Triều Cát truyền thụ hệ thức tu luyện xong, tay hắn vẫn còn nắm tay của Ninh
Thùy, nhịp tim tự nhiên mất kiểm soát càng lúc nhịp đập lại tăng dần
lên, kèm theo nhịp thở cũng tăng nhanh làm hai gò má của Ninh Thùy thêm
đỏ gắt nhìn Triều Cát e thẹn:
“huynh nắm tay muội sao không chịu buông vậy!, giờ ơi nắm tay muội
hoài thế này muội... muội sẽ không thể đi được đâu, làm ơn tha cho muội đi!”
“tướng công thật vô lại,.. phì đồn của thiếp chàng cũng không
buông tha hử, thiếp nghiêm phong lại luôn xem chàng còn giở trò ma
quái gì nữa không?”
Ninh Thùy không cho hắn chạm vào những nơi mẫn cảm của nữ nhân làm hắn bất mãn, mặt giân dỗi nói:
“không cho huynh sờ phong nhũ thì thôi còn cấm không cho chạm
vào phì đồn là thế nào?, có thê tử nhìn không cho sờ huynh đây không thèm, hừ!”
Ninh Thùy nhìn vẻ mặt hắn giận dỗi, nàng vội đứng dậy theo đi tới ôm hắn ở sau lưng khẽ nói:
“tướng công sờ phong nhũ phì đồn làm thiếp rất thích nhưng
thiếp sợ không kìm lòng được xảy ra chuyện không hay thì làm
thế nào, Cửu m Huyền Công nó tà dị lắm buông lõng bản thân là không
quay đầu kịp nữa đâu, chàng đừng giận nữa đợi thiếp học viên mãn công
pháp thì sẽ cho chàng động phòng!”
Triều Cát quay người lại nhìn Ninh Thùy, nói: “vậy huynh hôn muội được chứ hay là cũng cấm luôn hử!”
Ninh Thùy hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, cái cảm giác ngọt ngào từ môi của hắn hôn vào đôi môi của nàng làm mặt nàng đỏ trở lại, Ninh Thùy chu môi, nói:
“hôn đơn nhiên là được chứ sờ mó người thiếp thì chưa có được đâu nha!”
Triều Cát nhìn cái miệng chu lên trông rất đáng yêu, nhịn không được
hôn tiếp lần thứ hai làm nàng thêm một lần bất ngờ, lần này Ninh Thùy
dùng môi tập tành học theo cách hôn của hắn để không bị thua kém. Triều
Cát nhìn nàng nhắm mắt hôn, hắn cười hắc hắc tay đưa lên bóp thử phong
nhũ đồ sộ của nàng xem nàng có phản đối không, Ninh Thùy mở mắt nhìn hắn tay ngọc dơ lên nhéo nhẹ vào hông hắn rồi đẩy tay hắn ra, nàng dùng
răng cắn nhẹ môi hắn nhã môi nàng, nói:
“chàng!, có tin thiếp cấm không cho hôn luôn không?”
Triều Cát cười hì, hắn đưa tay lên giả vờ đánh vào cái bàn tay sờ vào vếu nàng, Ninh Thùy thấy hành vi tự đánh vào người của hắn nàng phì
cười, hắn nói:
“huynh đã phạt cái tay không chịu nghe lời đã cấm còn cố tình sờ bằng được,.. về sau huynh đảm bảo cái tay hư này không tái phạm đâu!, ngoan
đừng có cấm huynh hôn nha!”
Ninh Thùy vẻ mặt nghiêm nghị nói: “lần sau hôn thiếp chàng còn tái phạm nữa là cấm hết luôn”
Triều Cát thử phản ứng của nàng lại mạnh đến thế, đầu óc nhanh lẹ hắn nghĩ ra kế tự phạt bản thân, không nằm ngoài dự tính nàng cười trúng kế tâm trạng thoải mái nhìn nữ nhân mặc áo thun xám đang bất tỉnh, nói:
“sư tỷ của nàng dùng công tà công giết mười nam tử gây ra vụ
án rất nghiêm trọng, nữ cục trưởng sở cảnh sát nhờ huynh truy
tìm hung thủ gây án, huynh sẽ đem nữ nhân này về sở cảnh sát
nhé!”
