Thời gian thấm thoát qua nhanh, chỉ chớp
mắt đã cách thời điểm Lương Hiểu Tài xuyên qua có hơn một năm, tiểu
Tráng Tráng trong nhà cũng từ bánh bao nhỏ chỉ có thể vươn mình biến
thành ngựa hoang nhỏ chạy đầy đất.
Hôm nay trời vừa mới tờ mờ
sáng tiểu tử này đã bò dậy, ngồi ở trên giường xoa mắt một lát, sau đó
ngọt ngào kêu một tiếng: “Lạo lạo (*)…”
(*) từ gốc là 姥 姥 – lão lão: bà ngoại, do bé con nói chưa sõi nên vậy
Quan Thải Y “Ai” một tiếng: “Tráng Tráng, chào buổi sáng a.”
Tráng Tráng cười khanh khách: “Bà, đi tè.” Quan Thải Y nghe thế bèn ôm tiểu tử này đi ra ngoài.
Tráng Tráng từ bé đã rất ngoan, hơi hiểu chuyện một chút liền biết không thể
tè bậy, mỗi sáng sớm thức dậy chuyện đầu tiên làm chính là đi tiểu. Tiểu xong bé sẽ kiên trì đi gõ cửa… đông sương phòng. Quan Thải Y vẫn thường hống bé không cho bé đi, chỉ là trừ phi ôm bé mãi, nếu không bé vẫn sẽ
tìm một cơ hội chuồn đi.
Tỷ như bây giờ, Quan Thải Y thả bé
xuống, vừa mới mặc quần áo xong, đang định đi lấy chút thức ăn cho đứa
nhỏ, kết quả quay người lại đứa nhỏ đã không thấy tăm hơi.
“Cha! Cha! Mở mở!” Quả đấm nhỏ đập bộp bộp lên trên cửa, “Mở mở, Tráng Tráng đến!”
“Ôi trời ạ, tiểu tử này sao lại dậy sớm như thế?!” Âm thanh nổi điên của
Lương Hiểu Tài truyền ra từ trong chăn, hắn đạp đạp lên đùi người nằm
bên cạnh, “Nghiêm ca, đi giải quyết.”
“Không đi, giả chết.” Hoắc
Nghiêm Đông “Soạt” một cái kéo chăn qua đỉnh đầu, che lại hai thân thể
xích lõa, “Lão tử khó có khi được về nhà ôm tức phụ nhi còn không cho
lão tử ôm nhiều thêm một lát? Cho nó chờ đi!”
“Bên ngoài trời
lạnh, ngươi bắt nó chờ, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Lương
Hiểu Tài không yên lòng, tuy rằng phát điên nhưng vẫn ngồi dậy. Hắn xoa
xoa thái dương, hô: “Tráng Tráng chờ một lát a, cha lập tức tới đây!”
“Dạ!” Tiếng hô còn hôi sữa của tiểu Tráng Tráng vang lên ngay theo sau, sau
đó bé an vị trên ghế đẩu nhỏ ngoài cửa. Ngồi chờ cũng không thành thật, chốc chốc chọt chọt chỗ này, chốc chốc đâm đâm chỗ kia.
“Tiểu tử này, tuyệt đối là nan đề ông trời trao cho ta!” Hoắc Nghiêm Đông nói
xong liền kéo lại Lương Hiểu Tài đang tìm quần áo, “Được rồi, ngươi nằm
thêm một lát đi, ta đi ra ngoài nhìn nó.”
“Không được đâu, hay là để ta đi đi. Nó cũng không biết tối hôm qua ngươi về, với lại để hài tử nhìn thấy cũng không tốt.”
“Nó nhỏ như vậy biết cái gì?”
Lương Hiểu Tài ngẫm lại, lúc này bé con mới hơn một tuổi, hình như không hiểu cái gì. Bất quá đã tỉnh rồi ngủ lại không được nên hắn thẳng thắn mặc
quần áo, cùng Hoắc Nghiêm Đông rời phòng.
Tiểu Tráng Tráng nghe
thấy tiếng cửa mở lập tức ngẩng đầu lên, vọt tới ôm lấy chân Lương Hiểu
Tài, ngọt ngào kêu một tiếng “Cha.” Kêu xong nhìn thấy đằng sau còn một
người khác cũng kêu một tiếng “Hụ hụ!”
