Đứng trong thang máy, Triều Cát vẫn còn nghĩ về lời nói của Chu Nhược Băng,
nữ nhân này tuy không cố ý nói như vậy nhưng trong lời lẽ của nàng quả
thật khiến hắn vẫn chưa hết cơn giận, hắn cầm điện thoại gọi taxi xong
thang máy cũng xuống tầng trệt, hắn đi ra thang máy gặp một nữ nhân đi
tới nhìn hắn nói:
“tôi là phó quản lý phụ trách ca đêm ở khách sạn. Chủ tịch Chu có gọi điện nói xin anh bỏ chút ít thời gian đợi chủ tịch xuống nói vài lời có được không?”
Triều Cát xoay người qua xem màn hình hiển thị mũi tên đi xuống trên thang máy, nhìn qua nữ phó quản lý nói:
“chủ tịch của các cô xuống xin chuyển lời là tôi Triều Cát ngủ rất
nhiều nữ nhân không hợp với người giàu sang quý phái như chủ tịch Chu
đây, xin đừng làm phiền tôi nhé!”
Bên ngoài cửa sảnh khách sạn xe taxi hắn điện khi nãi đã tới, hắn nói xong mặt lạnh băng không cảm xúc ngồi vào trong xe taxi chở về khu nhà ở cao cấp phía tây. Xe taxi vừa ra khỏi khách sạn, Chu Nhược Băng đi vội
ra thang máy không nhìn thấy Triều Cát, nhìn chiếc xe taxi đang chạy
khỏi khách sạn thể hiện nỗi thất vọng, mắt cô động chút nước, nữ phó
quản lý nói:
“nam nhân kia có chuyển lời với chủ tịch nói hắn là người ngủ rất
nhiều nữ nhân không hợp với chủ tịch, nói chủ tịch đừng có làm phiền hắn nữa!”
Chu Nhược Băng thầm nghĩ: “tôi mặc kệ anh đã từng ngủ với ai nhưng
với tôi anh là nam nhân của tôi thì sẽ không để anh thoát như vậy
được!”, nhìn nữ phó quản lý, nói:
“sáng mai trước 8h gọi trợ lý Mao đến tổng bộ tập đoàn Chu Thăng gặp tôi, đến trễ thì cô và trợ lý Mao biết làm gì rồi đấy!”
Nữ phó quản lý chân run rẩy hoảng sợ đợi Chu Nhược Băng đi vào thang
máy trở lại tầng lầu, nữ nhân này vội vã cầm điện thoại lên gọi vào đó
một dãy số dặn tên trợ lý của nàng mai phải đến đúng giờ.
Triều Cát đi về khu nhà cao cấp cũng gần 12 đêm, hắn mở cửa vào trong nhà đi lên phòng ngủ nhìn Nam Cung Họa Yến nằm ngủ ngon giấc trên
giường nhưng không thấy Thượng Quan Thục Nữ mới nhớ nàng cũng có nhà nên không tiện ở lại, hắn mỉm cười chạy vào buồng tắm vệ sinh lại thân thể
sạch sẽ xong xui đi ra nhìn Nam Cung Họa Yến thức dậy mặt nghiêm nghị
liếc nhìn hắn nói:
“chồng yêu không phải đêm nay ở lại thâu hương với chủ tịch Chu của tập đoàn Chu Thăng sao còn về nhà làm gì vậy?”
Triều Cát nở nụ cười bỡn cợt nói: “nữ nhân đó tính tình không tốt,
xúc phạm nhân phẩm nên anh bỏ về sẽ không bao giờ gặp lại nữa nhé!”
Nam Cung Họa Yến mắt nhìn hắn ngạc nhiên hỏi vì sao xúc phạm hắn,
Triều Cát nói cho nàng nghe từ chuyện bị Dương Mỹ Như chơi một vố lớn
khiến hắn dùng rượu giải sầu gặp Chu Nhược Băng ra sao đến chuyện nữ
nhân này dùng lời lẽ khinh thường xúc phạm hắn thế nào đều kể ra hết,
Nam Cung Họa Yến phì cười nhìn hắn vui vẻ nói:
“vợ không ngờ chồng tuy háo sắc nhưng lại là một chính nhân quân tử
hàng hiệu cơ đấy, vì sao không tán tỉnh nữ nhân có gia đình vậy?”
