Người xung quanh lắm lời, mỗi người nói một kiểu, vốn dĩ không thể tin câu nào.
Hứa Tắc chen lấn khỏi đám người, chùi vết nước trên mặt, chật
vật leo lên ngựa. Sắp tới giờ Dậu, mặt trời trên cao vẫn như thiêu đốt
người ta, không có một chút gió, Hứa Tắc còn chưa được uống nước, miệng
khô không khốc, mạch suy nghĩ của nàng bị một nhóm người qua đường nhiều chuyện làm cho rối loạn, lo lắng không yên chạy một mạch về nhà họ
Vương.
Cổng lớn vẫn trông như lúc ban đầu, nhưng kỳ lạ hai bên cửa lại treo đèn lồng đỏ. Người gác cổng nghe thấy tiếng động đột nhiên ló đầu
ra, vừa nhìn thấy Hứa Tắc thì sắc mặt giống như thấy ma: “Trời ơi, sao
Hứa tam lang lại về lúc này?”
Hắn nói xong thì đột ngột đóng sầm cửa lại, thụt lùi vào trong
nhanh chóng chạy đi báo tin cho Vương Quang Mẫn. Vương Quang Mẫn vừa
nghe thấy Hứa Tắc trở về, lập tức giật mình: “Đúng là sợ chuyện gì thì
chuyện đó tới!” Lấy tay vỗ lên ngực: “May là Thiên Anh đã đi rồi! Bằng
không lại xảy ra chuyện lớn!”
Vị thị đứng bêncạnh cũng sốt ruột: “Giờ phải làm sao đây? Nói
vậy là Hứa lang chưa biết chuyện này, phải giải thích với nó thế nào cho tốt bây giờ?”
“Đừng nóng vội.” Vương Quang Mẫn định thần, dặn dò người hầu: “Ngươi đi mang đồ đạc của Hứa tham quân nhà ngươi tới đây.”
Người hầu nơm nớp lo sợ nhanh chóng gom đồ đạc lại, Vương Quang Mẫn đem mấy rương mây mang ra ngoài, cửa vừa mở ra thì ném chúng tới
trước mặt Hứa Tắc: “Đây không phải là nhà của ngươi, ngươi mau trở về
Chiêu Ứng đi!
“Sao lại không phải?” Hứa Tắc ôm một chút hy vọng: “Lời dồn chẳng lẽ là thật sao?”
Vương Quang Mẫn gật đầu, lúc này định bụng đóng cửa. Ông ta lại quan sát Hứa Tắc một lượt, mặt dù đáy lòng cũng cảm thấy mình không
được phúc hậu cho lắm, lại có chút thương hại cậu ta, nhưng nghĩ tới con rể mới, nhất thời xốc lại quyết tâm, tàn nhẫn nói: “Không sai! Ngươi và Thiên Anh đã ly hôn, nó cũng tái giá, ngươi đừng tới nữa!”
Ông ta nói xong bèn đóng cửa, Hứa Tắc tiến tới chen người vào, đỡ cửa, bình tĩnh hỏi: “Là Luyện Hội ư?”
“Đúng.”
“Hiện giờ sao rồi?”
“Bây giờ cũng đã đón dâu xong xuôi.” Vương Quang Mẫn nhìn sắc
trời, thấy cũng sắp hoàng hôn: “Giờ lành sắp tới rồi.” Nói xong mới cảnh cáo Hứa Tắc: “Người cũng đừng nc mà gây náo loạn, gây rối cũng không
được gì. Việc này không phải ngươi và ta có thể khống chế, tất cả là do
Triệu tướng công làm chủ.”
Tất cả rương tư trang đồ đạc của nàng đều lật nhào, giống như từ nay về sau Hứa Tắc và Vương gia không còn chút quan hệ nào nữa.
Ngần ấy năm trước nàng một mình ở Trường An cầu học làm quan, cũng là quang cảnh giống như thế này.
Chốc lát, Hứa Tắc không biết mình phải làm sao, móc trong bao
quần áo quà tặng mua cho Thiên Anh, cuối cùng lại cất vào. Thành Trường
An lại nổi gió, chạng vạng tối, gió thốc lên cuốn phăng cái nóng ban
ngày, làm người ta cũng choáng đầu hoa mắt. Hứa Tắc xoay người, trên
đường đột ngột vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc.