Hụ hụ chính là phụ thân,
ước chừng là hai chữ “Phụ thân” không dễ phát âm nên tiểu tử này liền
gọi hụ hụ, Lương Hiểu Tài và Hoắc Nghiêm Đông đoán đại khái là bé muốn
kêu “Phụ phụ”, kết quả nói không rõ ràng.
Tiểu Tráng Tráng kéo tay Lương Hiểu Tài, vừa lôi hắn ra vườn rau vừa nói: “Cha! Chun chun! Chun chun!”
Lương Hiểu Tài xoa xoa thái dương: “Chun chun không thể bắt vào lúc này. Chờ
trời sáng hẳn đi, trời sáng hẳn cha dẫn con đi bắt.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Chun chun là cái gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Giun đất. Trời ấm áp hơn nên ta muốn thu thập vườn rau,
vì thế mới dẫn tiểu tử này theo. Thời điểm ta xới đất nó nhìn thấy giun
đất, cảm thấy thú vị liền bắt một con. Kết quả tiểu tử này chơi đến
nghiện, thỉnh thoảng nhớ tới liền muốn bắt chun chun.”
Lương Hiểu Tài cúi người ôm hài tử vào lòng, bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé đầy
thịt của bé: “Không bắt nha. Cha dẫn con đi chơi cái khác có được
không?”
Tiểu Tráng Tráng ngơ ngác nhìn cha, cũng không biết chơi
các khác rốt cuộc là cái gì, bất quá được ôm là tốt rồi. Bé thích cha
nhất, bởi vì lúc thường cha ở nhà nhiều, thời gian chơi đùa với bé cũng
nhiều. Không giống hụ hụ, phải thật nhiều ngày mới có thể nhìn thấy một
lần.
Hoắc Nghiêm Đông ở trong doanh trại rất bận, số lần về nhà
dĩ nhiên ít, chớ nói chi là y còn dành phần lớn số lần về nhà chạy qua
tửu lâu cùng Lương Hiểu Tài nghỉ lại bên kia, cho nên hài tử có thể nhớ y là phụ thân cũng đã là không tệ. Y vươn tay: “Lại đây, phụ thân ôm một
cái.”
Tiểu Tráng Tráng nghe thấy đột nhiên ôm chặt lấy cổ Lương
Hiểu Tài, đầu gối lên vai Lương Hiểu Tài quan sát biểu tình của Hoắc
Nghiêm Đông, Nhìn dáng dấp không giống như ghét phụ thân, chỉ là thích
cha hơn thôi.
Hoắc Nghiêm Đông không khỏi bật cười nắn nắn lỗ tai nhỏ của bé: “Con thích cha nhất đúng không?” Cũng không biết tiểu Tráng Tráng nghe hiểu hay nghe không hiểu, bé cười khanh khách một chút,
nhưng hai tay vẫn ôm chặt không buông.
Lương Hiểu Tài nói: “Được
rồi, chúng ta đi rửa mặt súc miệng đi? Tráng Tráng, con chưa rửa mặt
đúng không? Cha nói cho con nghe nha, không rửa mặt sẽ biến thành bé mèo hoa đấy.”
Câu này Lương Hiểu Tài thường nói, tiểu Tráng Tráng lập tức có phản ứng: “Meo meo!”
Lương Hiểu Tài gật đầu: “Đúng! Meo meo.”
Muốn nói sống ở phương bắc có chỗ nào tốt thì đó chính là khi trời lạnh mọi
người đều sẽ đốt giường, cho nên buổi sáng trong nồi luôn có sẵn nước
nóng. Lương Hiểu Tài ôm Tráng Tráng, Hoắc Nghiêm Đông lấy nước chuẩn bị
cho ba người. Lương Hiểu Tài cũng không tỉ mỉ như Quan Thải Y, bà sẽ
dùng khăn vải lau mặt cho hài tử. Hắn toàn dùng tay, lấy tay trực tiếp
tùy tiện xoa bóp mấy lần trên mặt nhi tử là xong, sau đó lấy nước cho
Tráng Tráng, dạy bé cách súc miệng: “Ục ục ục ục, phụt!”
Tiểu Tráng Tráng: “Ục ục ục ục, ực!”
Hoắc Nghiêm Đông: “…Nuốt rồi?”
Lương Hiểu Tài xạm mặt lại, gật gật đầu rồi lấy một phần nước khác cho con
trai, dạy bé một lần nữa. Kết quả tiểu tử này lại nuốt xuống! Nuốt xong
còn cười khanh khách, té ra là bé cố ý.
