Thu hồi chiêu thức, Triều Cát bay xuống chống cây kiếm trên mặt đất, tay ôm ngực miệng phun ngụm huyết ra bên ngoài ngồi xếp bằng điều tiết lại khí tức đang loạn xạ trong kinh mạch, từ trong không trung vang vọng lại
tiếng của một nam tử trung niên chính là tông chủ Kiếm Thần Tông, Dạ
Kinh Tiến cha của Dạ Lang Vĩnh, nhìn hắn hài lòng nói:
"chiến rất hay một Ngưng Linh Cảnh đánh ra chiêu thức có ẩn chứa linh nguyên lực giết người có tu vi Trúc Cơ, không làm mất mặt Kiếm Thần
Tông, haha!"
Đỗ Lan Thùy nhận ra Da Kinh Tiến, đứng dậy hành lễ chào nói: “tham kiến Dạ tông chủ, Dạ sư thúc!”
Dạ Kinh Tiến gật đầu nhìn qua thi thể của con trai y, rồi nhìn cái
xác bị chẻ làm đôi thở dài nói: “giỏi cho m Cốt tông cửu phẩm để xem ta
xử lý tông môn này như thế nào!”
Dạ Kinh Tiến nói xong đem ra một viên đan dược trị thương cao cấp cho Triều Cát, hắn trị thương xong đứng dậy nhìn đằng xa thấy một nam tử có gương mặt anh tuấn độ chừng 30 tuổi cười vui vẻ đi tới, Đỗ Lan Thùy
nhìn Dạ tông chủ vội vàng quỳ xuống hành lễ, vài giây sau Đỗ sư tỷ nhanh miệng nói hắn cũng mau quỳ xuống theo Dạ tông chủ, Dạ Kinh Tiến kính lễ hô:
“đồ nhi tham kiến sư phụ, sư phụ an khang trường tồn vĩnh cửu!!”
Hai người quỳ đằng sau nghe Dạ tông chủ hô vang thì biết người nam
nhân đứng trước mặt chính là sư tôn lừng lẫy trong toàn bộ giới tu tiên
đã đạt tới cảnh giới Thái Cổ, mà khi ông ta đến mọi người không thể nào
cảm nhận được tu vi khủng khiếp của người nam tử này, vội vàng dùng kính ngữ lễ phép nói:
“đồ tôn tham kiến sư tôn, sư tôn an khang!!”
Người nam tử này cho mọi người đứng lên, cười đi tới thi thể của Dạ
Lang Vĩnh lấy ra một cái hồn đưa vào bên trong thi thể, dùng tay điểm
lên vài chỗ trọng yếu, nửa canh giờ sau thi thể của Dạ Lang Vĩnh đã ấm
lên đồng tử mắt chuyển sang màu đen, tay chân đã động đậy cho thấy Dạ
Lang Vinh đã hồi sinh, người nam tử này nói:
“ta vừa mới bế quan xong, đi ra ngoài dạo thần thức quét qua trông
thấy ả nữ nhân này giết đồ tôn, ta nhanh tay chụp lấy hồn của Dạ Lang
Vĩnh không bị vào cõi u minh, giờ mới giúp nó hoàn sinh”
Dạ Lang Vĩnh được hoàn sinh khiến cho Dạ Kinh Tiến vui mừng cúi đầu cảm tạ sư phụ y, người nam tử nhìn qua Triều Cát nói:
“Thái Huyền Nhất Nguyên Công là công pháp đỉnh giai nhân cấp rất khó
luyện thành mà ngươi lại luyện thành, không phí công sư phụ ngươi xin ta công pháp này, dụng ý của sư phụ ngươi quá rõ giúp ngươi có chiêu ứng
phó với Trúc Cơ cảnh, cái ta tâm đắc không phải là công pháp mà chính là kiếm ý người ngộ ra ở Ngưng Linh cảnh làm ta có chút kinh ngạc”
Đỗ Lan Thùy nghe sư tôn nói Triều Cát đã ngộ ra được kiếm ý, mặt liếc qua nhìn hắn vẻ khiếp sợ vì kiếm ý ngộ ra được cần phải tới Trúc Cơ
dùng linh nguyên mới tham ngộ được kiếm ý mà hắn đã làm được điều này.
