiều vật dụng, đơn giản mà sạch sẽ, rất hợp với ý Hứa Tắc.
Người hầu đưa nước tới, đúng lúc này chợt có lại tốt vào báo
cáo: “Hứa Thị lang, Ngự sử đài Luyện ngự sử đang ở trước ngự tiền chờ
bái phỏng.”
Hứa Tắc sửng sốt, đáp lời: “Cho mời.”
Lúc Luyện Hội đi vào, Hứa Tắc đang rửa mặt.
“Xin hỏi Luyện ngự sử vì chuyện gì mà đến đây?” Hứa Tắc nghiêng đầu nhìn hắn.
Luyện Hội giấu đi vẻ xấu hổ, nói vào việc công: “Ta vì sổ sách của Độ chi mà đến.”
Hứa Tắc nghe vậy hơi ngừng lại một chút, giũ tay, lấy khăn lau khô mặt, mới hỏi: “Độ chi có vấn đề gì ư?”
“Theo ta biết, Độ chi thu vào với giá cao hai trăm lẻ hai ngàn
năm trăm khúc lụa Tử Lăng cho quốc khố.” Luyện Hội đóng cửa lại: “Mà
những thứ này đều qua tay nội thị mua vào.”
Nói cách khác chính là hoạn quan đội giá Tử Lăng lên cao bán cho Độ chi, nhằm lấy tiền trong quốc khố chuyển vào túi riêng.
Lấy tiền của quốc gia làm của riêng, nghiêm túc mà nói đây
chính là trọng tội, chuyện như vậy chắc chắn đã có từ lâu, cũng nhất
định không chỉ có một vụ việc như thế này, tại sao lúc này Luyện Hội lại nói ra?
Vết rách trên mu bàn tay Hứa Tắc rất sâu, nàng chùi sạch máu
dính trên đó, lấy hộp thuốc trị thương hay mang theo bên người, tự nhiên bôi thuốc: “Luyện ngự sử lo lắng xử lý chuyện này ư?”
“Đúng vậy.”
“Những tệ nạn như thế này kéo dài cũng đã lâu, không phải một
chốc một lát mà có thể giải quyết được. Bây giờ mà hành động thì có phải là quá nóng nảy rồi hay không?”
“Nguyên do chính là vì đã kéo dài lâu ngày, nhịn tới nổi bây
giờ không nhịn được nữa mới không thể không giải quyết.” Hắn nói rồi mở
hộp sách ra, lấy một quyển sổ ghi chép từ bên trong tới đưa cho Hứa Tắc.
Hứa Tắc nhận lấy nhanh chóng lật xem qua một lượt, mím môi không nói lời nào.
Bầu không khí ngưng trệ, Hứa Tắc nghiêm mặt nói: “Ta vừa mới đến nhậm chức, những việc này ta cần phải suy nghĩ thêm.”
Nàng nói rồi lại liếc nhìn mu bàn tay ứa máu, xé một miếng vải, cắn một đầu rồi nhanh tay quấn lại, chợt nghe Luyện Hội nói: “Ngươi
vàVương Phu Nam giống hệt nhau.”
Thuốc cao luôn mang theo bên người lại còn cả người đầy vết thương, giống y như nhau.
“Ừ.” Nàng không chú ý tới, cúi đầu nói một câu rồi khép sổ lại.
Luyện Hội quay trở lại vấn đề: “Việc này ta cần ngươi phối hợp, ngay mai ngươi nhất định phải cho ta đáp án.”
Hứa Tắc đứng dậy làm một động tác mời, muốn tiễn người.
Đợi Luyện Hội đi rồi, nàng mới quay trở lại sau án ngồi,
nghiêng đầu nhìn mưa rơi tí tách không ngớt ngoài cửa sổ, còn cả Trung
úy Thần Sách quân Trần Mẫn Chí che dù đi ngang qua.
Chiêu này của Luyện Hội là đối đầu trực diện, mặc dù đối với
Yêm đảng cái lưới này cũng chỉ tóm được một số nhỏ trong chúng, nhưng
còn hơn là ngồi chờ chết.
Nàng hờ hững xòe cái tay quấn vải trắng của mình, bất giác nhớ tới một vài chuyện xưa.
Hoạn quan chuyên quyền , hoành hành ngang ngược đã vài chục năm nay. Nhưng sẽ có một ngày, chúng sẽ phải cúi đầu.