Lương Hiểu Tài chọt chọt lên cái mũi nhỏ của Tráng Tráng: “Con ngứa da đúng không?”
Cũng không biết phụ mẫu của đứa nhỏ này dáng dấp ra sao mà nhóc con này càng lớn lại càng như ngọc oa vậy, mày rậm mắt to, lúc nở nụ cười còn có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, vô cùng chọc người yêu thích.
Lúc này Quan Thải Y đứng tại cửa phòng bếp nói: “Đứa nhỏ này, cuối cùng vẫn chọc hai con tỉnh giấc.”
Lương Hiểu Tài nói: “Còn hô hào đòi con bắt giun đất cho nó đây. Bánh bao nhỏ bướng bỉnh.”
Lúc này Lý Thuận Liên cũng từ trong nhà lục tục đi ra. Tòa trạch viện mới
này bà ở gần một năm, trong ngoài cũng coi như cũng quen thuộc, không có ai giúp đỡ một mình bà cũng có thể đi tới đi lui. Bà cười nói: “Đứa nhỏ này tám phần mười là trí nhớ tốt, rất thông minh. Nếu là hài tử gia
đình bình thường, mới bao lớn làm sao có thể nhớ được chuyện đã cách một đêm, nhưng nó lại nhớ được a.”
Tiểu Tráng Tráng dường như nghe
hiểu bà nội đang khen bé, lập tức vùi đầu vào ngực Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài cười bé: “Ôi ôi ôi, con còn biết ngượng ngùng?”
Quan Thải Y cười hỏi: “Sáng hôm nay chúng ta ăn gì đây? Hôm nay mọi người dậy sớm, ta còn chưa kịp nấu cơm.”
Lương Hiểu Tài nói: “Đơn giản chút đi ạ, làm mì viên đi. Thịt bò kho tương
hôm qua con mang từ tửu lâu về có còn không, lấy một chút ra ăn. Thôi
hay là để con làm, nương đi nghỉ một lát đi.”
Quan Thải Y chẳng
hề cảm thấy mệt mỏi. Cuộc sống hiện tại trước đây cho dù bà có nằm mơ
cũng không dám nghĩ tới. Bây giờ không có ai ép buộc bà phải làm cái gì, bà cũng không cần lo lắng con trai bị bà liên lụy mà chịu khổ. Bạc
trong nhà đủ tiêu, hơn nữa hàng xóm láng giềng cũng đều rất hữu hảo. Tuy nói ban đầu bà cảm thấy nhi tử không chịu cưới vợ lại càng muốn cùng
nam nhân cùng nhau làm cho bà rất khó vượt qua, thế nhưng hiện tại bà
cũng nghĩ thông suốt rồi. Có tiểu Tráng Tráng bà cũng không nghĩ nhiều
như thế nữa. Đi được tới đâu hay tới đó đi, làm người chung quy phải
thấy đủ.
Lương Hiểu Tài giao tiểu Tráng Tráng cho Hoắc Nghiêm
Đông, tiến vào phòng bếp bắt đầu bận việc. Hắn làm gì cũng đều rất gọn
gàng, bất luận là huấn luyện binh sĩ trong doanh địa, làm mẫu động tác
hay là ở trong phòng bếp bận việc, mọi việc đều làm rất tốt. Hoắc Nghiêm Đông ôm tiểu Tráng Tráng đứng một bên, không giúp được gì liền đứng đó
nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, không phải lần trước ngươi nói
phải xây doanh trại sao? Thế nào rồi, thượng cấp đồng ý không?” Lương
Hiểu Tài đột nhiên nhớ tới. Lần trước hắn đi Thiết Tí doanh Hoắc Nghiêm
Đông có nói với hắn năm nay y muốn tìm một địa phương thích hợp xây dựng doanh trại. Mà dựng doanh trại cho ba ngàn binh sĩ là đại công trình,
không phải như mấy dụng cụ huấn luyện nói làm là làm.
“Ta đã nói
qua việc này với Phương Đại đô thống, Đại đô thống cũng cảm thấy cần
phải xây, cũng đã báo lên trên. Chỉ là không biết đến khi nào thánh
thượng mới phê duyệt.”