Người nam tử này nhớ gì đó, nhìn Triều Cát tiếp tục nói:
“thiên đạo Trúc cơ bí cảnh sắp khai mở, ngươi phải chuyên tâm luyện
công không được tự cao ngộ ra được kiếm ý mà buông lỏng tu luyện, núi
cao sẽ có núi cao hơn, ngươi hiểu đạo lý này chứ!?”
Triều Cát cười cúi đầu lễ phép nói: “đồ tôn sẽ chăm chỉ tu luyện làm rạng danh Kiếm Thần tông thưa sư tôn”
Người nam tử nghe hắn nói làm rạng danh tông môn, ánh mắt tán thưởng
đi tới xem thi thể nữ nhân bị chẻ làm đôi, nhìn Dạ Kính Tiến nói:
“ m Cốt tông chưa tới 300 năm mà chúng gây họa cho nhân sinh lên tới
cả tỷ người đến lúc cần phải dẹp cái tông môn này, chuyện này ta giao
ngươi đi xử lý đi”.
----
Trở lại với vụ án mạng, hắn nhìn những thi thể này xác định rõ ràng
tình trạng chết khô và đồng tử mắt chuyển sang màu trắng đục rất giống y hệt Dạ Lang Vĩnh bị nữ nhân m Cốt tông hút huyết dịch. Triều Cát thầm
nghĩ, năm đó m Cốt tông có người thủ hộ tu vi Thiên Nhân hậu kỳ bị Dạ
Kinh Tiến lúc đó đang ở tu vi Thiên Nhân hậu kỳ viên mãn giết chết, toàn bộ m Cốt tôn đã bị diệt sạch toàn tông, không thể nào có chuyện hậu
nhân của tông môn này phá không đến địa cầu này làm loạn được, vì quy
tắc phá không gian chỉ có người đạt đến Thần Thiên cảnh mới làm được
chuyện này.
Triều Cát ngó lên 5 dấu vết trên đỉnh đầu hộp sọ quan sát thật tỉ mỉ, hắn trầm tư nghĩ nguyên nhân của mười thi thể này, rõ ràng là công pháp của người tu luyện tác động lên trên hộp sọ dùng nội công hút hết huyết dịch, đầu hắn lóe lên một khả năng cho là hợp lý nhất đó là ở địa cầu
cũng có người tu tiên đạo, sáng tạo ra công pháp giống với công pháp của m Cốt tông nên mới có vụ thảm sát mười thi thể này, suy nghĩ về khả
năng này một lần cuối và những gì hắn trông thấy trước mắt Triều Cát nở
nụ cười nhìn Thượng Quan Thục Nữ nói:
“anh nói ra dù muốn hay không em cũng phải tin, chắc chắn mười thi
thể này chết là do một người tu luyện một loại tà công, dùng huyết dương khí tu luyện công pháp gia tăng tu vị hoặc là công lực, người này để
anh đi tìm bắt về chứ cảnh sát hoặc là em đi thì chẳng giải quyết được
gì có khi còn mất mạng nữa đấy!”
Triều Cát nói những thông tin này làm Thượng Quan Thục Nữ hoang mang, chính bản thân nàng cũng từng chứng kiến hắn xử lý cảnh sát như thế
nào, còn trông thấy hắn tu luyện tấn cấp thì tin tưởng tuyệt đối lời
hắn, vụ án này đúng là rắc rối thật đành hy vọng hắn giúp nàng tìm ra
được chân tướng, có bắt được hung thủ gây án hay không phải trông chờ
hắn đối phó tên này thế nào, Thượng Quan Thục Nữ hỏi:
“chồng!, giờ không có manh mối gì hết người gây án cứ cho là có tu
luyện cái gì mà tà công nhưng chồng làm thế nào mà tìm ra được kẻ gây
án”
Thượng Quan Thục Nữ nói xong nhìn hắn vẫn bình thản cười đi tới nàng ghé miệng vào tai nói:
“em yêu! Hung thủ gây án chắc chắn là nữ nhân vì trên những thi thể
này mùi của cô ta rất nồng đậm, mũi anh rất nhạy mùi hương của nữ nhân,
anh xác định hung thủ gây án vào lúc khoảng 2 hoặc 3 giờ sáng nay, giờ
anh sẽ theo mùi hương tìm hung thủ em về sở cảnh sát đợi anh đi bắt kẻ
gây án về chịu tội nhé!”
