Dưới hành lang tối tăm, mắt không nhìn thấy nên những giác quan khác đặc biệt nhạy cảm.
Mặc dù mùi rượu chưa tan nhưng Vương Phu Nam vẫn có thể ngửi được mùi
hương thoang thoảng từ cơ thể Hứa Tắc. Sạch sẽ, lành lạnh giống như măng tre vừa mới đào lên dưới đất lên. Làn môi mềm mại ướt át, làm người ta
khao khát tiếp xúc sâu hơn, nhưng đáng tiếc lại bị ngăn lại giữa chừng.
Hứa Tắc đè vai hắn, tay kia đẩy khuôn mặt hắn, ngửa đầu ra
sau, cố sức tránh khỏi cái ôm của hắn, né ra sau nghiêm túc nói:“Không
còn sớm nữa, ta đưa Thập thất lang đi nghỉ ngơi.”
Không biết nàng lấy sức lực ở đâu mà kéo hắn đứng lên, để
hắn dựa vào nàng, rồi dìu hắn tới phòng khách. Nàng đặt hắn lên giường,
cởi giày hắn ra, lại cởi tử bào ném vào giữa giường, cuối cùng lấy chăn
mỏng đắp cho hắn. Một loạt hành động thong dong lưu loát.
Thoạt nhìn lý trí rõ ràng chiếm thượng phong, nhưng nàng
bước ra cửa, một mình đứng trên hành lang u tối, từ trong ngực đến đầu
ngón tay đều run lên. Nàng cúi đầu nắm tay dùng sức xoa xoa trái tim,
cảm giác áp bách và đau đớn khiến nàng có thể khống chế tâm tình đang
rối loạn, nhưng có vẻ vô ích vì tựa như có từng đợt sóng chua chát dâng
lên trong lòng khiến người ta không thoải mái.
Vương Phu Nam đứng lên, đến trước cửa sổ, liền thấy một
bóng người rơi vào mắt. Chỉ thấy Hứa Tắc đứng ở hành lang một lúc lâu,
cuối cùng làm như đang xoa tay rồi cúi đầu đi về.
Tiếng côn trùng kêu ồn ào, âm thanh báo canh vang lên. Vương Phu Nam buông rèm xuống, nằm suy nghĩ đến tận bình minh.
Giọng nói Thiên Anh vang lên trong hành lang, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới càng lúc càng gần.
“Ta sai rồi, không nên uống nhiều rượu như thế nữa, chàng
chớ trách ta!” Thiên Anh lải nhải, cố tỏ ra yếu thế:“Sắc mặt chàng kém
như vậy làm ta rất sợ, không phải ta cố ý muốn chọc giận chàng đâu…… Tam lang.”
Tiếng bước chân chợt dừng lại:“Tối hôm qua có muỗi nên ta
không thể ngủ ngon, khí sắc kém chút, không phải giận nàng đâu.” Lại
ngừng một chút, ôn hòa nói tiếp:“Nhà bếp có nấu chút canh giải rượu,
nàng mau uống một ít đi.”
Thiên Anh nhìn Hứa Tắc:“Vậy là tốt rồi! Còn tưởng rằng chàng giận ta chứ, hại ta lo lắng muốn chết.”
Hứa Tắc cười cười. Nàng xoay người, vỗ vỗ cửa phòng khách, âm thanh dĩ nhiên không ôn hòa như vậy:“Thập thất lang, nên tỉnh dậy rồi.”
Suốt đêm qua Vương Phu Nam gần như không ngủ, bị nàng gọi
như thế bỗng ngồi bật dậy, trong giây lát liền xuống giường, bởi vì
không có giày nên đi chân không đến mở cửa.
Hứa Tắc quan sát hắn từ trên xuống dưới một lát, tầm mắt
đảo quanh toàn thân hắn, không sót một chỗ:“Thập thất lang cũng nên uống chén canh giải rượu đi.”
“Ta muốn tắm rửa.” Mặt hắn không chút thay đổi, cằm khẽ nâng, thái độ quả thực kiêu ngạo.
“Ừ.” Hứa Tắc đáp lời, xoay người phân phó người hầu đang chạy tới:“Mang nước ấm đến cho đại tướng tắm rửa.”