Theo lí thời kỳ không có chiến tranh các
binh sĩ phải ở trong doanh trại chứ không phải lều vải như khi hành
quân. Ở trong lều mùa hè nóng mùa đông lạnh, quan trọng nhất là mưa to
một chút còn dễ bị bám dính sình bùn. Các tướng lĩnh cấp bậc cao chút
còn có lều da không sợ mưa, song binh sĩ thì ăn không ít vị đắng.
Thời gian trước chiến tranh liên miên quốc khố căng thẳng, cho nên có nhiều
nơi vẫn không thể dựng thành doanh trại. Nhưng hôm nay thiên hạ thái
bình, việc này cũng nên được thực hiện. Làm người đứng đầu một quân
doanh dù sao cũng phải vì người phía dưới kiếm chút phúc lợi mới được.
Mọi người đều là rời nhà đi bảo vệ quốc gia, ai cũng không dễ dàng.
“Hy vọng có thể xây được.” Lương Hiểu Tài nói, “Ít nhất lúc ngủ có thể thoải mái chút.”
“Ừm.” Hoắc Nghiêm Đông kêu một tiếng, đột nhiên cười cười, “Ngươi biết Tiểu
Lục và Đại Vũ bọn họ trong âm thầm gọi ngươi là gì không?”
“Là gì?” Lương Hiểu Tài một bên chuẩn bị mì viên một bên thuận miệng hỏi.
“Nương.”
“Nương?” Lương Hiểu Tài còn tưởng là Lý Thuận Liên đến, xoay người nhìn nhìn cửa, “Đâu?”
“Không phải nương trong nhà. Ta nói đám Tiểu Lục bảo ngươi như ‘Nương’ của bọn họ vậy, lạnh nóng đói no đều quản cả.”
“Ta thấy là bọn họ ngứa da đi?” Lương Hiểu Tài nói, “Nhất định là mấy tên đấy có phụ thân thích chăm hài tử.”
“Ta thích chăm hài tử?” Hoắc Nghiêm Đông cười cười, đùa tiểu Tráng Tráng,
“Tráng Tráng, con nói xem hụ hụ có thích chăm con không?”
Tiểu
Tráng Tráng nghe không hiểu, rầm rì hai tiếng liền muốn đi tìm cha. Hoắc Nghiêm Đông thấy Lương Hiểu Tài chuẩn bị cắt thịt bò kho tương, sợ hài
tử đụng tới Lương Hiểu Tài sẽ khiến hắn bị đứt tay nên trực tiếp ôm bé
lại gần xem.
Lương Hiểu Tài cắt ra một lát thịt mỏng non mềm nhất cho tiểu Tráng Tráng. Tiểu Tráng Tráng đã có tám cây răng nhỏ, miếng
thịt mỏng non mềm có thể ăn, không chỉ có thể ăn mà còn ăn rất hăng hái.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Cho ta một miếng đi.”
Lương Hiểu Tài lại cắt một miếng lớn đưa đến bên mép Hoắc Nghiêm Đông. Y cầm
trên tay ăn, làm cho tiểu Tráng Tráng chỉ được ăn một lát thịt mỏng thèm muốn chết, vừa tha thiết mong chờ nhìn Hoắc Nghiêm Đông vừa há miệng
cắn quả đấm nhỏ của mình.
“Tráng Tráng còn muốn ăn?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
“Dạ.” Tiểu Tráng Tráng quay đầu nhìn, gọi Lương Hiểu Tài, “Cha, a a!” Bé
không biết kêu thịt, chỉ dùng đầu ngón út chỉ vào thịt “A” hai tiếng.
“Lần cuối nha, lát nữa cùng nhau ngồi vào bàn rồi ăn tiếp.” Lương Hiểu Tài
lại cho tiểu Tráng Tráng một miếng, sau đó chờ làm xong mì viên hắn liền ôm lấy hài tử. Thức ăn hắn đã làm xong, chuyện bưng bát thì giao cho
Hoắc Nghiêm Đông.
Hai người phối hợp, bữa sáng rất nhanh được lên bàn. Một nhà năm miệng ăn vây quanh một cái bàn tròn ngồi xuống, vừa
nói vừa cười. Lương Hiểu Tài vẫn như cũ chuẩn bị thức ăn để nguội cho Lý Thuận Liên trước, mà Hoắc Nghiêm Đông cũng vẫn như cũ thích nhất món
mì viên, chỉ có điều bây giờ thức ăn trên bàn phong phú hơn quá khứ
nhiều. Lúc trước có thể ăn no là tốt rồi, nhưng hiện tại ngày nào cũng
có thể ăn thịt.