Thượng Quan Thục Nữ mặt có chút đỏ ửng, nàng dùng tay đưa lên mũi hắn sờ nhẹ vài lần xem mũi hắn có gì đặc biệt không mà ngay cả mùi hương nữ nhân cũng bị hắn tìm ra đơn giản như vậy, nói:
“chồng!, nữ nhân này gây án chứng tỏ tính tình không lương thiện đâu, những thi thể này em có linh cảm nữ nhân này dùng sắc đẹp dụ họ tới chỗ vắng rồi ra tay tàn ác như vậy, chồng hãy cẩn thận đùng bị ả dụ dỗ mà
xảy ra chuyện nha!”
Triều Cát cười nhìn nàng lo lắng hắn tìm hung thủ sẽ bị chết bởi sắc đẹp của mỹ nữ, đưa tay lên nhéo mũi nàng mắng:
“anh sống hơn cả vạn năm, mỹ nữ gặp qua cả ngàn người có chết thì
cũng chết lúc đó, còn lúc này mà chết bởi một mỹ nữ có lòng dạ tàn ác
thì em cứ lấy đậu hũ đạp vô đầu anh đến chết đi, haha!”
Thượng Quan Thục Nữ mỉm cười hôn lên môi hắn, nói: “vợ chỉ nhắc chồng thôi, chồng phải bình an trở về đó, vợ chờ chồng ở sở cảnh sát!”
Triều Cát vui vẻ ôm nàng vào lòng, dùng lời lẽ dịu dàng nói nhẹ vào
tai nàng: “em yêu!, lo lắng anh như vậy anh sẽ bình an trở về, tối nay
còn ôm em yêu ngủ nữa nè!”
Thượng Quan Thục Nữ mặt càng thêm đỏ nhìn hắn lái xe đi tìm nữ nhân
gây án, khiến nàng ớn lạnh hạ lệnh cho cấp dưới thu hồi trang thiết bị,
đem mười cái xác về sở cảnh sát tiếp tục công tác điều tra, đợi hắn bắt
kẻ gây án về sở bàn giao cho nàng.
Trong lúc Triều Cát lái xe tìm nữ nhân gây án thì ở sân bay, hai nữ
nhân xinh đẹp dáng người đẫy đà, da trắng bốc đeo cặp kính gọng to màu
đen đi ra phi trường, không ai khác chính là hai nàng đã tới Yến Kinh,
ra bên ngoài đợi xe đến một nam nhân tuổi khoảng dưới 30 tướng mạo tuấn
tú đẹp trai, lái chiếc xe thương hiệu Ford dừng ngay trước mặt hai nàng, tên này đi xuống xe đi tới cười nói:
“hai vị tiểu thư xinh đẹp tôi là Tề Chí Lai, tổng giám đốc công ty
Lục Hòa, lúc trên máy bay được chiêm ngưỡng dung mạo của hai mỹ nữ rất
muốn được làm quen, không biết hai nàng đi đâu?, tôi sẽ làm tài xế hân
hoan chở hai tiểu thư xinh đep đi được không?”
