Hai người hợp tác ra chiêu, đánh Diệp Đại Bằng đến mức nhìn thịt nghêu cũng không còn thấy thèm nữa. Mà Diệp Đại
Bằng luôn cảm thấy mình đâu có béo như vậy, vì vậy ngày kế tiếp tiểu đội Cá Chép đi ra bờ biển học bơi lội hắn liền tò tò theo cùng. Ở trong Hổ
Đầu quân hắn là tiểu đồ đệ của đại quân y cho nên mọi người gọi hắn là
tiểu đại phu. Ai cũng đều nhận ra hắn, tự nhiên sẽ không cự tuyệt ý muốn gia nhập của hắn. Chỉ là hắn không nghĩ tới, hắn thật sự cần dùng đến
hai mươi hồ lô!
Hắn cho là hắn thật ra không béo như vậy, không
ngờ rằng dùng tới hai mươi hồ lô mà vẫn cảm thấy muốn nổi lên vẫn thật
lao lực. Da thịt của hắn trắng nõn, mềm mềm nhão nhão, so sánh với mọi
người xung quanh thật giống như ném cây bông vào đống đá đen.
“Diệp đại phu, ngươi là đại phu sao có thể so với chúng ta?” Đặng Thành Công
cười nói, “Huynh đệ chúng ta đều tập luyện quen rồi, ngươi cả ngày chơi
đùa với dược liệu, cũng không cần đầu đội mặt trời thao luyện như chúng
ta đâu. Đương nhiên ngươi thật sự béo chút trắng chút, cũng không có
bao nhiêu khí lực, nhưng ngươi hiểu được y thuật a. Nếu để cho ta hiểu y thuật, bắt ta béo lên hai mươi cân cũng được.”
“Đúng đó, bắt ta
béo lên ba mươi cân ta cũng tình nguyện!” Một người khác trong tiểu đội
Cá Chép cũng nói. Phải biết làm quân y tiền lương còn nhiều hơn bĩnh sĩ
bọn họ, hơn nữa trong quân doanh có tên nào ngu mà dám trêu đại phu? Nói không chừng ngày nào đó ngươi cần người ta chăm sóc đây.
“Nói là nói như vậy nhưng hôm qua Đại thống lĩnh và Tiểu Lương huynh đệ đều nói ta béo, còn bảo ta đi rèn luyện.”
“Kỳ thực cũng không béo lắm a…” Tống Giang Hồng nói, “…Đâu khác trước bao
nhiêu. Trước đây Đại thống lĩnh cũng không bảo ngươi rèn luyện, sao lần này lại đột nhiên bảo thế?”
“Y còn bắt ta qua vườn rau làm việc
đó.” Hiện tại Diệp Đại Bằng ngẫm nghĩ lại, cũng cảm thấy có chỗ quái
quái. Kỳ thực hắn không có béo hơn trước đây lắm, bây giờ là mùa hè hắn
không ăn nhiều như trước, coi như có béo thì mỡ ở đâu ra?
“Đại
Bằng, có phải là ngươi đã nói sai cái gì không?” Lưu Tiểu Lục nói, “Hồi
trước lần nào ta và Đại Vũ nói bậy đại ca cũng đều phái chúng ta đi làm
việc.”
Diệp Đại Bằng hồi tưởng một phen: “Hôm qua Tiểu Lương
huynh đệ đưa chút đồ ăn cho Đại thống lĩnh, trùng hợp ngay lúc ta đi tìm Đại thống lĩnh nhìn thấy nên được chia cho một chút. Ta thấy ăn ngon
lắm a, liền hỏi Tiểu Lương huynh đệ có thể làm nhiều thêm chút hay
không. Ta nói nếu ta có thể ăn thêm liền dẫn hắn đi làm quen với cô
nương xinh đẹp… Sau đó cứ như vậy. Ta đây đâu có nói gì sai?”
Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ cũng cảm thấy rất bình thường. Mấy người Đặng
Thành Công thì càng không cảm thấy có chỗ sai. Chỉ có Triệu Tam Canh
trùng hợp lại đây bàn bạc một chút vấn đề thay quân, sau khi nghe thấy
thì động tác trong tay thoáng ngưng trệ một chút.
Diệp Đại Bằng vừa vặn thấy được, hỏi Triệu Tam Canh: “Tam Canh, ngươi nói xem?”
Triệu Tam Canh nói mà không có biểu cảm gì: “Trước đây ở trong Hổ Đầu quân có Hồ đại phu và ngươi hai người cùng bận, hiện tại bên này chỉ có một
mình ngươi. Phỏng chừng là Đại thống lĩnh lo ngươi không rèn luyện rắn
chắc, sau này nhỡ đâu có chuyện gì ngươi sẽ ứng phó không nổi đi.”