Thời điểm thu dọn bát đũa Lương Hiểu Tài lấy hai phần ba số thịt còn lại gói kỹ: “Lát nữa ngươi cầm đi, để trưa ăn.”
Hoắc Nghiêm Đông lại nói: “Mang không được, ta không về doanh ngay, lát nữa ngươi theo ta đi một nơi.”
Lương Hiểu Tài đoán mấy lần đều đoán không đúng. Sau đó Hoắc Nghiêm Đông lại
để cho hắn đi thay quần áo, còn bắt hắn ăn mặc rất trang trọng, điều này làm cho hắn càng khó hiểu. Vị quan lớn nhất Bàn Hải Thành chính là Tô
Vấn Thanh, tên kia thấy hắn đều hận không thể làm lễ chớ nói chi là bắt
hắn ăn mặc chính thức đi bái phỏng, cho nên khẳng định không phải đi phủ Thành thủ.
Hoắc Nghiêm Đông cũng ăn mặc rất trang trọng. Ngày
thường y ở quân doanh đều mặc giáp trụ, lúc này lại là một thân cẩm bào
lam sậm, trên áo ngoài còn có vân văn, khiến cả người y so với lúc
thường nhu hòa hơn không ít.
Y phục hai người mặc lúc này là sau
tết Quan Thải Y làm cho mỗi người trong nhà một bộ. Lương Hiểu Tài là
màu lam nhạt, Hoắc Nghiêm Đông là màu lam sậm.
“Rốt cuộc là đi gặp người nào a?” Lương Hiểu Tài nói, “Chỉ hai ta đi?”
“Ừ, chỉ hai ta.” Hoắc Nghiêm Đông cũng không cưỡi ngựa, dẫn Lương Hiểu Tài đi bộ trên con đường lớn trong Bàn Hải Thành. Đi thẳng một đường về
hướng Nam, đến một trạch viện thoạt nhìn so với phủ Đại thống lĩnh còn
muốn lớn hơn một ít thì dừng lại.
“Không cần mua lễ vật à?” Tấm
biển trên cửa có viết “Lý phủ”, chỉ là hắn có nghĩ thế nào cũng không
nhớ ra trong số những người hắn quen biết có ai họ Lý, đã vậy còn có thể sở hữu tòa nhà lớn như vậy.
“Không cần.” Hoắc Nghiêm Đông dứt
lời liền vươn tay, thời điểm đang muốn gõ cửa thì người ở bên trong lại
mở cửa ra trước một bước. Một tiểu tử dáng dấp như gã sai vặt cười nói:
“Hoắc Đại thống lĩnh, Lương công tử, hai vị, mời.”
Lương Hiểu Tài liếc nhìn Hoắc Nghiêm Đông một cái, bước vào, sau đó chỉ nghe “Kẹt kẹt” một tiếng cửa lớn sơn son liền khép lại, tách rời bên trong với âm
thanh rao hàng ồn ào bên ngoài. Nơi này cách phố buôn bán khá xa, sau
khi cửa đóng lại phảng phất như tự thành một thế giới.
Gã sai vặt nói: “Hai vị, mời tới bên này. Chủ nhân nhà ta đang ở bên trong.”
Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài được dẫn tới chính sảnh, Lương Hiểu Tài còn đang nghĩ bố trí nơi này rất thú vị, đột nhiên từ sau tấm bình
phong truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Đến nhanh hơn ta nghĩ.”
“Hầu gia?!” Lương Hiểu Tài sững sờ, nhìn người đi ra từ sau tấm bình phong, “Ngài đến đây từ lúc nào?”
“Đến lúc tối hôm qua.” Ngộ Tấn vẫn như xưa, thích mặc cẩm y xanh nhạt thêu
hùng ưng giương cánh, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, “Quá muộn nên không vội gặp các ngươi.”
“Kiến quá Hầu gia.” Hoắc Nghiêm Đông nói.
“Chậc, ta nói này Hoắc Nghiêm Đông, ngươi không thể học theo Lương Hiểu Tài
được hả? Thả lỏng chút đi, câu nệ như vậy làm cái gì.” Ngộ Tấn nói,
“Giữa bằng hữu không cần đa lễ như vậy.”
“Ngộ huynh nói đúng lắm.” Hoắc Nghiêm Đông cười cười.
“Vậy là được rồi.”
