Đồ đạc của Chu Du nhiều thứ linh tinh vụn vặt, phải đi đi về về vài
chuyến mới chuyển xong. Chuyến cuối cùng Đặng Viện đóng gói gửi đến đây
một đống sách vở cũ nát, mặt trên đều phủ đầy bụi, dùng dây thừng cột
lại thành từng xấp, theo thứ tự là tư liệu học tập ba năm cấp ba của Chu Du.
Chu Du nhận được kiện hàng vừa đúng lúc đang giúp Lục Viễn phỏng vấn trợ lý mới.
Trợ lý mới trắng trẻo mập mạp, là một cậu bé hài hước, làm việc nhanh nhẹn, kinh nghiệm cũng đầy đủ. Chu Du tuyển chọn lâu như vậy, ngại đông ngại
tây, vừa sợ người mới không đủ thông minh lanh lợi, lại sợ quá mưu mẹo
láu cá che mắt Lục Viễn, so với chính Lục Viễn còn nhọc lòng hơn, hệt
như một người mẹ. Lúc này thật vất vả mới tuyển được một người vô cùng
vừa ý, hắn lập tức tỉ mỉ căn dặn người ta ngàn vạn điều, đến khi hết
thảy bàn giao xong, lại cảm thấy giống như mình sắp phải rời khỏi sân
khấu lịch sử.
Hắn bất chợt cảm thấy có chút cô đơn, nhìn đến mấy món đồ mẹ vừa gửi cho mình lại càng thêm phiền muộn, buồn bã ỉu xìu mà
gọi điện thoại về.
Đặng Viện lại nói: "Mấy thứ này quá chiếm
chỗ, không vứt đi thì để chỗ nào cũng vướng víu, vứt đi rồi lại cảm thấy đáng tiếc, đã lưu giữ cho con nhiều năm như vậy, nhỡ đâu lúc nào đó con lại muốn hồi tưởng quá khứ thì sao."
Chu Du thở dài: "Quá khứ
có gì tốt đẹp mà hồi ức hả mẹ, đều là vài cuốn sách giáo khoa thời cấp
ba, con vừa nhìn thấy liền gặp ác mộng."
Đặng Viện cười hắn: "Tiền đồ."
"Thư phòng của con thì sao," Chu Du hỏi, "Như vậy thư phòng không phải lãng phí sao?"
"Không lãng phí, bị mẹ đổi thành phòng trang điểm rồi," Đặng Viện nói, "Cha
con mua cho mẹ một cái bàn trang điểm, để ở gian phòng kia của con vừa
vặn thích hợp, ở hướng Đông cũng thoải mái." Bà nói xong lại nghĩ đến
một chuyện, cười nói: "Mẹ sửa lại hết bố cục trong nhà, con với Lục Viễn ở tầng ba, mẹ và cha dọn xuống dưới, như vậy còn có thể chừa ra một
gian làm phòng tập gym."
Chu Du: "..."
Mẹ hắn từ trước
đã rất chú ý chăm sóc bản thân, chỉ là ngại công tác không tiện ăn diện
lồng lộn, lại không có nhiều thời gian. Kể từ khi nội lui bà tuy rằng
vẫn còn khó chịu trong lòng, nhưng cũng bắt đầu được tự do trang điểm
thoải mái, không cần cố kỵ ánh mắt của lãnh đạo đồng nghiệp, cũng không
cần đi công tác khảo sát, vì thế thẩm mỹ viện đăng ký một thẻ, phòng tập yoga làm một thẻ, phòng tập gym làm hai thẻ —— thẻ phòng tập gym là vì
ông Chu nên mới đi làm, muốn đốc thúc ông xã bảo trì dáng người, kết quả xong xuôi hai người mới chỉ đi được đúng một lần, hôm trước lôi thẻ ra
kiểm tra thì đã quá thời hạn.
Cho nên bây giờ, hai vợ chồng già
bắt đầu ở nhà chỉnh trang thu vén. Có điều thư phòng kia của Chu Du đích thực vẫn luôn lãng phí, hắn ngày thường về nhà không nhiều lắm, phòng
ngủ một năm cũng chỉ dùng vài lần, thư phòng sửa lại dù sao cũng việc
tốt.