Hứa Tắc không để ý tới âm thanh kia, buốn bã phóng lên ngựa, nhắm hướng tây mà đi.
Nhưng Thiên Anh thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với Hứa
Tắc, tỉ như tại sao nàng ấy không trả lời tin của mình, hay tại sao
không ngăn cản những chuyện tào lao này xảy ra…
Chân trước nàng vừa mới đi, chân sau con lừa nhỏ đã dừng trước
cửa nhà họ Vương, dọng đùng đùng vào cánh cửa. Người gác cửa nghe thấy
tiếng động, vừa thò đầu ra nhìn thì bị dọa cho giật nẩy mình, ôm ngực
lẩm bẩm: “Trời ạ, tự con lừa cũng tìm tới đây nữa sao, nhìn nó sao giống con lừa lúc trước của Hứa tam lang quá vậy!” Hắn vất vả đuổi nó đi:
“Mày ở đây đâm đầu vào cửa cũng không có tác dụng gì, lang quân nhà mày
á, vừa mới đi về hướng tây kia kìa.” Nói rồi hắn chỉ chỉ về phía tây:
“Đi đi, đi nhanh đi!”
Tức thì con lừa nhỏ vắt chân lên cổ chạy như điên, vậy mới có thể đuổi theo con ngựa của Hứa Tắc.
Vì ở Trường An không có nơi nào để đi, Hứa Tắc đành tìm một
dịch quán ở tạm, sắp xếp đồ đạc bừa bộn cho gọn gàng xong, bên ngoài
trời đã tối mịch.
Nàng ngồi trầm ngâm, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Đường phố sau khi đóng cổng thành vô cùng vắng vẻ, Hứa Tắc vừa
đi vừa tìm, định bụng tìm cho mình một bữa cơm nóng hổi. Nhưng các cửa
hàng hay quán rượu như hẹn nhau đều đã đóng cửa, ở đây đang là mùa hè
lại có cảm giác lành lạnh thấu xương.
Nàng bất giác lại đi tới nhà họ Luyện, tiếng nhạc chúc mừng vẫn còn, trong không khí thoang thoảng thơm mùi rượu. Hứa Tắc lại bước về
phía trước một bước, đúng lúc nàng định lùi lại, chợt có tiếng lốc cốc
lốc cốc vang lên. Lỗ tai Hứa Tắc khẽ nhúc nhích, một con lừa nhỏ xông về phía nàng như điên, kích động kêu lên liên tục.
Có người nghe tiếng động ló đầu từ trong nhà Luyện Hội ra xem, nheo mắt cười khách sáo nói: “Ngài tới ăn cưới phải không?”
Hứa Tắc vội vàng khua tay, nhưng con lừa nhỏ vẫn không ngừng
rống lên, làm cho vài nô bộc cũng chạy ra xem. Khách khứa đang ăn tiệc
trong sân tưởng là có chuyện gì, tò mò người này hỏi người kia, thậm chí đã có người theo ra xem.
Cả đám vây quanh Hứa Tắc và con lừa đã thất lạc nhiều năm của
nàng, cũng muốn biết tại sao còn lừa này lại kích động như vậy. Chợt có
một người tinh mắt nhận ra Hứa Tắc: “Hứa tam lang đó à! Ngươi tới đây
làm cái gì!”
Ồ thì ra là Hứa Tắc! Mọi người nhao nhao muốn xem xem cảnh
‘chồng trước khóc lóc ngay tại bữa đại hôn của vợ cũ’ như thế nào, không ngờ Hứa Tắc chỉ cúi đầu dắt lừa, muốn len khỏi đám người trở về dịch
quán.
Ai cũng không quan tâm, mấy trò hài kiểu này lẽ nào lại dễ dàng cho qua? Có người nhanh chóng đi gọi Luyện Hội. Lúc này Luyện Hội đang
bị một đám đồng liêu vây quanh, chợt nô bộc xông vào nói: “Không hay
rồi, Hứa tam lang quay về rồi!”