“Lăng Trạch huynh đệ đâu?” Lương Hiểu Tài hỏi, hắn không thấy Lăng Trạch.
“Đi mua thức ăn rồi.” Ngộ Tấn nói, “Nói đến cái này ngươi thật sự có một
tay đấy, ta không nghĩ tới ngươi lại khiến cho sinh ý của tửu lâu Thanh
Hải tốt như vậy. Lúc ta đến có nghe người trong thành nói sinh ý của tửu lâu Thanh Hải bốn mùa đều vẫn luôn náo nhiệt. Ngày hôm qua đến nơi đã
quá muộn, nếu không ta đã đi tìm các ngươi rồi. Nhưng mà ta muốn nếm thử đồ ăn của tửu lâu Thanh Hải lắm a, vì thế hắn đi mua cho ta rồi.”
“Nhưng thời điểm này tửu lâu chưa mở cửa, Hầu gia muốn ăn cái gì chỉ sợ không ăn được ngay.”
“Ai nói hắn đến tửu lâu Thanh Hải mua?” Ngộ Tấn nói, “Ta bảo hắn đi mua nguyên liệu, bữa trưa ngươi làm.”
Lương Hiểu Tài: “…” Con lạy bố, quả nhiên bố vẫn thích hố người như trước đây!
Không bao lâu Lăng Trạch trở lại. Thịt a hải sản a rau a, muốn cái gì có cái
đó. Lương Hiểu Tài nhìn thấy hắn cầm nhiều đồ như vậy cảm thấy có chút
kỳ quái. Lúc này Ngộ Tấn cười nói: “Bình thường hắn quá thiếu nhân khí,
ta bắt hắn đi ra ngoài trải nghiệm sinh hoạt của bách tính.”
Gã
sai vặt đón lấy đồ vật trong tay Lăng Trạch, Lăng Trạch hướng về phía
hai người Hoắc Nghiêm Đông khẽ gật đầu: “Hoắc Đại thống lĩnh, Tiểu Lương huynh đệ.”
Lương Hiểu Tài ôm quyền: “Lăng Trạch huynh.” Dứt lời
liền nhìn về phía Ngộ Tấn: “Đúng rồi Hầu gia, chuyến này các ngươi xuất
môn là vì công vụ hay là…?”
Ngộ Tấn nói: “Tất nhiên là công vụ,
cũng thuận tiện ghé thăm các ngươi một chút. Mấy ngày trước Phương Đại
đô thống dâng sổ con, xin bệ hạ duyệt cho Thiết Tí quân xây dựng doanh
trại. Bệ hạ cũng cho là phải xây nên phái ta đến đây tìm hiểu thực địa
một chút. Ngay cả bản đồ sư phó vẽ ta cũng đều mang tới, chỉ là ông ấy
đi đứng bất tiện cho nên sẽ đến muộn một hai ngày. Hôm nay chúng ta ôn
chuyện trước, đợi ngày mai ông ấy tới, xác định rõ địa điểm xong phía
trên sẽ cấp bạc.”
Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài nhất thời
mừng híp mắt, kết quả chính là sau khoảng nửa canh giờ trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô kỳ quái. Ngộ Tấn vỗ thứ gì đó lên trên bàn
một cái: “Một tấm sáu!”
Lương Hiểu Tài: “Một tấm tám!”
Hoắc Nghiêm Đông kêu ngay sau đó: “Đại!”
Lăng Trạch: “Một tấm mười đỏ!”
(Cù: tui không biết bên Trung kêu tên các lá bài thế nào, cũng không biết
luật chơi ở bển nên để nguyên đoạn đánh bài này nhá, ai biết cứu giùm)
Gã sai vặt chờ bên ngoài mà ngơ ngác, nghe nửa ngày cũng không hiểu. Ngay lúc hắn đang định hỏi một chút chủ tử có muốn thu thập thức ăn để bên
ngoài hay không thì cửa bị đẩy ra từ bên trong. Ngộ Tấn và Hoắc Nghiêm
Đông cùng đi ra, một người trong đó vừa mới thả tay áo xuống, nhìn dáng
dấp như vừa mới trả qua trận chiến thập phần kịch liệt.
Ngộ Tấn hỏi gã sai vặt: “Đứng đây làm chi?”
Gã sai vặt nói: “Gia, người xem có cần thu thập thức ăn trước hay không?”