Trên máy bay, ở hàng ghế thương gia lúc đó cũng không có nhiều người, hai nàng tháo mắt kính xuống vô tình lộ ra dung nhan bị tên Tề Chí Lai
ngồi ở ghế kế bên trông thấy khiến tên này như ngây ngốc, lúc đó Tề Chí
Lai tìm biện pháp gây sự chú ý đến hai nàng nhưng không có hiệu quả gì
đành tiếc nuối. Bây giờ có cơ hội tiếp cận hai mỹ nữ kết quả làm cho Tề
Chí Lai càng tuyệt vọng, chính là hai nàng chẳng trả lời một câu hờ hững đi tới chiếc ô tô màu đen rất sang trọng chạy đến.
Nếu như chiếc Ferrari, Lamborghini, Bugatti,.. là những chiếc siêu xe hiện đại thì chiếc ô tô màu đen đậu trước mặt của hai nàng, có tượng
hình một nữ nhân được chế tác bằng bạc cấm trên đầu chiếc xe có hình
logo phía dưới là chữ R, chứng tỏ chiếc ô tô này của hãng xe Rolls-Royce danh tiếng thế giới, chuyên sản xuất xe dành riêng ở phân khúc giới quý tộc, thượng lưu, người giàu có hoặc là các ngôi sao điện ảnh lớn của
thế giới mới có đủ tài chính sở hữu thương hiệu xe này.
Tất cả mọi người ở phi trường đều đổ dồn ánh mắt đến chiếc
Rolls-Royce màu đen, Tề Chí Lai trông thấy một thanh niên đi ra từ ghế
lái có gương mặt không kém gì bản thân gã, Tề Chí Lai nghĩ hai nàng đi
xe của người nam nhân này chạy đến thì bĩu môi khinh thường loại nữ nhân này, một cảnh tượng làm Tề Chí Lai kinh ngạc là người nam nhân này đi
tới cúi đầu cung kính chào nữ nhân mặc váy xanh:
“thưa chủ tịch, chìa khóa xe xin gửi lại chủ tịch ạ!”
Tề Chí Lai nhìn nữ nhân mặc váy xanh cầm chìa khóa vui vẻ lên chiếc
Rolls-Royce cùng nữ nhân mặc váy trắng rời đi khỏi sân bay, gã đi tới
người thanh niên hỏi:
“anh gì ơi!, cô gái mặc váy xanh là ai tôi có ý làm quen nhưng cô ta
không để tâm đến, sao cô ấy có thể lấy chiếc xe sang của anh đi vô tư
như thế hả!”
Người thanh niên quay qua nhìn Tề Chí Lai như người từ sao hỏa xuống, cười ha ha nói:
“nữ nhân mặc váy xanh kia là sếp của tôi còn chiếc xe Rolls-Royce là
của cô ấy, chiếc đó tôi có làm cả đời cũng không mua nổi đâu!”
Tề Chí Lai nghe người thanh niên này nói xong mặt kinh ngạc, gã giới
thiệu về bản thân xong hỏi tiếp người thanh niên về lai lịch nữ nhân mặc váy xanh là người thế nào, người thanh niên trả lời:
“anh tốt nhất tránh thật xa sếp tôi công ty Lục Hòa của anh còn có
đường sống, nếu còn tơ tưởng tới nữ nhân mặc váy xanh kia tôi nghĩ công
ty anh sẽ gặp họa, nữ nhân đó là chủ tịch tập đoàn Chu Thăng, Chu Nhược
Băng vừa thâu tóm công ty Vũ Nhân đấy!”
Tề Chí Lai rùng mình, công ty Lục Hòa của gã so với công ty Vũ Nhân
còn thua kém chút xíu nếu như khi nãy lỡ làm bậy bạ gì đó với Chu Nhược
Băng e là từ “hối hận” không còn ý nghĩa nữa rồi, Tề Chí Lai nói lời cảm ơn và có nhã ý cho người thanh niên quá gian chạy về.