“Không cần, ta tắm nước lạnh.” Dứt lời hắn liền đóng cửa lại, để mặc Hứa Tắc, Thiên Anh và Thứ Phó đứng sững sờ bên ngoài.
Thiên Anh đột nhiên hoàn hồn, lớn tiếng chỉ tay vào cánh cửa:“Hắn còn hăng hái lắm! Thái độ thật tệ!”
Dứt lời liền kéo Hứa Tắc:“Mặc kệ hắn đi, không còn sớm nữa, chàng ăn chút điểm tâm rồi đến huyện giải.”
Ngoại trừ điểm tâm nhiều hơn một phần thì so với ngày
thường cũng không khác gì. Nhưng Hứa Tắc ăn xong cũng không vội đi,
Thiên Anh hỏi:“Hôm nay không phải ngày nghỉ, chàng không đến huyện giải
hả?”
“Hôm nay ta muốn đến thành Bắc.”
“Đến thành Bắc làm gì?” Thiên Anh nghe vậy sửng sốt,“Nhưng mà nơi đó xa lắm, buổi tối chàng có về nhà không?”
“Nếu kịp thì về, nàng đừng chờ ta, đến giờ thì cứ ngủ trước đi.” Hứa Tắc nói xong đứng dậy, quay đầu phân phó vợ người hầu:“Giúp ta gói hai cái bánh hấp.”
Thiên Anh vội nói:“Ăn bánh hấp sao đủ chứ.” Lại chạy nhanh đến nhà bếp, tự mình chuẩn bị đồ ăn cho Hứa Tắc để mang đi.
Đúng lúc này, Vương Phu Nam đã mặc áo quần chỉnh tề bước
vào nhà chính. Hắn vừa ngồi xuống, Thứ Phó liền mang canh giải rượu tới, hắn nhận lấy uống hết, rồi mới bắt đầu ăn điểm tâm.
Bởi vì Hứa Tắc phải đợi Thiên Anh nên đành ngồi ở đây nhìn Vương Phu Nam ăn.
Làn môi hắn rất dễ nhìn, tướng ăn cũng không tệ, sạch sẽ;
quả nhiên là đứa trẻ được sinh ra trong gia đình có giáo dưỡng. Hứa Tắc
trầm tư như bà cụ non, bất giác thất thần.
Vương Phu Nam chợt ngẩng đầu liếc nhìn nàng, ánh mắt dừng
trên môi nàng, chuyện đêm qua như sóng cuồn cuộn dâng lên trong đầu. Hắn nhớ tới nụ hôn sâu kia, nhớ cảm giác mềm mại ẩm ướt hơi thở giao hòa,
rất muốn đưa tay chạm vào nhưng chỉ có thể ôm tiếc nuối trong lòng.
Hắn nhịn xuống cảm giác đó, vội ăn xong điểm tâm. Thiên Anh rốt cục cũng mang thức ăn cho Hứa Tắc:“Ta nghe nói phía thành Bắc rất
hoang vu, chàng phải cẩn thận đó.”
“Không sao.” Hứa Tắc cầm hộp thức ăn đi đến chuồng ngựa, Vương Phu Nam cũng đi theo.
Tới chuồng, Hứa Tắc vừa tháo dây buộc ngựa, vừa hỏi:“Nếu hôm nay Thập
thất lang không bận việc thì có thể đến thànhruộng nương khan Bắc được
không?”
“Đệ muốn đến đó làm gì?”
“Đi rồi nói sau.” Hứa Tắc xoay người lên ngựa chạy đi, lập tức liền nghe được tiếng vó ngựa chạy theo.
Hai người cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, đến buổi chiều thì đến thôn Bắc của Cao Mật.
Ghìm ngựa dừng lại, trước mắt hai người là hồ nước phản chiếu bầu trời xanh, mang lại cảm giác vô biên.