Sách vở được gửi tới cùng mấy thứ trước đó đều bày đầy
trong phòng khách nhà Lục Viễn. Chu Du buổi sáng nộp báo cáo từ chức,
buổi chiều liền trở về nhà chuyên tâm thu dọn đồ đạc, hộp chứa sách vở
hắn vốn là không có ý định mở ra xem, sau lại không yên tâm, vẫn cầm dao rọc giấy rạch mở, kiểm tra từng cái một, cuối cùng mới một lần nữa xếp
trở vào.
Phân loại, sắp xếp và thu dọn lại đống đồ đạc chất đầy
phòng khách tốn rất nhiều thời gian, lúc Lục Viễn tan tầm về tới nhà,
Chu Du mới vừa vặn chỉnh lý xong.
Lục Viễn mở cửa ra liền hoảng
hốt, cậu nhìn lom lom tạo hình mấy cái thùng giấy kia, lại đảo mắt dò
xét lối đi nhỏ giữa không gian chật hẹp, nhịn không được hỏi Chu Du:
"Anh yêu, có cần em bắt chước Super Mario nhảy qua mấy cái này không?"
"Khỏi cần," Chu Du quay đầu lại nhìn cũng vui vẻ, ở bên kia nói: "Đợi anh tìm thử cái khiên, chốc nữa phóng cho em bay cái vèo qua đây." (Captain
America)
"Thế chả khác nào bảo là anh sắp sửa phun tơ nhện trói
em kéo qua đó," Lục Viễn nỗ lực nghiêng người, ưỡn ngực hóp bụng, gian
nan mà chen vào khoảng cách giữa hai chồng thùng giấy.
Chu Du ở
bên kia đợi, thấy cậu như vậy cảm thấy buồn cười, cố ý gào to: "Ây ây ây em nhẹ tay chút, mẹ chồng em không cần anh, nhưng mấy thứ này đều là
của hồi môn. Nghịch hỏng rồi ăn vạ em đó."
Lục Viễn vẫn luôn nín thở, bị người đùa một câu tức khắc nhịn không được phì cười, dừng ở
giữa đường mắng đùa một tiếng, vừa cúi đầu liền vô tình nhìn thấy chiếc
hộp trước mặt dán nhãn "Bán".
Những thùng giấy khác cậu ít hay
nhiều đều có chút quen mắt, duy chỉ có cái này, nhãn chuyển phát nhanh
còn chưa xé, Lục Viễn thò tay chọc chọc, tò mò hỏi: "Trong này chứa gì
thế, tại sao anh lại muốn bán đi?"
"Sách vở thời cấp ba của
anh," Chu Du nói, "Mẹ anh ngại để ở nhà chật chỗ, gửi đến đây cho anh tự mình xử trí. Anh liếc qua một cái liền thấy đau đầu, dứt khoát bán đi
cho gọn."
"Bán đi làm gì," Lục Viễn bày ra vẻ mặt đầy nghiêm túc xem xét, lại giơ tay ra dịch thùng giấy sang một bên, vừa đẩy ra ngoài
vừa nói: "Lấy ra nhìn thử, xem có gì hay ho không."
"Một thùng
đựng toàn giấy có thể có cái gì hay ho?" Chu Du buồn cười nói, "Chẳng lẽ bên trong còn cất giấu hoàng kim ốc (ngôi nhà bằng vàng) sao?"
"Nhà vàng không có, ngược lại nhan như ngọc (người đẹp như ngọc) lại có khả
năng," Lục Viễn vô cùng hưng phấn, vừa mở thùng ra vừa kiên trì nói,
"Nhỡ đâu có vết tích của em thì sao."
Đồ vật từ thời cao trung
của cậu không ít, thế nhưng đồ quan trọng hay không quan trọng cũng như
nhau, đều không lưu lại được gì, Lục Viễn vẫn luôn lấy làm tiếc nuối,
hiện tại nhìn đến sách vở của Chu Du lập tức cảm thấy thân thiết như thể là của chính mình.