Triều Cát thở một hơi dài nhìn Nam Cung Họa Yến, hắn nói về quá khứ
năm đó lúc còn nhỏ phụ mẫu đã đính hôn hắn với một nữ nhân là thiên kim
của một gia tộc lớn ở nhân giới, khi hắn đủ tròn 18 tuổi sẽ tổ chức lễ
thành hôn.
Năm hắn tám tuổi một lần ham chơi ra ngoài thành gặp một ông lão đang câu cá giải trí nhìn Triều Cát có tố chất thiên phú thuộc loại siêu cực phẩm, có thể bồi dưỡng hắn trở thành đệ tử chân truyền của Kiếm Thần
Tông, hắn là một phàm nhân được tông môn tu tiên đạo mà nổi danh Kiếm
Thần Tông quan tâm xem trọng như vậy, gia tộc đó ở nhân gian như Triều
gia luôn được vinh hoa phú quý nên phụ mẫu đồng ý cho Triều Cát theo ông lão đến Kiếm Thần Tông tu đạo.
Đến năm nữ nhân này tròn 18 tuổi tướng mạo rất xinh đẹp đi đến Triều
gia để gặp phu quân đã được phụ mẫu hai bên hứa hôn khi còn là tiểu hài
tử, nữ nhân này tình cờ gặp được một người thanh niên tướng mạo tương
đối anh tuấn đang đọc sách ngâm thơ trên một đình viên phía trong Triều
gia phủ, người thanh niên này tên Triều Khãi là đệ đệ của Triều Cát nhỏ
hơn hắn một tuổi, nữ nhân này tưởng lầm đệ đệ chính là hắn nàng ta nảy
sinh tình cảm. Sắp tới ngày hôn lễ, phụ mẫu hắn muốn đến Kiếm Thần Tông
tìm hắn nhưng không biết tông môn ở đâu đành bỏ hy vọng, hai người về
nhìn thấy Triều Khải đang vui vẻ ngâm thơ cùng một nữ nhân xinh đẹp, hỏi nàng ta là ai mới biết đây là cô con dâu năm đó hứa hôn của Triều Cát,
hai bề trên tinh ý nhìn nhau đành dùng Triều Khải thế chỗ hắn làm tân
lang với nữ nhân xinh đẹp này.
Năm năm sau, Triều Cát về gia tộc thăm phụ mẫu, trên đường về gặp một thiếu phụ xinh đẹp đang dẫn hai nữ hài tử về quê mẹ chơi vài hôm không
may gặp hắc đạo bao vây, tên thủ lĩnh nhìn thấy sắc đẹp của thiếu phụ
này lòng sinh tà niệm muốn cướp nàng về làm vợ, nam thanh niên chồng
thiếu phụ chỉ là một thư sinh không có võ nghệ bị bọn thuộc hạ đánh sắp
gần tới cái chết, may mắn được Triều Cát giải cứu đánh chết bọn hắc đạo.
Giết chết bọn hắn đạo, hắn nhìn nữ thiếu phụ ôm người nam nhân đang
trọng thương khóc lóc, hắn lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng người
nam nhân nuốt trị thương xong, nói:
“tướng công cô đã uống viên đan dược trị thương của ta tính mạng sẽ không bị gì đâu, xin hãy bớt đau buồn đừng khóc nữa nhé!”
Nữ thiếu phụ ngước nhìn Triều Cát, đây là lần đầu tiên nàng được tận
mắt thấy trên nhân gian có một nam nhân tuấn mỹ, từ bên ngoài lẫn cốt
khí toát ra bên trong đều là cực phẩm độc nhất vô nhị, dù nữ thiếu phụ
đã có phu quân khi nhìn Triều Cát cũng không thể kìm chế được tâm tình
đang bối rối, e ấp nói:
“tiểu nữ cùng phu quân về nhà thăm cha mẹ của tiểu nữ, không may trên đường gặp cường đạo may mà có ân công đi ngang qua ra tay tương cứu,
còn trị thương cho phu quân. Cảm tạ ơn cứu mạng của ân công, có cơ hội
tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp.”