Hứa Tắc thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm nói:“Hướng
chảy các con sông trong Cao Mật đều là từ Nam tới Bắc, nước chảy từ
hướng Nam ngưng tại đây khiến thành Bắc trở thành vùng sông nước.” Dứt
lời lấy bản đồ bố cục thành Cao Mật từ trong tay áo ra:“Một ngày mảnh
đất này chưa thể sử dụng thì xã Bắc chỉ có thể duy trì tình trạng hoang
vu như hiện nay. Mặc dù mấy năm gần đây thường có chiến loạn, dân số Cao Mật lại gia tăng từng năm, các hộ ngoại lai cũng tăng nhiều. Hơn nữa
triều đình còn cố ý cắt giảm binh lính dẫn đến tình trạng nhiều quân
nhân phải quay về ruộng đất. Cứ tiếp tục như thế thì tình trạng ruộng
nương khan hiếm ở Cao Mật sẽ gây ra mâu thuẫn.”
Nàng và Vương Phu Nam xuống ngựa. Hai người đi dọc bờ sông, Vương Phu Nam hỏi:“Ngoại trừ nguyên nhân ruộng đất khan hiếm thì còn có gì lý do khiến nàng có suy nghĩ này?”
“Thuỷ vận.”
Vương Phu Nam nghe vậy không nói gì, hắn có thể đoán được
tính toán trong lòng Hứa Tắc. Tác phong của Hứa Tắc rất giống một vị
danh thần trước kia; cho dù làm quan ở đâu, cho dù thăng quan hay giáng
chức, đều mong muốn tạo ra nhiều phúc lợi cho bá tánh. Có quan phụ mẫu
như thế là may mắn của dân chúng, nhưng cũng lộ ra hạn chế.
Hắn trầm mặc không nói, Hứa Tắc lại hỏi:“Đại soái cho rằng có bao nhiêu khả thi?”
Vương Phu Nam dừng chân, trông về phía xa nói:“Nàng muốn
dẫn nước từ thôn Bắc Cao Mật thì dĩ nhiên phải vận dụng sức dân để đào
sông. Ta không nghi ngờ nàng dùng sức dân, căn cứ vào thành quả trước
kia của nàng thì thấy nàng có thể sử dụng sức dân rất khá. Nhưng nàng có nghĩ tới nhiệm kỳ của nàng chỉ có ba năm, có dài hơn cũng sẽ không quá
bốn năm. Mà đào sông không phải công trình nhỏ nên sẽ tốn rất nhiều thời gian. Có thể công trình còn chưa hoàn thành thì nàng đã rời khỏi Cao
Mật. Sau khi nàng đi rồi thì sao? Nếu năng lực người kế nhiệm không đủ
hoặc dứt khoát không thi công tiếp thì đây sẽ là cục diện rối rắm, so
với ban đầu càng tệ hơn.”
Những lời nói của hắn đâm trúng những lo lắng của Hứa Tắc.
Có lúc rất muốn buông tay ra làm một trận lớn, nhưng lại phải cố kỵ rất
nhiều chuyện.
“Lúc thái bình thì cũng không sợ xây điều đắp đê, nhưng nay cũng không phải thời kì thái bình.” Vương Phu Nam tiếp tục đi phía
trước đi,“Bên ngoài, quân Tây Nhung vẫn luôn xâm phạm biên giới; biên
giới Tây Nam cũng rục rịch, hành động quấy nhiễu càng ác liệt hơn so với Tây Nhung. Bên trong, lúc này phiên trấn ở phương Bắc mới được dẹp
loạn, nhưng chỉ cần kinh tế, binh quyền và chính quyền đều trong tay
Tiết soái thì đó vẫn là tai hoạ ngầm; Phiên trấn phía Nam nhìn có vẻ nhu thuận, nhưng trên thực tế chỉ cần triều đình buông lỏng thì khó tránh
khỏi chúng sáp nhập với nhau.”
Sợ nhất kết quả là phiên lớn nhập với phiên nhỏ, cả nước hỗn loạn.
Hắn cất giọng bình thản, nhưng sắc mặt không còn ung dung như trước nữa.
Có những điều hắn không muốn nói với đồng liêu, nhưng
nguyện cùng Hứa Tắc bàn luận, sự tín nhiệm này rất khó hiểu, nhưng cũng
rất là đương nhiên:“Lẽ ra thiên hạ đang tạm yên ổn thì nên nghỉ ngơi lấy lại sức bù lại hao tổn trong những năm gần đây. Nhưng trong triều đã
bắt đầu có dấu hiệu xa hoa lãng phí, lại còn bóc lột địa phương nghiêm
trọng hơn. Nàng cũng biết tình hình Cao Mật trước kia, rất nhiều nơi có
những khoản thuế phụ thu không cần thiết. Nếu chọc giận dân chúng thì
hậu quả sẽ khó mà gánh nổi.”