Hai người khi đó chí chóe trong hộc bàn,
sách bài tập ném qua ném lại, Chu Du lúc ấy còn viết kiểu chữ thảo để
không mấy ai nhận ra được, trên sách vở vẽ vời linh tinh, còn có một
chồng bài thi thoạt nhìn xa lạ mà xem kỹ mới thấy quen thuộc, mặt trên
ghi điểm số, bên cạnh còn có mấy dòng chú thích nguyên nhân làm bài sai
cùng hướng suy nghĩ giải đề. Lục Viễn còn nhớ chính mình sửa cho Chu Du
không ít, có điều lật tới lật lui, trong hộp này tư liệu năm lớp 10 và
12 của Chu Du là nhiều nhất, năm lớp 11 lại chỉ có vài quyển sách giáo
khoa.
Lục Viễn thoáng có chút mất mát, sốt ruột lục lọi một lần
lại một lần nữa, cất tiếng càu nhàu: "Sao có thể như vậy được? Sách vở
của anh những năm khác đều thu thập được đầy đủ như vậy, tại sao lớp 11
lại không có?"
Chu Du cũng lại gần giúp cậu tìm, nhìn một vòng
mới tiếc nuối nói: "Có thể là khi đó chuyển nhà làm rơi ở chỗ nào rồi.
Dù sao lúc ấy dọn nhà đường dài, mấy thứ này lại không phải đồ gia dụng
kiểm kê một chút là có thể phát hiện, khả năng là khi đó đánh mất."
Lục Viễn ừ một tiếng, gom đồ lại từng cái một dọn trở về.
Chu Du hỏi: "Bán sao?"
"Không bán," Lục Viễn nói, "Lưu trữ lại, về sau già rồi đều là hồi ức. Đặc
biệt là năm lớp 12 đó, chờ khi nào rảnh rỗi em còn phải bắt anh kể cho
nghe một chút, trong năm cuối cấp căng thẳng chạy nước rút, có hay không cái nào bạn học nữ váy ca-rô, bạn học nam sơ mi trắng......"
"...... Không có không có, thật không có đâu mà," Chu Du vội vàng nói: "Trái
tim hai đứa mình giống hệt nhau, nóng hầm hập, rạo rực bồi hồi......"
"Không giống nhau," Lục Viễn liếc hắn một cái, cười như không cười nói, "Năm đó em không tiếp nhận bạn cùng bàn mới."
Chu Du: "...... Chẳng phải em đã nói chuyện đó không liên quan đến anh sao?"
"Bây giờ thì có liên quan."
"Cái này còn có thể đổi được nữa à?"
"Có thể chứ." Lục Viễn cười nói, "Xem tâm tình."
Thùng giấy được khai ân giữ lại thêm một đoạn thời gian, cho đến khi những
bông tuyết đầu mùa rơi xuống đất Tân Thành, trước sau vẫn bị coi như phế liệu mà bán đi, bởi vì một chồng đồ vật này thật sự là quá chiếm không
gian.
Chu Du trong khoảng thời gian này lại không ngừng đặt mua
các loại đồ vật trong nhà, đầu tiên là dọn chiếc giường nhỏ trong thư
phòng của Lục Viễn đi, thay bằng một cái ghế mát xa, đồng thời còn bổ
sung thêm bộ dụng cụ mát xa mắt, một hộp nhỏ đựng mặt nạ nóng thư giãn
mắt, máy xông hơi vật lý trị liệu...... Phòng khách còn trang bị thêm
máy làm ẩm cùng máy thanh lọc khí, trong nhà bếp gắn thêm một tủ sấy khử trùng cùng máy rửa bát......
Ngoại trừ mấy món điện gia dụng đó, các món đồ trang trí nhà cửa khác cũng ngày một nhiều lên.
Lục Viễn từng ngày đi qua nhìn thư phòng của chính mình càng lúc càng giống thư quán dưỡng sinh, trong nhà vốn dĩ chủ đạo hai màu trắng đen theo
phong cách tối giản, nay bắt đầu trở nên chẳng ra cái dạng gì, hoặc là
hôm nay nhiều thêm một con búp bê cầu trời nắng ấu trĩ, hoặc là ngày mai trên tủ lạnh xuất hiện mấy tờ giấy ghi chú, viết vài câu vô nghĩa.
Cậu trong lòng bất lực đồng thời lại không nhịn được lâu ngày thành thói
quen, liên quan đến các thể loại yêu cầu lớn nhỏ chẳng hiểu nổi của Chu
Du cũng bắt đầu hữu cầu tất ứng (bảo gì làm nấy).