Triều Cát tươi cười nói nữ thiếu phụ đừng để tâm chuyện báo đáp, nhìn xung quanh thi thể cùng gia đinh của nữ thiếu phụ đã chết, chỉ còn hai
nữ hài tử còn nhỏ cùng nữ thiếu phụ và phu quân của nàng, nói:
“được rồi giờ chỉ còn lại 4 người các ngươi, ta đã làm người tốt thì
cũng làm cho chót các ngươi lên xe ngựa muốn đi đến đâu ta dẫn đến đó!”
Nữ thiếu phụ mỉm cười cảm kích nói đi tới nhà cha mẹ ruột cũng mất
hơn một ngày nên nói hắn quay lại nhà cha mẹ chồng, nàng bế hai nữ hài
vào trong xe ngựa còn hắn dìu phu quân của nữ thiếu phụ vào trong, sau
đó hắn ra ngoài làm xa phu hỏi nàng đi hướng nào, nữ thiếu phụ nói đi
hướng đông đến thành Diệu Thụy, hắn hơi ngạc nhiên nói:
“ta cũng đi thành Diệu Thụy, đã lâu không về thăm phụ mẫu, haha xem như chung đường rồi!”
Nữ thiếu phụ ngồi bên trong xe ngựa, nghe hắn nói về thăm phụ mẫu lại ở thành Diệu Thụy, nàng nghỉ quá tốt sẽ có cơ hội đền đáp ơn cứu mạng
nói:
“ta tên Tô Ngân Bích, phu quân ta tên Triều Khãi là nhị thiếu gia của Triều gia, ân công tên gì có cơ hội ta sẽ đến thăm hai lão nương gia
của ngươi”
Triều Cát đang thanh nhàn làm xa phu nghe nữ thiếu phụ nói xong, hắn
kinh ngạc xoay người đi vào trong nhìn nam nhân đang nằm nói:
“ngươi nói phu quân ngươi là Triều Khãi, haha vậy ngươi phải gọi ta
là đại huynh đi nhé, phu quân ngươi là đệ đệ ruột của ta đó!”
Tô Ngân Bích kinh hỉ không tin vào mắt mình người ân công cứu mạng
lại là huynh trưởng mà nắm xưa nghe cha mẹ chồng nói được tiên nhân chỉ
điểm dẫn đi tu đạo có thể sẽ không về. Sau ngày hôn lễ năm đó cha mẹ
chồng cũng nói rõ ràng cho Tô Ngân Bích mọi thứ, lúc đó nàng có hơi bối
rối chút, nhìn qua phu quân nàng mỉm cười không để ý chuyện tráo tân
lang nữa, nhìn Triều Cát nói:
“cha mẹ thấy đại đại huynh trở về như vậy sẽ rất vui mừng, tiểu Dung tiểu Lam mau gọi đại thúc đi!”