Diệp Đại Bằng nói: “Hình như có chút đạo lý.”
Những người khác ngẫm lại cũng cảm thấy có khả năng chính là vậy, do đó không ai tiếp tục nói nữa. Bọn họ lại tiếp tục chú tâm tập luyện, bao quát cả người đối với bơi lội vẫn duy trì cảm giác thích thú mới lạ như Diệp
Đại Bằng. Vì vậy ai cũng không chú ý tới sắc mặt Triệu Tam Canh trở nên
hơi kỳ quái.
Vốn Lương Hiểu Tài đã nói là hôm nay sẽ đến xem tiến độ luyện tập của tiểu đội Cá Chép, nếu có động tác không đúng hắn sẽ
chỉ đạo, thế nhưng buổi sáng hắn vội vàng làm mì lạnh, buổi trưa vội
vàng bán mì lạnh, cho nên vẫn luôn không đến. Chuyện tương đối đáng để
cao hứng chính là, mặc dù là ngày đầu tiên bày sạp thế nhưng người đến
ủng hộ rất nhiều. Các hàng xóm láng giềng vừa nhìn thấy hắn bán đồ ăn,
lại là món lạ chưa ai từng ăn nên đều tò mò đến xem thử. Này vừa nhìn
tâm tư liền dậy sóng. Hiện tại trời nóng, mọi người vốn nhạt miệng không muốn ăn, nhưng nhìn thấy sợi mì trong suốt trắng noãn phối với lá rau
xanh biếc, chan nước sốt vừa thơm vừa cay, có ai mà không nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng? Có ai mà không muốn nếm thử?
“Cái này bán thế nào vậy?” Có người hỏi.
“Hôm nay là ngày đầu bán, một bát ba văn, ngày mai tăng lên thành một bát
năm văn.” Hiểu Tài bình tĩnh nói, “Nếu thêm một phần nghêu xào cay lại
thêm một văn, ngày mai thành hai văn. Ngày hôm nay ai mua hai bát mì
lạnh miễn phí một phần nghêu.”
“A, vậy chẳng phải hôm nay ăn so với ngày mai lời hơn sao?”
“Chính xác.” Lương Hiểu Tài cười nói, “Hôm nay ai đuổi tới trước coi như số may.”
“Tiểu Lương huynh đệ, cái gì cũng đừng nói, trước tiên cho ta hai bát!” Vu
Nhất Đao trực tiếp ngồi lên băng ghế. Hôm qua hắn cùng tức phụ ăn xong
còn cảm thấy không đủ vẫn cứ muốn ăn thêm, chẳng qua là ngại đi tìm
Lương Hiểu Tài xin. Trong lòng hai vợ chồng còn định không ấy lấy thịt
mang qua đổi, không ngờ rằng ngày hôm sau Lương Hiểu Tài liền mang ra
bày hàng!
“Hai bát có ăn nổi không Vu đại ca?” Lương Hiểu Tài một bên cắt mì lạnh một bên hỏi.
“Ngươi xem cái bụng của ta đi, một mình ta cũng có thể ăn xong hết.” Vu Nhất
Đao nói, “Đến, hai bát, ta ăn xong phút chốc lại lấy cho đại tẩu ngươi
một bát.”
“Được, ngươi chờ.” Lương Hiểu Tài xoay dao, “Soạt” một
cái liền tiếp được, động tác trên tay thập phần nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền ra lò một bát mì lạnh đặt lên bàn Vu Nhất Đao, còn cho thêm
một phần nghêu.
Có người đứng bên cạnh nhìn, nhất thời mồm miệng
có chút thèm, hỏi Vu Nhất Đao: “Nhất Đao, vật này ăn ngon thật à?” Lương Hiểu Tài là hộ ngoại lai, dù mọi người biết hắn là người tốt bụng thế
nhưng tốt bụng không có nghĩa là nấu ăn ngon a!
Vu Nhất Đao vội
vàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng: “Ngon! Dai mềm đậm đà, ngươi ăn liền
biết, đảm bảo không hối hận.” Người kia vừa nghe Vu Nhất Đao nói như vậy cũng không tiếc mấy đồng tiền. Dù sao vẫn phải ăn, ăn gì mà không
được, hắn cũng mua của Lương Hiểu Tài một bát.
Mì lạnh một bát
ba văn chính là tiền vốn, Lương Hiểu Tài bán như vậy chỉ vì muốn thu hút nhân khí thôi. Nếu trong mười người chỉ có ba năm người thích thì hắn
sẽ không đưa ra hoạt động giảm giá. Nói tới vẫn là kiếm tiền ở cửa kỹ
viện nhiều hơn, thế nhưng hắn thân là người phủ Đại thống lĩnh, đến cửa
kỹ viện buôn bán có chút không hay cho nên hắn không đi.