Lục Viễn cảm
thấy hai người bọn họ nên được xếp vào thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chỉ vào một phòng chất đầy đồ vật nói: "Anh cứ mua đi, chờ đến nhỡ đâu một
ngày thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt qua đi, cái này, cái này, còn có cái
này, nói không chừng đều là cái cớ để em cằn nhằn anh."
Chu Du lại nói: "Thì em cứ cằn nhằn đi, sức chịu đựng của anh tốt lắm."
Lục Viễn trợn trắng mắt tỏ vẻ cạn lời.
Chu Du lại hếch mũi lên trời, cười hắc hắc nói: "Vậy bằng không thừa dịp
đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, em cũng giúp anh làm một việc?"
Lục Viễn nhìn hắn: "Việc gì?"
"Anh muốn ăn cơm em nấu."
"Không thể nào," Lục Viễn cự tuyệt nói, "Em cơ bản là không biết nấu."
"Coi như là vì anh mà thử học một chút," Chu Du ra vẻ tội nghiệp, "Em xem,
anh mỗi ngày ở nhà nấu cơm, hiện tại chính là đầy đủ tiêu chuẩn một đức
ông chồng nội trợ, nhà người ta còn có thể xin nghỉ vài bữa, em lại
không thể thay anh một lần sao?"
Hắn nói xong thấy Lục Viễn
dường như có chút do dự, lại vội vàng bổ sung: "Chỉ một bữa thôi mà, hơn nữa cũng không cần quá phiền toái, nấu canh đầu cá hồi là được. Không
phải em còn rất thích cậu đầu bếp kia sao? Anh thấy hắn mới cập nhật tin tức mới, nói lần tới sẽ dạy cả nhà làm canh đầu cá hồi."
"Anh còn xem cái này?" Lục Viễn có chút bật ngờ, lại mở di động lên, "Cập nhật lúc nào, sao em không biết?"
"Ngày hôm qua đó." Chu Du kinh ngạc nói, "Không phải em rất thích hắn à, sao mà ngay cả chuyện này cũng không biết?"
"À thì......" Lục Viễn có chút ngượng ngùng, "Hiện tại không thích như
trước nữa, dù sao cũng được ăn uống no đủ, cũng chỉ lúc nào nhàn rỗi
không có việc gì mới có thể nhớ tới ngó qua thôi."
Chu Du:
"......" Hắn cũng không biết chính mình bị giáng cấp nhanh đến như vậy,
ấy thế mà vô thanh vô tức từ "Nam thần yêu nhất" hạ xuống thành người
không quan trọng, "không có việc gì mới có thể nhớ tới".
Nam thần "hết đát" có chút buồn bực, quả thực chả muốn nói gì nữa.
Lục Viễn lại nhớ tới mấy tháng trước, khi ấy hai người vừa mới gặp lại
nhau, cậu chính là lấy món nạm thịt bò nấu cà chua của "Bếp nhỏ Tiểu
Kiều" ra khoác lác, nói với Chu Du cái này cái nọ làm thế nào, có bài
bản hẳn hoi. Lúc ấy Chu Du đại khái đã hoài nghi, hỏi cậu không thêm bát giác thế thay bằng đại hồi hương có được không, Lục Viễn cái gì cũng
không hiểu, còn nghiêm trang nói với người ta là "Có thể"...... Mãi đến
sau này cậu mới biết được hai cái này là cùng một thứ.
Bây giờ nhớ lại khi đó hai người thật là ấu trĩ vô cùng.
Lục Viễn bất giác bật cười, lướt đến Weibo của "Bếp nhỏ Tiểu Kiều", quả
nhiên nhìn thấy bài đăng mới nhất nói cuối tuần tới sẽ đăng video làm
canh đầu cá hồi đầu. Trên Weibo này đã liệt kê sẵn nguyên liệu cần mua,
đơn giản ngoài dự đoán, chỉ là đầu cá, vài lát gừng, cà rốt......Ngay cả gia vị cũng được giản lược.
Lục Viễn do dự một lát, cuối cùng
nghĩ thầm thử một chút xem sao, dù gì thì làm theo từng bước của Bếp nhỏ hẳn là phải được tám chín phần mười...... Nếu thật sự không được, đến
lúc đó gọi cơm hộp về cũng có thể chắp vá. Cậu lại đi xem ngày, lịch
công tác của chính mình gần đây bị xếp dày đặc, vừa lúc cuối tuần tới
rảnh rỗi, lại đúng dịp lễ Giáng Sinh, dứt khoát bàn bạc với Chu Du, định sẵn thời gian vào buổi tối cuối tuần sau, còn vừa khéo là đêm Bình An.