Hai tiểu nữ hài tử xinh xắn đáng yêu bẽn lẽn nhìn hắn gọi đại thúc,
hắn nhìn qua cười ha hả nói: “hài tử ngoan! Nói cho đại thúc nghe tên
các cháu nào”
Hai tiểu nữ hài tử nhí nhảu nói: “cháu là tỷ tỷ tên Triều Mỹ Dung, em cháu tên Triều Hạ Lam, nhìn đại thúc thật là soái ca a! Sau này có phu
quân phải như đại thúc cháu mới chịu cơ”
Triều Cát nhìn hai nữ hài tử cười bế lên hôn má hai tiểu nữ hài nhìn Tô Ngân Bích, nói:
“đệ muội xem hai đứa thật dễ thương, tuổi còn nhỏ mà đã biết yêu nam nhân đẹp rồi, làm ta đây có chút ngượng đó nha! haha”
Tô Ngân Bích không nhịn được mỉm cười câu nói trêu đùa của Triều Cát, hắn ra đằng trước ngồi lại chỗ xa phu hai nữ hài tử con nàng rất thích
Triều Cát đi theo ra đằng trước ngồi chung, đường đến thành Diệu Thụy
vẫn còn dài khoảng hai canh giờ mới tới nhìn qua hai đứa cháu gái ngoan
ngoãn hắn vừa chạy xe ngựa vừa kể nhiều câu chuyện ly kỳ thú vị cho hai
đứa trẻ nghe say sưa. Tô Ngân Bích chăm sóc phu quân đang nằm dưỡng
thương sắc mặt không còn nguy kịch đã dần ổn định tâm trạng nàng đã tốt
lên rất nhiều, vén màn cửa xe ngựa nhìn hai hài tử cứ quấn quýt Triều
Cát, chợt nàng mỉm cười nghĩ nếu năm đó nàng gặp được hắn thì tốt biết
mấy, có lẽ hai tiểu nữ hài chính là con hắn, thở dài tiếc nuối số trời
an bài không cho nàng làm thê tử hắn.
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng về đến Triều gia, phụ mẫu gặp một chàng
trai lạ dẫn con dâu cùng nội tôn vào cửa thì ngờ vực, khi thấy Triều
Khãi được gia nhân trong nhà bê vào trong phòng trông tình trạng hôn mê
thì hoảng hốt gọi đại phu, Triều Cát nhìn phụ mẫu đang hoảng loạn hắn
nói:
“đệ đệ không sao đâu, dưỡng thương độ chừng một tháng sẽ khỏi phụ thân, mẫu thân hai người đừng quá lo mà sinh bệnh”
Hai bề trên nghe chàng thanh niên tướng mạo quá xuất chúng xưng hô
gọi phụ mẫu, người mẹ nhìn vào hắn vui mừng nắm tay hắn nói: “lão gia là Cát nhi, ha ha con trai ta lớn lên sao mà tuấn mỹ quá vậy, làm ta là
mẫu thân con không nhận ra đó nha”
Triều Cát nắm tay mẫu thân vui vẻ nói: “tướng mạo con bây giờ đơn
nhiên là khác lúc còn là hài tử rồi, nhưng dòng máu của mẫu thân vẫn
chảy trong người con sẽ không thay đổi, con mãi là con của người”
Phụ thân nhìn hắn tươi cười phân phó cho gia nô tiểu Hàn dẫn hắn đi
tắm rửa sạch sẽ vào trong đại sảnh đường bái tổ tiên, mẫu thân nhìn hắn
theo nữ nô đi tắm rửa mỉm cười nhìn phụ thân hắn nói:
“à đúng rồi lão gia, thiếp nhớ lúc nhỏ con thích ăn nhất là món mực
xào, tiểu Thúy nhanh ra chợ mua 3 cân mực về đây, thiếp sẽ xuống bếp làm vài món cho Cát nhi”
Triều Cát tắm rửa sạch sẽ vào trong đại sảnh bái tế tổ tiên xong ngồi vào bàn ăn, phụ thân hắn nói:
“ta nghe Bích nhi kể lại sự tình, may mắn có con cứu mạng không thì
hôm nay có lẽ kẻ đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh,... à! có một chuyện ta cũng nói lúc con còn nhỏ gia gia con là quan có tiếng trong triều rất
được nhiều người kính trọng, năm con được ba tuổi gia gia con đã hôn
phối con với đại tiểu thư của Tô gia rất nổi danh, đến khi hai đứa đến
tuổi duyên vợ chồng thì năm đó con không có ở đây, tình thế lúc đó không còn cách nào khác ta đành tráo tân lang để Khải nhi cưới Tô Ngân Bích!”
Triều Cát nghe phụ thân hắn nói có vài phần ngạc nhiên không ngờ mình lại có hôn ước với một nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn cười nhìn phụ thân nói:
“thưa phụ thân! Chuyện Khải đệ có nương tử tốt thật đáng vui mừng,
con không để tâm chuyện đó đâu, con muốn thưa cha trên đường tu đạo cũng tìm được đạo lữ, hiện nàng ở tông môn bế quan đột phá xong sẽ đến đây,
lúc đó xin phụ thân làm lễ nhập gia thất ạ!”