Nhà hàng Hoàng Gia, Nam Cung Thanh Hải và Đường Thu Thủy đi lên lầu
ba tới căn phòng vip đã được đặt. Khi gần tới cửa Nam Cung Thanh Hải
nghe ở bên trong có tiếng nói của hai nữ nhân trẻ tuổi nói chuyện, lão
nhíu mày không biết bên trong Chu Nhược Băng nói chuyện với ai, tò mò
lão nhanh tay mở cửa phòng thì bất ngờ cái người đang ngồi cười nói rất
thân thiết với Chu Nhược Băng chính là con gái cưng của lão, Nam Cung
Thanh Hải mỉm cười nắm tay Đường Thu Thủy vui vẻ đi vào trong phòng, Nam Cung Họa Yến nhìn thấy hai người thân quen nàng đứng dậy chạy tới ôm
lấy Đường Thu Thủy, nàng hoe mắt ươn ướt nói:
“mẹ ơi, mẹ có khỏe không!?, con gái bất hiếu hai năm nay con không thu xếp về thăm mẹ, mẹ chắc buồn con lắm phải không?”
Đường Thu Thủy nhìn đứa con gái bà hết mực thương yêu, mỉm cười vui vẻ vén tóc con gái qua lỗ tai nàng, nói:
“đứa con ngốc!, con biết tự lo cho bản thân, dùng đồng tiền tự bản
thân làm ra được mới thật sự đáng quý mẹ đây rất hãnh diện!, hai năm con không về nhà bà già như ta đơn nhiên là buồn rồi phải phạt mới được”
Nam Cung Họa Yến không kìm được nước mắt chảy xuống má, nàng nói: “con gái bất hiếu làm mẹ buồn, con xin chịu phạt ạ!”
Đường Thu Thủy xem con gái mặt đã tèm lem nước mắt, bà nghĩ tìm cớ gì phạt con gái nhìn qua lão công cười nháy mắt bà hiểu ý tứ, mỉm cười
nói:
“con gái người ta tuổi như con đã lấy chồng sinh cháu, con xem đã 24
tuổi rồi mẹ đây thèm cháu không biết phải làm thế nào a, à!.. Đúng rồi
giờ mẹ đây phạt con mau dẫn người nam nhân con đang quen, đem về nhà ra
mắt mẹ và bố con xem mặt con rể được chứ!?”
Lúc nãy, hai bề trên đứng nhìn nhau Nam Cung Họa Yến đã cảm thấy bất
an, giờ mẹ nàng nói muốn gặp mặt con rể làm hai gò má của nàng ửng đỏ,
cúi đầu lí nhí nói: “tháng sau con thu xếp công việc ở Đông Hải, nghỉ
một tháng sẽ dẫn... dẫn.... dẫn ảnh về chung ạ!”
Chu Nhược Băng nhíu mày không biết Nam Cung Họa Yến nói chuyện gì mà
Nam Cung Thanh Hải tươi cười vui vẻ, ba người đã ngồi vào bàn ăn, nàng
tò mò hỏi:
“nhìn gia đình chú hạnh phúc quá, hình như có chuyện vui sắp đến đúng không ạ!”
Nam Cung Thanh Hải cười ha ha, vui vẻ nói tháng sau con gái lão dẫn
con rể về ra mắt, Chu Nhược Băng nghe được tin này nhìn qua Nam Cung Họa Yến mặt ửng đỏ bối rối nhìn nàng, Chu Nhược Băng mỉm cười nói:
“trùng hợp vậy! Tháng sau chị cũng dẫn bạn trai về chơi Nam Cung gia, hì hì bạn trai chị đẹp trai lắm không biết bạn trai em sao nhĩ có đẹp
trai không!?”
Nam Cung Họa Yến mắt sáng lên, hiểu ý tứ của Chu Nhược Băng không có
trách nàng tháng sau đem Triều Cát về Yến Kinh ra mắt bố mẹ, Chu Nhược
Băng cố ý hỏi bạn trai nàng lại cho Nam Cung Họa Yến dễ dàng đưa đẩy,
mỉm cười khoe nói:
“bạn trai em đơn nhiên là đẹp trai có điều so với bạn trai của chị sẽ thế nào nhĩ, hay là hôm nào hai ta đem ra so sánh ai đẹp hơn nhé, hi
hi!”