Thiên Anh nghe vậy bỗng nhiên đánh rơi cây quạt trong tay,
Luyện Hội xoay người vội vàng đi ra bên ngoài, các vị đồng liêu cũng hậm hực ra khỏi tân phòng. Thiên Anh cũng muốn theo ra, nhưng bị bà mối
liều chết ngăn cản: “Nương tử không thể bước ra khỏi cửa này được, sẽ
không may!”
Nàng thật sự không nhịn được, đứng bật dậy đi ra ngoài, hai bà
mối chạy theo giữ chặt lấy nàng: “Tân nương tử đừng chạy lung tung!”
Luyện Hội vừa ra tới nơi, khách khứa lại càng hưng phấn thêm, kịch hay sắp bắt đầu rồi!
Nhưng không ngờ Luyện Hội lại đi thẳng tới trước mặt Hứa Tắc,
không nói một lời đã kéo nàng đi, chỉ để lại con lừa và đám khách khứa
nhao nhao ở đó.
Con lừa cảm nhận một cách sâu sắc rằng đám khán giả là bọn cực
lỳ ngu xuẩn, vừa thấy chủ nhân đi xa, liền húc đầu vào bức tường người
kia, mọi người hoảng hồn đồng loạt tản ra, nó nhân cơ hội đó xông theo
hướng Hứa Tắc vừa đi.
Hứa Tắc không quan tâm con lừa cản đường, bình tĩnh ngẩng đầu lên chất vấn: “Xin hãy nói thật với ta tất cả mọi chuyện.”
Luyện Hội liền kể rõ đầu đuôi mọi chuyện xảy ra từ nguyên nhân tới hậu quả, cuối cùng cho ra kết quả tất nhiên như lúc này.
Hứa Tắc nghe xong thì tức giận đến run người, đỏ cả mắt, không
nói một lời đấm cho Luyện Hội một quyền, khẽ nói thầm: “Ngần ấy tên đàn
ông quả thật thối nát, lại phải hi sinh nữ nhân để thu dọn mọi chuyện!
Các người có còn là người hay không?!” Thiên Anh và nàng thân như tay
với chân, thế mà đôi tay này lại vì mội tội danh không bằng không cớ mà
bị bỏ tù bị chịu khổ, lại vì những lời xảo trá mà chịu cảnh tái giá.
Dù bị đánh bị chửi, Luyện Hội cũng nhận lấy tất cả, trầm mặc không nói lời nào.
Hứa Tắc xiết chặt tay, hít sâu một hơi, cố ngăn cơn kích động muốn vung thêm một quyền nữa, Luyện Hội chợt vén bào quỳ xuống.
Một thân hỉ bào dưới ánh sáng tờ mờ cũng vô cùng chói mắt, Hứa
Tắc nhăn nhó mặt mày, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được.
Nàng quay đi nhìn thoáng mấy kẻ theo đuôi rình mò, nhất thời không còn
tốt tính như thường ngày, lạnh lùng nói: “Cút đi!”
Một đám người bị nàng mắng như vậy, rối rít tản ra như chim:
“Trời ạ, hừ…Hứa tam lang nóng nảy lên nhiều quá.”, “Ra ngoài làm quan
quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì, phu nhân bị người ta cướp mất,
mình cũng trở thành kẻ xấu xa!”, “Thấy chưa thấy chưa, có điều Luyện Ngự Sử cũng quá oan ức, gặp phải chuyện như thế này không phải không nên
đánh một trận à?”, “Các người không nghe thấy lời Hứa tam lang nói lúc
nãy hả? Cái gì mà thối nát, không lẽ trong chuyện này còn có âm mưu
gì?”, “Không biết nữa, nghe giọng của hắn ta trầm thật đấy!”
Tiếng bàn tán xa dần, con lừa nhỏ cũng yên tĩnh hẳn. Nó cách xa từ lâu, giờ mới tỉnh lại từ trong vui sướng, có lẽ đoán biết chủ nhân
gặp phải chuyện không tốt, nên cũng không gây ra tiếng động nữa, chỉ
khôn ngoan im lặng đứng nhìn.
Hứa Tắc vẫn còn bốc hỏa, nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng bất luận như thế nào sự việc này thật sự đã không thể thay đổi, không còn cách
nào có thể vãn hồi.
Khi tỉnh táo lại, trong lòng như bị gió táp mưa sa quét qua, trống rỗng.