Những người ở trong huyễn cảnh ngòai việc tu luyện họ còn đựơc
học văn hóa, văn minh tiến bộ của ngoại giới. Sư tỷ của Ninh Thùy gây ra vụ trọng án kinh động ngoại giới, nếu không giải quyết ổn
thỏa thì không thể nào đem nữ nhân này về huyễn cảnh giao lại
cho tông môn, nàng trầm tư nghĩ biện pháp xử lý thích hợp
nhất, nghe hắn nhắc tới nữ cục trưởng sở cảnh sát thì linh
tính của nữ nhân rất nhạy cảm, có thể nữ nhân mà hắn nhắc
đến sẽ giúp nàng tìm được biện pháp, Ninh Thùy có chút không
thoải mái hỏi:
Triều Cát nhìn vẻ mặt khó chịu của Ninh Thùy giống với nữ nhân đang ghen, hắn nghĩ lời vừa nói lúc nãi có nhiều sơ hở làm
nàng có biểu hiện này, tim hắn ấm lên chỉ mới gặp nàng lần
đầu còn trêu trọc nàng như thế mà đã có được trái tim của
Ninh Thùy. Triều Cát mỉm cười thừa nhận, trước sau gì nàng cũng sẽ
biết, cứ thỏai mái hắn nói không chỉ có nữ cục trưởng là nữ nhân của hắn mà còn rất nhiều nữ nhân khác nữa.
Ninh Thùy bực bội nói:
“hừ, chàng thấy thiếp xinh đẹp ý đồ muốn nhét thiếp vào hậu cung đúng không?”
Triều Cát gật đầu, hỏi: “muội có ghét nam nhân đa tình không!?”
Ninh Thùy thở dài nhìn mặt hắn sầu khổ, nàng sống trong huyễn cái
nhìn nhiều nam tu có nhiều thê tử là chuyện bình thường, lắc đầu ngán
ngẩm ngắm gương mặt điển trai của hắn, nói:
“tại tướng công đó tự nhiên hôn thiếp,.. Lúc thiếp còn bé từng lập
lời thề nam nhân nào hôn thiếp lần đầu tiên, thiếp sẽ theo nam nhân đó
suốt đời”
Triều Cát kinh ngạc trên đời lại có nữ nhân như Ninh Thùy lại ngốc
nghếch lập lời thề như vậy, nhỡ nam nhân xấu xí hôn nàng thì thật là
thảm họa trên nhân gian, mặt khác hắn lại vui mừng nhờ cái lời thề này
mà hôm nay Triều Cát bạo dạng hôn nàng, thu thêm một mỹ nữ vào hậu cung. Triều Cát nhìn sư tỷ của nàng, quả thật nữ nhân này có sắc đẹp không
thua gì Ninh Thùy, đều là cực phẩm giai nhân chỉ cần nở một nụ cười hay
là liếc nhìn một ánh mắt chắc chắn lấy đi hồn phách nam nhân, hắn nói:
“sư tỷ của muội cũng thật xinh đẹp, nếu như không có gây ra vụ án thì muội nghĩ huynh có nên đem vào hậu cung không?”
Ninh Thùy nhìn bản mặt sắc lang của hắn đánh chủ ý lên sư tỷ, nàng
sống trong tông môn tính khí của nữ nhân này Ninh Thùy còn không lạ gì
vô cùng tàn nhẫn. Ninh Thùy kể cho Triều Cát nghe năm đó có một sư huynh theo đuổi sư tỷ, hai người yêu nhau say đắm định ước trăm năm, có biến
cố xảy ra chính là người sư huynh này lại phản bội sư tỷ tìm nữ nhân
khác bị sư tỷ âm thầm theo dõi, đêm tân hôn sư tỷ của Ninh Thùy đợi
người sư huynh vào động phòng, sư tỷ của nàng canh người sư huynh không
có đề phòng, ra tay chặt đi khúc dư ra phía dưới của sư huynh trở thành
tàn phế nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Triều Cát nghe nàng kể mà lạnh cả sống lưng, loại nữ nhân này hắn
cũng từng gặp qua vài trường hợp, cách hóa giải và chế trụ nữ nhân này
hắn tin tưởng có biện pháp, nhưng có một cái rắc rối làm sao giải quyết
vụ án kinh động này trước cho đỡ phiền, suy nghĩ biện pháp gì hay thì
Ninh Thùy nói:
“Sư tỷ của thiếp tướng công không nên nhúng tay vào thì bớt phiền
phức, tốt nhất thiếp sẽ dẫn sư tỷ về huyễn cảnh giao tông môn xử lý, còn về ngoại giới chàng nói với nữ cục trưởng đó nói vài lời chắc là không
có vấn đề gì!”