Phụ thân nhìn hắn vui vẻ gật đầu, hai người trò chuyện thêm vài câu
mẫu thân hắn đem các món tự tay bà chế biến, Triều Cát ăn hết sạch sẽ
vào bụng ngon miệng khen trù sư của mẫu thân hắn là tuyệt đỉnh nhất.
Sáng hôm sau, hai tiểu nữ hài con của Tô Ngân Bích tìm hắn đang còn trong chăn ngủ, kéo chăn ra lí nhí nói:
“đại thúc sáng rồi, mau qua chỗ mẫu thân cháu có nấu vài món cho đại thúc ăn kìa, cháu đói lắm rồi đại thúc mau dậy đi”
Triều Cát nghe hai bên lỗ tai bị hai ma nữ quấy phá, mở mắt nhéo mũi
cười hì hì: “hai đứa không để thúc ngủ, ha ha thúc dậy toạt loét hai
đứa!”
Hắn tóm hai cháu gái dùng tay toạt loét chúng vui đùa, ngồi dậy rửa
mặt xong khoát cái y phục bế hai tiểu ma nữ đến phòng ăn, Tô Ngân Bích
nhìn hắn vừa đi vừa đùa giỡn với hai tiểu nữ hài nàng vui vẻ cười nói:
“muội có làm vài món điểm tâm, đại huynh cùng ăn nhé!”
Triều Cát ngồi vào trong bàn vừa ăn vừa hỏi thăm thương tích Triều
Khãi có gì khác thường, Tô Ngân Bích mỉm cười lắc đầu nhìn Triều Cát ăn
ngon miệng khen nàng nấu ăn ngon, mặt nàng không hiểu vì sao lại ửng đỏ
lên, tim đập thình thịch liếc nhìn trộm hắn lòng tràn đầy vui vẻ. Cứ thế mỗi buổi sáng Tô Ngân Bích chăm sóc phu quân xong là nấu điểm tâm đợi
hai tiểu nữ hài dẫn hắn qua gian phòng ăn kế bên phòng của phu thê nàng, ngắm hắn ăn xong rồi trò chuyện vui vẻ với hắn đủ thứ chuyện trong thời gian phu quân nàng đang trị thương khiến tâm tình nàng thay đổi, Tô
Ngân Bích nảy sinh tình yêu với hắn lúc nào không biết, cứ mỗi lần gặp
Triều Cát là nàng chỉ mong được gần hắn nhiều hơn.
Trong hai tuần này, Tô Ngân Bích hay cùng hắn đi dạo khắp thành cùng
hai nữ tiểu hài tử, đến đâu đều gặp nữ nhân nhìn hắn khiến nàng hơi khó
chịu, hắn thì vô tư không hề biết nữ nhân đi bên cạnh là em dâu giờ đang nảy nở tình yêu với hắn cho đến một ngày có nữ nhân xinh đẹp đến nhà
tìm, hắn vui vẻ hạnh phúc nắm tay nữ nhân vào sảnh đường nhìn phụ mẫu
nói:
“phụ thân, mẫu thân đây là thê tử của con, nàng ta là Hoàng Ngọc Anh, muội mau gọi quân phụ, quân mẫu đi haha”
Hoàng Ngọc Anh vâng lời vui vẻ gọi phụ mẫu Triều Cát là phụ mẫu quân, phụ mẫu Triều Cát ngắm Hoàng Ngọc Anh đánh giá đúng là một nữ tử có sắc đẹp chim sa cá lặn, nhìn con trai với nữ nhân này quả thật rất đẹp đôi
liền nhờ bà mai chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa thành thân, con dâu trưởng nhập gia thất.