Lục Viễn vẫn luôn bận bịu cho đến đêm trước đêm Bình An, sau Giáng Sinh
chính là Tết Nguyên Đán, đường phố trung tâm thương mại đều sớm bắt đầu
trang hoàng lộng lẫy, hoặc là nhằm để đẩy mạnh tiêu thụ các món hàng
Tết, hoặc là quảng cáo cho hoạt động gì đặc biệt, bầu không khí đón Tết
ngày càng nồng đậm, tiết trời cũng ngày càng lạnh hơn.
Lục Viễn
vốn dĩ thương lượng với Chu Du ngày mai cùng nhau đi mua nguyên liệu,
sau đó trở về nấu. Thế nhưng hôm nay vừa tan làm cậu lâm thời nảy lòng
tham, trên đường về nhà dứt khoát rẽ ngang, đến siêu thị mua một khối
đầu cá, lại mua thêm chút nguyên liệu phối hợp, vì muốn làm bữa cơm đầu
tay của chính mình đẹp mắt một chút, Lục Viễn còn tự chủ trương mua thêm mộc nhĩ và đậu hũ.
Cậu một tay xách theo một giỏ đồ xếp hàng đi ra ngoài, nghe được trong túi áo leng keng một tiếng, lấy ra nhìn mới
phát hiện là Bếp nhỏ có cập nhật mới. Lục Viễn tính tiền xong đi thẳng
đến bãi đậu xe, cất đồ xong xuôi rồi mới nhịn không được mở ra video mới nhất của Tiểu Kiều, tính toán lén học trước một chút.
Nào ngờ vừa mở lên, cậu liền sửng sốt.
Trong video nội dung chân chính làm canh cá chỉ vỏn vẹn hai phút, hai phút
sau, hình ảnh liền bắt đầu thay đổi, đầu tiên là một món mới đăng gần
đây, "Bánh tart trứng vị chanh", theo sau là tác phẩm trước đó "Nạm thịt bò hầm cà chua", lại món trước đó nữa "Cánh gà rượu vang đỏ"...... Mỗi
một món ăn chỉ có một bức ảnh, Lục Viễn nhìn mấy bức ảnh lướt qua, dần
dần phát hiện quy luật —— tất cả những món ăn này xếp theo thứ tự đảo
ngược.
Tuy rằng không có ai giải thích cho, thế nhưng Lục Viễn
trực giác được chủ đề video này hẳn là có liên quan đến thời gian, nếu
chủ blog hiện tại đảo ngược trình tự thời gian, cậu lại bỗng dưng thấy
có hứng thú, muốn biết đến cuối cùng là ngừng lại ở nơi nào.
Lục Viễn nhìn thời gian, dứt khoát ngả người vào ghế dựa nhàn nhã xem
video. Quả nhiên video truyền phát đến món ăn đầu tiên mà chủ blog đăng
lên vẫn chưa dừng lại, mà lần lượt phát sóng rất nhiều hình ảnh xa lạ,
có vẻ như đại khái là những thành phố mà chủ blog đã từng đi qua, lúc
sau lại là một bức ảnh chụp khuôn viên trường đại học, thế rồi lại có ga tàu hỏa ở tỉnh lị.... Chất lượng ảnh chụp ngày càng kém, độ phân giải
cũng giảm dần, nhưng mà từ đoạn băng ga tàu hỏa chạy về phía trước, hình ảnh lại đột nhiên cứng đờ.
Lục Viễn sửng sốt, tưởng là do đường truyền internet của mình có vấn đề, vừa mới ngồi thẳng dậy, liền thấy
video đứng hình đột nhiên truyền phát lại bình thường, chỉ là từ đây bắt đầu xuất hiện đủ loại đồ vật quen mắt.
Hình ảnh ngôi trường
chính cậu quá quen thuộc, sân cỏ chính cậu từng sải bước chơi đá bóng,
căn phòng chính cậu từng ngồi học, sách giáo khoa nhàu nát vì bị người
giở tới giở lui năm lớp 11, trên bàn ai đó dùng dao khắc ra một đường
kẻ, phía đuôi còn uốn một đường sang ngang, nhìn như một chữ "L".....