Triều Cát mắt sáng ngời, cách xử trí tốt nhất là giao nữ nhân gây án
này cho Ninh Thùy, đỡ phải bị luật pháp ở ngoại giới trừng trị có thể bị mất mạng. Triều Cát nở nụ cười hài lòng nói:
“muội dẫn sư tỷ về đi, ngoại giới để huynh giải quyết!”
Ninh Thùy đi tới dùng nội lực bế nhẹ sư tỷ lên quay qua nhìn hắn, mỉm cười nói:
“chàng ở đây sống khỏe, nếu hệ thức tu luyện của chàng có tác dụng
thì khoảng chừng không tới 6 tháng là thiếp sẽ ra ngoại giới tìm chàng!”
Triều Cát cười gật đầu nhìn Ninh Thùy bế nữ nhân mặc áo thun xám đang muốn rời đi, nhìn trên 10 ngón tay của Ninh Thùy không có cái nhẫn đeo, hỏi Ninh Thùy trong huyễn cảnh có nhẫn linh giới không thì nàng nói
không biết vật đó là gì, hắn cầm ra chiếc nhẫn linh giới cùng một viên
đan dược nói:
“đây là nhẫn linh giới dùng để đựng đồ vật muội hãy chiếc máu vào
trước, sau đó dùng ý niệm trong đầu thu và lấy đồ vật là dùng được, còn
đây là Dưỡng Thần Dung Nhan Đan uống vào rất tốt cho nhan sắc và tuổi
thọ, huynh cho muội!”
Ninh Thùy vui vẻ cầm lấy hai món đồ hắn cho, nàng mỉm cười phi lên
nhẹ nhàng bay đi biến khỏi tầm mắt của hắn, ngộ tính của Ninh Thùy cộng
thêm với tu vi Trúc Cơ của nàng thì hắn đoán không quá sáu tháng là nàng sẽ viên mãn công pháp thôi, đến lúc đó nàng sẽ có biện pháp đi ra huyễn cảnh tìm hắn.
Trên đường chạy về sở cảnh sát chiếc BMW chạy được khoảng 30 phút, từ đằng xa ánh đèn xe chiếu vào con thú có hình dạng rất giống loài cáo có bộ lông màu trắng nằm bên mép đường, chạy ngang qua hắn nhìn thấy con
vật vẫn còn nhịp hô hấp. Triều Cát phanh lại lùi xe về chỗ con vật đang
nằm, đi xuống xem con thú thế nào thì ra thương tích của nó nằm ở chân
phải đang chảy rất nhiều máu, nhìn con thú này còn nhỏ cỡ như con mèo
hắn đoán chắc là đi lạc, vô tình ra đường bị xem tông nên mới có thương
tích như vậy, hắn lấy ra một viên đan dược chữa thương cho con thú,
không bao lâu vết thương lành lại, con thú mở mắt đứng lên nhìn Triều
Cát đưa tay sờ lên đầu nó nói:
“ta đã trị thương cho mi rồi, ngoan đi về nhà đi sau này đừng có chạy ra đường lung tung là chết đấy!”
Con thú dùng lưỡi liếm lên mặt hắn như hiểu lời của Triều Cát, nó
không đi vào rừng mà ngó qua chiếc BMW đợi Triều Cát mở cửa nhanh chân
phóng vào trong xe của hắn, nằm ngay bên ghế lái mắt nhìn hắn đầy dụng
ý, Triều Cát cười nói:
“mi không có nhà muốn theo ta nuôi mi à!”