Ngộ Tấnnói: “Không cần. Hôm nay ngươi cứ giữ cửa không cho bất kỳ ai tiến vào là được, còn lại không cần phải để ý đến.”
Gã sai vặt nghĩ công việc này thật tốt a, vội vàng nghe lệnh rời đi. Lúc
này Ngộ Tấn mới quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiêm Đông: “Kỳ quái a, ngươi
nói xem sao hai ta cứ thua mãi vậy?!”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nghĩ: Không kỳ quái, ở nhà cũng hầu như là ta thua.
Bài poker là lúc mùa đông nhàm chán Lương Hiểu Tài vẽ ra, có lúc ban đêm
không có chuyện gì hai người sẽ cùng nhau chơi, mà đa số đều là y thua.
Ngày hôm nay thỏa thuận hai người thua nhiều nhất sẽ phải đi thu thập đồ ăn, không ngờ y và Ngộ Tấn thua nhiều nhất.
Cũng không biết Lăng Trạch là nhờ trí nhớ cực kỳ tốt hay là vận khí tốt, mỗi lần đều là bài
lớn, đánh cũng rất giỏi. Điều hố người nhất chính là hai người chơi giỏi nhất lại chung một nhóm!
Buổi trưa muốn ăn lẩu, Hoắc Nghiêm Đông cùng Ngộ Tấn tìm một cái ghế dài ngồi chuẩn bị thức ăn và rửa rau. Ngộ Tấn lớn đến từng này tuổi vẫn chưa từng làm công việc này, thế nhưng
hắn cũng không cảm thấy có cái gì không thể.
Mới bắt đầu Hoắc
Nghiêm Đông còn nói để y làm một mình cũng được, song Ngộ Tấn vẫn giúp
một tay. Theo lời hắn nói, một khi có một bên được kính trọng sẽ rất khó có được bằng hữu chân tâm. Hoắc Nghiêm Đông ngẫm lại thấy cũng đúng
liền không ngăn nữa. Lát sau Lương Hiểu Tài và Lăng Trạch cũng tới. Hai người không có việc gì làm bèn gia nhập hàng ngũ chuẩn bị cơm trưa.
Món chính là lẩu, trước tiên Lương Hiểu Tài nấu một nồi canh xương. Những
người khác ai chuẩn bị đồ ăn thì chuẩn bị đồ ăn, ai nhóm lửa thì nhóm
lửa, bận đến bận đi vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng bọn họ đến từ những địa
phương bất đồng, thân phận cũng không giống nhau, song lúc này xem ra
thật sự có chút giống huynh đệ một nhà bình dân bách tính.
Nồi
lẩu này được chuẩn bị khá là phong phú, thịt dê thịt bò thái mỏng, củ
cải và khoai tây lát, bắp cải thảo, cùng với hàu, nghêu, miến, mì sợi và đậu phụ. Đợi đến khi bốn người ngồi vào bàn bắt đầu ăn, Ngộ Tấn nói: “Ngon quá đi. Chờ tuổi tác của ta lớn hơn chút nữa liền cùng Lăng Trạch chạy tới chỗ này ở, làm hàng xóm với các ngươi.”
Lương Hiểu Tài nói: “Hai người chúng ta đương nhiên là cật lực hoan nghênh.”
Lăng Trạch tích chữ như vàng, không ngờ lúc này cũng nói: “Nơi này xác thực
thú vị hơn kinh thành rất nhiều, cũng tự tại hơn nhiều lắm.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Vậy ta nhất định sẽ bảo vệ tốt nơi này, đợi chúng ta già rồi cũng có nơi an an ổn ổn sinh sống.”
Lương Hiểu Tài cười nâng lên chén: “Không sai, bảo vệ tốt nơi này, tương lai
có hi vọng. Đến, chúng ta lấy trà thay rượu cạn một chén nhé, nguyện sơn hà vô sự bách tính an khang!”
“Được!”
Tiếng chén va chạm
thêm vào tiếng cười của bốn người thập phần vang dội, làm chim nhỏ ngoài cửa sổ hoảng sợ giật mình đập cánh bay đi, bay đến một cái chạc cây
khác lại tiếp tục đậu, khuấy động hương hoa chung quanh.
Hoắc
Nghiêm Đông ngồi đối diện cửa sổ, nhìn thấy chú chim kia an an ổn ổn đáp lên một chỗ khác tiếp tục líu ra líu ríu, trong đầu không khỏi lập lại
lời Lương Hiểu Tài.