Chu Nhược Băng cười gật đầu có lệ, thật ra hai nàng đang giỡn với
nhau tránh cho bố mẹ Nam Cung Họa Yến sinh nghi, mặt khác nàng nghĩ ở
Yến Kinh mỹ nữ tập trung ở nơi này nhiều vô số, nam nhân của nàng tính
đa tình ở đây thế nào cũng đi tìm hoa hương cỏ đẹp, vì thế nàng mới có
chủ ý tháng sau cùng Nam Cung Họa Yến dẫn hắn về nhà ra mắt, nàng đi
theo để quản lý nam nhân của nàng chặt hơn không cho hậu cung của Triều
Cát có thêm người nào nữa!.
Đường Thu Thủy nhìn hai nữ nhân nói chuyện rất ăn ý, hợp tính nhau bà cũng an tâm để con gái sau này nghỉ làm ca sĩ đi theo Chu Nhược Băng
học hỏi vài năm, kinh nghiệm vững vàng về hỗ trợ gia đình quản lý công
việc kinh doanh. Chu Nhược Băng nhìn hai vị tiền bối rất vui vẻ, nàng
kêu nhân viên đem menu lại để mọi người chọn thức ăn, trong khi đợi thức ăn mang lên Chu Nhược Băng nói:
“cháu xin cảm ơn chú giúp cháu thu mua sản nghiệp của Vũ Nhân gia, cháu đã chia 35% cổ phần chú nhận được chưa?”
Nam Cung Thanh Hải đã nhận được cổ phần lão ta cười thỏa mãn, lão nhìn Chu Nhược Băng nói:
“chủ tịch Chu rất giữ chữ tín, công ty Vũ Nhân đang nghiên cứu nhiều
loại dược liệu mới để phục vụ trong ngành y, tôi nghe nói chủ tịch Chu
đã bỏ một số tiền lớn, như vậy tập đoàn Ngọc Hưng sẽ góp thêm vào 300
triệu cùng hợp tác đầu tư vào công ty này, tin tưởng công ty mới sẽ có
nhiều lợi nhuận cùng nhau phát triển.”
Thị trường dược là một thị trường rộng lớn, các công trình nghiên cứu tân dược luôn cần có một số vốn lớn dùng để nghiên cứu và sản xuất ra
thị trường, chính vì điểm này Vũ Nhân Đức Hoành không có đủ tài chính
nên cần phải tìm kiếm nhà đầu tư có tài chính lớn nhưng không may con
trai gã đắc tội với Chu Nhược Băng, sau đó nàng nhân cơ hội này thâu mua và đầu tư một số tiền không hề nhỏ vào công ty này cho thấy tầm nhìn
của nàng rất rộng. Nam Cung Thanh Hải và Đường Thu Thủy điều ý tứ nhìn
về Chu Nhược Băng, thầm nghĩ nữ nhân xinh đẹp ngồi trước mặt không hề
đơn giản, Nam Cung Thanh Hải mỉm cười nói:
“công ty Vũ Nhân đã nằm trong tay, cái tên này chủ tịch Chu định giữ lại làm kỉ niệm hả!?”
Nam Cung Thanh Hải vừa hỏi xong, nhân viên nhà hàng bưng thức ăn lên Chu Nhược Băng đợi nhân viên rời đi nàng nói:
“cháu chưa nghĩ ra cái tên, hay là chú giúp cháu nghĩ một cái tên dùng làm tên của công ty này nhé!”
Nam Cung Thanh Hải suy nghĩ không biết đặt cái tên gì hay thay thế
cái tên Vũ Nhân thì Đường Thu Thủy nhìn hai nữ nhân trước mặt thâm ý nở
nụ cười nói:
“hay là chọn ba chữ cái đầu tên của cháu ghép với ba chữ cái tên của
Họa Yến đặt tên công ty dược mới này là Banyen, mọi người nghe thế nào?