Bà mai nói 3 ngày sau chính là ngày tốt nhất, hôm đó cả nhà Triều gia treo lòng đèn đỏ, bàn thời tổ tiên dán một chữ hỷ, Triều Cát và Hoàng
Ngọc Anh bái đường thành hôn, Tô Ngân Bích nhìn hắn thành hôn với một nữ nhân xinh đẹp, lòng nàng buồn phiền về phòng nhìn trượng phu nằm dưỡng
bệnh mắt khóc lóc sai gia nhân đem rượu uống hết một hũ rượu lẩm bẩm
trách than:
“đáng lẽ ta mới là thê tử của hắn, ông trời sao lại đối xử tàn nhẫn
với ta như vậy, tại sao! Ta không cam lòng tại sao phu quân ta lại là đệ đệ của hắn mà không phải hắn, sao lúc đó không ai đem hắn về thành hôn
với ta! Huhu”
Sáng hôm sau ngày thành hôn, hắn và Hoàng Ngọc Anh dâng rượu kính lễ
xong, nói với phụ mẫu tuần sau sẽ quay trở về tông môn, Tô Ngân Bích
biết không còn nhiều thời gian được gặp mặt hắn, ngày hắn sắp đi cũng
đến nàng kiếm cớ hẹn hắn đi một mình ra ngoài thành. Triều Cát nhìn thấy nàng đang đứng dưới một mái đình nhỏ đang thẫn thờ, hắn vô tư đi tới Tô Ngân Bích, nàng nhìn hắn chạy đến hôn vào môi hắn, ôm hắn nói:
“muội không thể nào sống thiếu huynh, hãy dẫn muội theo có được không?”
Triều Cát buông Tô Ngân Bích ra, nhìn vào mắt nàng nói dứt khoát: “ta thừa nhận có chút tình cảm với muội nhưng ta không thể làm tổn thương
Khãi đệ, ta và muội không bao giờ có chuyện sống chung, muội hãy tỉnh
táo lại đi!”
Tô Ngân Bích nhìn hắn nàng cười thật to nói: “năm đó muội mới chính
là thê tử của huynh, vì sao Triều Khải là phu quân của muội, huynh nói
đi tại sao!!”
Triều Cát thở dài nhìn Tô Ngân Bích hắn nói một câu xong quanh mặt
rời đi: “duyên phận ta và muội không có đơn nhiên sẽ không thể nào trở
thành phu thê, hãy quay về chăm sóc Triều Khãi đừng tự làm khổ thân
mình!”
Hôm sau, Triều Cát và Hoàng Ngọc Anh cáo từ phụ mẫu xong, qua thăm
Triều Khãi đã tỉnh dậy nhìn Tô Ngân Bích mỉm cười, nhìn mặt đệ đệ Triều
Cát nói:
“đệ đã tỉnh dậy sức khỏe dần hồi phục lại thật đáng mừng, huynh đệ ta tuy thời gian gặp mặt không nhiều có thời gian rảnh ta sẽ về thăm đệ!”
Triều Cát nói xong nắm tay Hoàng Ngọc Anh cáo từ rời đi, Tô Ngân Bích nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất nước mắt lặng lẽ chảy xuống má, lau nước mắt nàng nhìn Triều Khãi vui vẻ chăm sóc cho đệ đệ hắn hoàn toàn
bình phục lại.
Mười năm sau Triều Cát và Hoàng Ngọc Anh quay trở lại Triều gia thăm
phụ mẫu nhìn hai tiểu nữ hài ngày xưa giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp,
hắn nhìn xung quanh không thấy Tô Ngân Bích và Triều Khãi đâu, hai thiếu nữ rơi nước mắt, tiểu Lam nắm tay hắn qua một bên đưa cho hắn một bức
tâm thư nói:
“mẫu thân dặn cháu có gặp lại đại thúc đưa bức thư này cho thúc”
Triều Cát đem bức thư ra đọc:
“Triều Cát! khi huynh đọc bức thư này có lẽ muội đã không còn sống
trên nhân gian, những năm huynh đi muội càng cố gắng quên đi huynh nhưng lại càng nhớ đến hình bóng của huynh, rồi muội bị lãnh cảm với Triều
Khãi, muội xin quân phụ cho về nhà phụ mẫu của muội tìm đại phu giỏi
nhất kinh thành cũng không chữa khỏi bệnh, tâm sinh bệnh khiến bệnh của
muội thêm trầm trọng muội không ăn được, mất ngủ kéo dài tới lúc thân
thể suy nhược cũng là quãng thời gian muội sắp không còn sống được nữa,
muội biết số phận không cho muội được làm thê tử của huynh nhưng nếu có
kiếp sau muội chỉ xin một điều thôi, đó là xin được làm thê tử của
huynh. Muội yêu huynh Triều Cát!”