Con thú dùng cử chỉ mừng rỡ, nhào tới dùng lưỡi liếm trên mặt hắn, Triều Cát cười vỗ nhẹ lên đầu nó nói:
“mi ngoan ngồi im đó, ta lái xe không được làm loạn nhé!”
Triều Cát nhìn con thú ngoan ngoãn nằm cuộn tròn kế bên ghế lái, mắt
nó nhắm lại ngủ thiếp đi, khi nó tỉnh dậy là hắn đã lái xe tới sở cảnh
sát, đi xuống xe ra lệnh con thú ngoan ngoãn ở lại trong xe, hắn đi vào
sở cảnh sát lên phòng của nữ cục trưởng, nghe tiếng mở cửa Thượng Quan
Thục Nữ mở mắt nhìn hắn đang tươi cười, nàng hỏi hắn về hung thủ gây án. Triều Cát suy nghĩ thêm chút dư vị cho hay câu chuyện, kể lại tình tiết truy bắt hung thủ nhưng bị một nhóm người lạ có võ nghệ cao thâm ngăn
cản không cho hắn dẫn hung thủ đem về, Triều Cát nói về lai lịch nhóm
người này và hung thủ đều ở trong huyễn cảnh nên rất khó tìm đành bất
lực để họ đem hung thủ đi vào huyễn cảnh.
Thượng Quan Thục Nữ nghe những người này đều ở trong huyễn cảnh thì
vô cùng kinh ngạc, trước đây ở Hoa Hạ có vài vị cao nhân lên núi chuyên
tâm tu luyện võ nghệ, chưa từng nghe ai nói đến ở địa cầu này có huyễn
cảnh của người tu tiên giới, nếu như thông tin hắn nói là sự thật thì sẽ là cơn địa chấn động toàn bộ Hoa Hạ và cả thế giới, tốt nhất phải giữ
kín chuyện này, nói:
“vụ án này xem ra đợi khoảng 60 ngày sẽ được hủy bỏ vì không có manh
mối điều tra sẽ được khép lại, còn chuyện chồng nói ở đây có huyễn cảnh
có nói ra người ở ngoài huyễn cảnh có tin lời chúng ta nói hay không?”
Triều Cát nghĩ muốn tu tiên đâu phải chuyện dễ dàng, phàm nhân ở
ngoài tin vào những biện chứng lý luận khoa học, chuyện tu tiên này có
nói ra chưa chắc đã có người tin ngược lại còn bị chê cười vào mặt, hắn
nhìn đồng hồ gần 12 giờ đêm, nắm tay nàng đi ra sở cảnh sát.
Thượng Quan Thục Nữ vừa mở cửa thì đã trông thấy một con thú nhìn rất giống con cáo, cái mõm của nó dài mắt to tròn, cặp tai thì dĩnh lên
trông rất dễ thương, nàng nhìn qua hắn nói:
“con này là hồ ly, động vật hiếm của quốc gia luôn được bảo tồn, vì sao nó ở trông xe của chồng vậy!?”
Triều Cát cười nói:
“nó bị thương ở chân chảy nhiều máu nằm trên đường anh thấy tội nên
cứu nó, đuổi đi rồi nó không chịu, đòi đi theo anh nuôi nó đấy! Haha”
Thương Quan Thục Nữ nhìn xuống bộ phận sinh dục của con hồ ly, mỉm cười liếc nhìn hắn trêu:
“chồng của vợ có duyên với nữ nhân rồi, giờ đến động vật giống cái cũng thích chồng là sao nhĩ! Hi”
Triều Cát nhìn con hồ ly được Thục Quan Thục Nữ ôm trên tay lại là giống cái cũng thật trùng hợp a!, nói:
“nếu là giống cái vậy em yêu đặt tên gì hay cho con hồ ly này đi!”
Thượng Quan Thục Nữ quan sát con hồ ly, ngắm bộ lông trắng nở nụ cười nói:
“con hồ ly này có bộ lông trắng, vợ gọi nó là tiểu Bạch Nha, chồng thấy thế nào tên nghe hay không!?”
Triều Cát đọc lại cái tên Bạch Nha nghe cũng hay, vui vẻ vỗ nhẹ lên
đầu con hồ ly, nói: “tiểu Bạch Nha, cái tên này về sau là tên của mi!”