Đó là ký hiệu của Lục Viễn.
......
Cậu làm sao lại không nghĩ đến, Tiểu Kiều chính là Chu Du.
Lục Viễn choáng váng, cậu cảm thấy chính mình nên làm chút gì đó, chẳng hạn như gọi điện thoại cho Chu Du tỏ vẻ kinh ngạc vui sướng, lại hoặc là hô to một tiếng biểu đạt nội tâm kích động của chính mình. Ấy vậy mà cậu
lại chẳng làm nổi bất cứ điều gì, Lục Viễn chỉ lẳng lặng mà nhìn, trên
màn hình di động nho nhỏ, từng khung ảnh một hiện ra...... Là sách giáo
khoa năm lớp 11 của họ, một quyển cũng không thiếu, trên mỗi một quyển
đều ký họ Chu.
Chu Du vẫn luôn thích viết tên ở trang đầu tiên
của sách giáo khoa, bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy sạch sẽ. Khi đó Lục
Viễn lại cố ý dùng cớ lấy nhầm sách, mỗi một quyển của người ta đều viết chữ mình vào.
Tương tự lưu lại bút tích của cậu còn có một
chồng bài thi. Lục Viễn không nhớ rõ lắm, nhưng khi ống kính dí sát lại
gần, cậu mới phát hiện trên mỗi tờ bài thi của Chu Du đều ít nhiều có
vài dòng chú giải, hoặc là hướng suy nghĩ giải đề của chính mình.
Khi đó chữ cậu viết chính là kiểu chữ nhỏ đầu dây, xen lẫn trong kiểu chữ
thảo rồng bay phượng múa của Chu Du, tức khắc cảm giác như là từ trong
bụi cỏ dại cày ra một miếng đất, ngang ngang dọc dọc, thanh tú dị
thường.
Lục Viễn vừa cười vừa lắc đầu, phía sau đều là một ít
món đồ vụn vặt nho nhỏ, một quyển từ điển Tân Hoa, vài cái bao đựng bút
cũ mèm, có cái cậu còn chút ấn tượng, có cái đã hoàn toàn xa lạ. Video
này của Chu Du cũng cắt ghép đến là thô ráp, đầu cuối đều chưa chèn thêm phụ đề, cuối cùng hình ảnh phát xong rồi, ca khúc còn chưa chạy hết,
trơ trọi ngừng lại ở một bức hình.
Cũng may, ca khúc là bài hát mà Lục Viễn lúc đi đề xe mở cho Chu Du nghe——《Us against the world 》
Lục Viễn nhịn không được ngâm nga theo vài câu, chờ đến video cuối cùng
phát xong, cậu cũng ngượng ngùng đưa tay lên bụm mặt nở nụ cười.
Thật ra cậu còn tưởng rằng chính mình sẽ cảm động phát khóc, ai ngờ xem xong rồi lại chỉ muốn cười, chỉ là cậu cũng không biết chính mình đang cười
vì Chu Du là đồ đại ngốc, hao hết tâm tư làm ra cái video còn không đầu
không đuôi, cũng không viết rõ muốn làm cái gì. Hay là cười vì vui sướng thay bọn họ có duyên, tách ra nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại, ai
cũng không bỏ lỡ nhau; lại hoặc là cười vì, hóa ra ở thời điểm bọn họ
còn chưa gặp lại, Chu Du cũng dùng loại hình thức này làm bạn với chính
cậu trong suốt một thời gian rất dài.
Chu Du gọi điện thoại đến đúng lúc Lục Viễn vừa mới khởi động xe chuẩn bị đi về.
Hắn còn không biết Lục Viễn đã xem qua video, ở đầu bên kia dặn dò: "Em mau trở về đi! Đã 8 giờ tối rồi, ngày mai chúng ta phải làm canh đầu cá hồi đó."
Lục Viễn "ài" một tiếng: "Đang trên đường về rồi."
"Vậy thì được," Chu Du muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được dăn
dò bổ sung, "Vậy ngày mai em đừng quên cùng Tiểu Kiều học nha?"
"Sẽ không," Lục Viễn cười nói, "Ngày mai em vừa rời giường, việc đầu tiên làm sẽ là xem video của hắn, được chưa nào?"