Tiểu Dung nhìn hắn đọc xong bức thư nói, khóc lóc nói: “mẫu thân mất 2 năm sau phụ thân đau lòng cũng không sống được cũng đi theo mẫu thân
luôn! Huhu”
Tiểu Lam nhìn qua tiếp lời chị nói: “trong thư phòng của mẫu thân ở
Tô gia, toàn vẽ tranh chân dung của đại thúc, lúc đầu tụi con không hiểu nhưng càng lớn tụi con mới cảm nhận tình cảm của mẫu thân dành cho đại
thúc thật sâu nặng”
Triều Cát nhìn qua Hoàng Ngọc Anh đưa cho nàng xem bức tâm thư, đọc
xong Hoàng Ngọc Anh nhìn hai thiếu nữ thở dài nói: “lúc ta vào đây không thấy nội tổ mẫu, nội tổ phụ đâu rồi?”
Tiểu Dung nói: “dạ thưa đại thẩm, nội tổ mẫu đau buồn vì phụ thân
cháu qua đời lâm bệnh một năm nay sức khỏe không được tốt, còn nội tổ
phụ cũng rất buồn nhưng gia gia vẫn bình an không có vấn đề gì!”
Triều Cát nghe mẫu thân lâm bệnh liền chạy vào thăm người, thấy sắc
mặt bà hơi tiều tụy hắn bắt mạch nhìn Hoàng Ngọc Anh lắc đầu thở dài cầm viên đan dược kéo dài sinh mệnh, nói: “mẫu thân hài nhì bất hiếu, không chăm lo cho người, đây là viên đan dược mẫu thân mau uống vào bệnh tình sẽ đỡ thương tổn”
Mẫu thân hắn uống xong nhìn thấy hắn bà vui vẻ nằm nghỉ, hắn đi ra
ngoài nói: “có lẽ chúng ta sẽ ở lại đây khoảng thời gian dài đó Ngọc
nhi!”
Hoàng Ngọc Anh mỉm cười nhìn hắn thở dài nói: “thiếp biết thời gian ở bên quân phụ, quân mẫu không còn nhiều, thiếp sẽ ở lại với tướng công!”
Triều Cát nhìn nàng cười hạnh phúc, hắn nói: “hai đứa cháu gái ta
nhìn tư chất không tệ, muội hãy giúp ta dạy dỗ chúng tu luyện nhé!”
Hoàng Ngọc Anh gật đầu nhìn hắn, nàng suy nghĩ một lát rồi nói:
“thiếp nghe sư phụ nói nếu tu vi Thần Thiên cảnh dùng luân hồi kiếp
có thể tìm được kiếp sau của người bị luân hồi, tướng công có tính sau
này tìm nàng ta không?”
Triều Cát nhìn nàng mỉm cười không nói nhưng Hoàng Ngọc Anh hiểu nụ
cười bí hiểm của hắn có ý tứ gì nàng mỉm cười nhìn hắn. Hai người sống ở nhân gian chăm sóc phụ mẫu hơn ba năm thì hai bề trên cũng an nghĩ, còn hai thiếu nữ cũng được sự dạy dỗ của Hoàng Ngọc Anh mà tu vi tân tiến
nhanh tới Trúc cơ. Sản nghiệp Triều gia hắn giao lại cho người em họ
quản lý, Triều Cát và Hoàng Ngọc Anh dẫn theo tiểu Dung và tiểu Lam vui
vẻ quay về tu tiên giới.