Chu Nhược Băng đọc lại cái tên Banyen có ý tứ và nghe rất có tính
quốc tế, nàng nhìn qua Nam Cung Họa Yến mỉm cười nói: “tên Banyen là cái tên cháu sẽ đặt thay thế cái tên cũ Vũ Nhân, cảm ơn phu nhân tên rất
hay!”
Bốn người vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện đến khoảng gần 9 giờ rưỡi là
xong bữa cơm, Nam Cung Thanh Hải có nhã ý mời Chu Nhược Băng tới Nam
Cung gia nghỉ qua đêm rồi sáng mai bay về Đông Hải nhưng nàng từ chối,
Chu Nhược Băng nói cần phải về Nam Cung gia thăm ông ngoại, chia tay mọi người nàng xuống hầm đậu xe lái chiếc Rolls-Royce chạy tới Mộ Dung gia.
Mộ Dung Thành là ông ngoại của Chu Nhược Băng năm nay đã hơn 70 tuổi, lão đang ngồi ghế sopha trong phòng khách cầm cái máy tính bảng chơi cờ tướng online trên mạng. Ở bên ngoài cổng có tiếng kèn của xe ô tô,
người quản gia đi ra mở cổng nhìn người trong xe là Chu tiểu thư, cháu
gái của Mộ Dung Thành đột nhiên đến đây thì bất ngờ, nói:
“giờ ơi!, thì ra là Chu tiểu thư đến, mờ tiểu thư chạy vào, lão gia mà biết cô đến thăm nhất định sẽ vui lắm!”
Chiếc xe Rolls-Royce chạy vào bên trong, Chu Nhược Băng cầm hai cái
hộp mà hồi chiều nàng gọi điện quản gia Mã mua hộ vui vẻ đi vào trong
nhà, nàng nhìn ông ngoại cứ chăm chú vào máy tính bảng không hề để tâm
đến sự có mặt của nàng, tò mò nàng lặng lẽ đi tới xem Mộ Dung Thành đang đánh cờ tướng, nhìn bàn cờ đang ở thế gây cấn đi một nước sai là thua
cả ván, nàng suy nghĩ nhanh đã ra được nước cờ đánh hay nhất nhưng ông
ngoại vẫn chưa nhìn ra, Chu Nhược Băng nói:
“ông ơi, thí xe tấn mã lùi pháo tiến chốt, nhất định ván cờ này 100% ông thắng đó!”
Mộ Dung Thành đang bí nước cờ được nàng nói gợi ý nhìn ra được điểm
mấu chốt, cười ha ha đánh như lời Chu Nhược Băng nói, kết cục đối phương chịu thua. Mộ Dung Thành lúc này mới nhìn lại cái người chỉ lão nước cờ quá tuyệt diệu thì ra là đứa cháu cưng của lão ít khi đến Yến Kinh, vui mừng nói:
“cháu 12 tuổi đã là một kỳ thủ có biệt danh “tiểu thánh nữ” nổi tiếng rồi, tài cầm quân cũng giống như tài lãnh đạo bây giờ của cháu quá là
kiệt xuất”
Chu Nhược Băng lúc còn nhỏ được mẹ dẫn về Yến Kinh chơi dịp hè đều
quấn lấy ông ngoại không rời, được Mộ Dung Thành dạy đánh cờ, một thời
gian lão thấy cháu ngoại của lão có tư chất, nhiều lần đánh độ với cao
thủ trong quán nước Chu Nhược Băng ngồi kế bên suy nghĩ tìm ra nước cờ
lạ mắt, vô cùng tuyệt diệu nói khéo Mộ Dung Thành hướng đánh cờ thắng
cuộc, kể từ lúc đó Chu Nhược Băng thay ông ngoại đánh cờ luôn, năm đó
ông còn mời kỳ thủ đạt giải quốc gia về nhà đánh với đứa cháu gái, bất
ngờ là cả 3 ván vị kỳ thủ này đều thua tâm phục khẩu phục, đặt biệt danh cho cháu gái Mộ Dung Thành là tiểu thánh nữ.