Vương Phu Nam nói xong cúi người nhặt một hòn đá, ném vào
trong nước, đổi đề tài:“Nếu nước nhiều thì tận dụng lợi ích của nó không tốt sao?”
Hắn nói xong nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng rực. Hứa Tắc nhíu mày, quay đầu nhìn vùng nước mênh mông, có chút suy tư.
Vùng đất ngập nước, dĩ nhiên cũng có chỗ để sử dụng.
Đi gần cả ngày, mặt trời sắp lặn, hai người đều đói lắm
rồi. Hứa Tắc lấy hộp thức ăn do Thiên Anh chuẩn bị, tìm bãi cỏ ngồi
xuống để ăn. Mà Vương Phu Nam ngồi đối diện nàng, liếc nhìn hộp đồ ăn
nhưng không nói gì.
Thiên Anh giúp nàng chuẩn bị hết sức chu đáo, liếc mắt một cái là thấy rõ dụng tâm trong đó.
Hứa Tắc từ tốn ăn, cũng không nói muốn chia cho hắn. Buổi sáng nàng nhìn hắn ăn, bây giờ đến phiên hắn xem nàng ăn, dường như hết sức công bằng.
Nhưng nàng ăn được một nửa liền dừng lại, đưa hộp thức ăn cho Vương Phu Nam:“Thập thất lang muốn ăn không?”
Vương Phu Nam nhận lấy, ăn hết phần còn lại.
Nếu Thiên Anh biết không khéo lại muốn giết hắn quá, hắn vừa nghĩ vừa dọn hộp đồ ăn.
Vì quá muộn nên không tiện trở về, Hứa Tắc dự định nghỉ lại trong quán trọ ở thành Bắc. Đến quán trọ hỏi thì chỉ còn lại một phòng
trống. Tiểu nhị thấy hai người do dự, liền nói:“Hai vị khách quan ở cùng một phòng không được sao? Còn tiết kiệm được tiền nữa! Dù sao vẫn không đến mức một người ở phòng trọ, người kia ở phòng chứa củi chứ!”
Cuối cùng Hứa Tắc mở miệng:“Lấy một phòng.”
“Được rồi!” Tiểu nhị cầm chìa khóa dẫn hai người đi. Hắn
thắp đèn, cũng nhiệt tình mang lên nước ấm rửa mặt, lại nói “Chúc hai vị ngủ ngon.” Dứt lời, liền biết điều lui ra ngoài.
Hai người đều mệt mỏi vì tối hôm qua gần như đều không ngủ.
Vì Hứa Tắc trả tiền phòng nên Hứa Tắc ngủ trên giường là chuyện đương nhiên, mà người còn lại đành phải chịu thiệt nằm dưới sàn.
Hứa Tắc rửa chân xong liền lên giường ngủ, còn Vương Phu Nam trải chiếu lên sàn nhà và tắt đèn.
Trước mắt tối om, đợi đến khi đôi mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối thì có thể lờ mờ trông thấy người và vật trong màn đêm.
Vương Phu Nam ngồi trên chiếu, nhìn bóng lưng đang nằm ngủ của Hứa Tắc
Hắn rất mệt nhưng ngủ không được.
Nhiều năm qua hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện nam nữ.
Nhưng nay xảy ra thì hắn lại không thể vãn hồi, lại không thể không nhẫn nại kiềm chế.
Hắn có thể giao trái tim cho nàng, nhưng nàng chưa chắc sẽ nhận lấy.
Nàng có con đường phải đi, chỉ cần nàng còn muốn tiếp tục
bước trên con đường này thì nàng và hắn sẽ không có khả năng ở bên nhau
sớm chiều.
Hắn hiểu rõ sự nương tựa lẫn nhau giữa nàng và Thiên Anh.
Nếu nàng lấy thân phận quan viên tiếp tục sống thì Thiên Anh sẽ lấy thân phận phu nhân quan lại ở bên cạnh làm bạn với nàng cả đời.
Đối với nàng mà nói thì Thiên Anh có lẽ là người thân suốt đời, còn hắn chỉ là sương sớm mùa thu mà thôi.