Nàng bất giác lui về sau một bước, nhìn Luyện Hội cứ quỳ mãi
không chịu đứng dậy. Từ lâu Vương Phu Nam từng nói với nàng về lập
trường trong chốn quan trường này, Luyện Hội dựa theo quan hệ với chủ
nhân của anh ta từng bước đi đến ngày hôm nay, cuộc đời của anh ta có
nhiều thứ phải chịu chấp nhận sự sắp xếp của người đó, bao gồm cả chuyện hôn nhân đại sự.
Nếu phải trách, chỉ trách đều lún chân trong vũng lầy quan
trường đục ngầu này, trách chuyện tranh quyền đoạt lợi, trách họ không
thể chống lại sóng lớn tấn công.
Thân trong chốn quan trường, quỳ xuống quá dễ, còn để đứng lên thật mệt mỏi, gần như phải rút hết sức lực của bản thân.
Hứa Tắc xoay lưng dựa vào tường, nói với Luyện Hội: “Mời Luyện
ngự sử đứng lên đi, ta đây không nhận nổi.” Chọn lựa từ ngữ, vừa khách
sáo vừa xa cách, lý trí đã quay về, tự nhiên bản thân cũng giữ khoảng
cách.
Luyện Hội nghe hiểu lời nàng, đứng dậy, sau khi do dự hồi lâu mới nói: “Mời theo ta.”
Hắn nghiêng người đi về phía nhà, chính là muốn dẫn Hứa Tắc đi gặp Thiên Anh.
Trong nháy mắt Hứa Tắc cũng hiểu được ý hắn, nhưng lại không
lập tức đi theo. Luyện Hội dừng chân xoay người lại: “Hứa tham quân?”
Hứa Tắc như đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích, đêm hè, gió
thổi làm tấm áo choàng dính nước quả dâu của nàng tung lên, mùi rượu
trong không khí dần dần tiêu mất. Nàng từ chối hảo ý của Luyện Hội, nhấn mạnh: “Thập bát nương chính vì những lời đồn đãi như vậy mới bị ép lựa
chọn con đường này, ta không thể để cho nàng ấy lại dính vào lời ong
tiếng ve nào nữa.”
Nàng đã là vợ người khác, cũng không thể tùy tiện đến gần. Đồn
đại hại người ta, sẽ khiến cho cuộc sống tương lai của nàng không thoải
mái.
Luyện Hội biết mình là đầu sỏ khiến hai vợ chồng họ chia lìa,
nếu như không phải vì bị hoạn quan vu oan, nếu khi không phải Triệu
tướng công khư khư muốn cứu hắn, mọi chuyện cũng không biến thành như
vậy.
Hứa Tắc thế này khiến hắn càng thêm hổ thẹn, thậm chí không dám trở về đối mặt với tân nương ở nhà.
Trong lúc hắn còn chưa biết phải làm sao để đáp lại, Hứa Tắc chợt bước về phía hắn.
Nàng dừng lại trước mặt hắn, từ trong lòng lấy ra một một hộp
phấn thượng hạng ngàn dặm xa xôi mang từ Nghi châu về đây: “Xin thay ta
giao nó cho thập bát nương, dặn nàng ấy bảo trọng.”
“Nàng ấy uống rượu không biết điểm dừng, đừng để nàng uống quá
nhiều; nàng thích tiền, lúc tức giận chỉ cần cho nàng nhiều một chút
nàng sẽ nguôi giận; lúc ngủ tư thế không được ngay ngắn, lúc trời lạnh
ngài nhớ đắp chăn cẩn thận cho nàng.” Nàng lùi về sau vái chào thật sâu: “Xin ngài hãy tốt với nàng ấy, cùng nuôi nấng Anh Nương thật tốt.”
Nàng nói xong lập tức quay người, con lừa nhỏ hiểu ý, vội vàng lộc cộc đi theo.
Luyện Hội đứng tại chỗ, trong tay còn nắm chặt hộp phấn tinh xảo.
Vỏ kim loại vừa cứng vừa lạnh vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, độ ấm xuất phát từ tận đáy lòng.
————–Tác giả:
Thiên Anh: Gì! Tướng ngủ của ta có gì không đẹp nào! Hừ