Chu Du sảng khoái mà ừ một tiếng: "Được."
Lục Viễn nghĩ thầm anh bảo ngày mai xem, tối nay đăng lên sớm như vậy làm
gì. Cậu nhịn không được muốn hỏi, lời nói đến bên miệng rồi lại cân
nhắc, đột nhiên nhớ tới sự kiện kỳ nghỉ lễ Trung thu Chu Du ám chỉ "ước
pháo".
Lục Viễn vốn dĩ chẳng hề ngốc, lúc trước hoàn toàn không
nghĩ nhiều nên không để ý, lúc này đối chiếu vài sự kiện, lập tức mọi
thứ đều sáng tỏ.
Cậu đoán đêm nay đăng bài sớm hẳn cũng là Tiết
Văn Minh, trong lòng trộm cười trong chốc lát, cũng không thèm bận tâm,
chỉ giả vờ tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
Chu Du bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, qua một lát đột nhiên nói: "Ây, tuyết rơi kia."
"Ừ ha," Lục Viễn cũng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười, đột nhiên muốn
trêu hắn, "Đúng rồi, anh biết ngày mai là ngày gì sao?"
Chu Du ở bên kia rõ ràng khựng lại: "Cái gì...... Ngày gì cơ?"
Lục Viễn cũng muốn biết ngày mai là ngày gì, có thể làm Chu Du gióng trống
khua chiêng bày vẽ ba cái trò này. Cậu cố ý lòe người, lúc này làm bộ cả giận nói: "Anh thế mà lại không biết ngày mai là ngày gì à?"
"A không phải mà!" Chu Du vội vã thanh minh, nói: "Anh biết."
"Ngày gì?"
"Sinh nhật em." Chu Du ngượng ngùng nói, "Vốn dĩ còn muốn cho em bất ngờ."
"???"Lục Viễn bối rối. Sinh nhật cậu còn tận một tuần nữa cơ mà, từ khi nào biến thành ngày mai?
Chu Du còn ở bên kia tiếp tục nói: "Ngày mai sinh nhật em, em làm canh cá cho anh, anh làm bánh kem cho em, có được không?"
Lục Viễn há miệng, cuối cùng ài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "...... Được."
"Vậy em nhớ làm canh cá nha!"
"Được."
"Xem Weibo của Tiểu Kiều Weibo mà làm đó!"
"OK."
"Được rồi," Chu Du tức khắc vô cùng hài lòng, ở bên kia cười hắc hắc trong giây lát, lại vu vơ hỏi cậu: "Em đang làm gì thế?"
Lục Viễn nhịn không được bật cười, bèn suy nghĩ một lát, dịu dàng nói: "Về nhà."
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn hoàn.
Các chương tiếp theo là chuyện kể thời cấp ba, có thể coi như phiên ngoại.
Tại đây khom lưng thật sâu, cảm tạ mỗi một vị duy trì đặt mua, bình luận,
đầu lôi thậm chí đẩy văn an lợi đại đại, cảm tạ cả nhà cổ vũ cùng duy
trì!
Mỗi lần nhìn đến những lời cổ vũ của cả nhà, tra tác giả
đều cảm giác chính mình đặc biệt may mắn, cảm ơn cả nhà luôn làm ấm lòng người như vậy.
Lại một lần nữa khom lưng!
So tâm, yêu mọi người (*  ̄3)(ε ̄ *)
=================================
Editor: Aaaa chương cuối chính văn rồi, lần đầu edit hoàn một truyện, thật sự
không nghĩ mình có thể kiên trì đến thế:> Thích Tiểu Du, Tiểu Viễn dã man, Còn 3 phiên ngoại nữa, toi sẽ từ từ đăng nốt, đồng thời vẽ cho
xong cái bìa nhớ!
*Lời bài Us against the world - Westlife
[...]
You and I, we"ve been at it so long
But still got the strongest fire
You and I, we still know how to talk
Know how to walk that wire
Sometimes I feel like the world is against me
The sound of your voice, baby, that"s what saves me
When we"re together I feel so invincible
Cause it"s us against the world, you and me against them allI
f you"re listening to these words know that we are standing tall
I don"t ever see the day that I won"t catch you when you fall
"Cause it"s us against the world tonightUs against the world, against the world