Bất quá
nói đến còn phải cảm tạ cái tên Đại thống lĩnh Thiết Tí quân Hoắc Nghiêm Đông này. Ít nhất hiện tại hắn ở chỗ này bày sạp hoàn toàn không có ai
dám đến gây phiền phức. Trong thành trấn nào mà chẳng có mấy tên lưu
manh ác bá, Bàn Hải Thành phỏng chừng cũng không ngoại lệ, nhưng ít ra
trước mắt hắn chưa thấy ai.
“Ôi chao lão Vu, món này ăn ngon
thật.” Người vừa nãy hỏi Vu Nhất Đao mì lạnh có ngon hay không, sau khi
nhận bát đến tay liền gắp ngay bỏ vào miệng, mới nhai hai lần liền
thích, hắn vừa ăn vừa nói, “Tiểu huynh đệ, vật này ngươi làm từ thứ gì
thế?”
“Bột mì.” Lương Hiểu Tài không chút nào che giấu mà nói.
“Sao ngươi có thể làm cho nó trong suốt như thế, còn dai dai. Ngon quá!”
Người kia suy nghĩ một chút, “Lấy cho ta một phần nghêu đi!”
Thứ
nghêu này Bàn Hải Thành bọn họ có nhiều lắm, trước đây có cho không hắn
cũng không thèm ăn. Nhưng vật trên bàn này, Vu Nhất Đao từng đũa từng
đũa gắp ăn, sao trông ngon như vậy chứ? Đừng nói là tiểu tử này thuê hắn đóng kịch đấy? Người này nghĩ như thế liền gắp một miếng thịt nghêu đưa vào trong miệng, kết quả lập tức ngây ngẩn cả người.
Vừa thơm vừa cay, vừa dai vừa mềm, cực kỳ ngon miệng!
Lương Hiểu Tài mua tổng cộng ba băng ghế, lúc này đã ngồi đầy. Chủ yếu là Vu
Nhất Đao ngồi ở đàng kia há to miệng ăn ào ào, coi như biển quảng cáo
sống. Có mấy người đúng là ngại mắc, nhưng có chút người không để ý
chuyện tiền bạc lại không nghĩ như vậy. Ngon là được rồi, ngon là đáng
đồng tiền a. Lại nói này đâu ai bắt ngươi ăn mỗi ngày, lâu lâu ăn một
bát cũng đâu rơi mất khối thịt nào.
Thời đại nào cũng đều có kẻ
tham ăn, vì thế người mua mì lạnh của Lương Hiểu Tài càng ngày càng
nhiều, không có ghế trống những người này liền cầm bát ngồi xổm một bên
ăn. Tổng cộng chỉ có năm cái bát, lập tức xài hết sạch. Lương Hiểu Tài
không nghĩ tới sẽ có nhiều người đến ăn như vậy, đoán chừng năm cái bát
là đủ, kết quả bởi vì bát không đủ mà xuất hiện một chuỗi người đứng xếp hàng.
“Tiểu huynh đệ, không phải ngươi muốn buôn bán sao? Năm cái bát quá ít rồi.” Có người không kịp đợi mà nói.
“Không phải là ngày đầu tiên bán sao, ngày mai lên giá năm văn một bát, thời
điểm đó không chừng sẽ không nhiều người như vậy.” Lương Hiểu Tài nói,
“Mọi người ai sốt ruột thì tự mang bát theo cũng được, ta có thể cho
thêm nhiều chút.” Cũng bớt đi thời gian rửa chén.
“Ha, cái này
được!” Vu Nhất Đao đã ăn xong hai bát rồi, nghe vậy đứng lên thả mười
văn trên bàn, “Tiểu Lương huynh đệ, làm thêm một phần để ta mang về cho
tức phụ, thêm một phần nghêu.”
“Ai Nhất Đao, ngươi đây là muốn lấy bát mang theo đi? Vậy không phải ta chờ uổng công nãy giờ sao?”
“Được được được, vậy ngươi ăn đi, nhà ta gần ta về nhà lấy bát!” Vu Nhất Đao
là người sảng khoái, cười với Lương Hiểu Tài: “Tiểu Lương huynh đệ, vậy
ngươi bán cho bọn họ trước đi, ta về nhà lấy bát một chút sẽ trở lại.”
“Được.” Lương Hiểu Tài nói xong cầm chén thả vào nước rửa một chút, lại dùng
vải bố lau qua, động tác nhanh nhẹn làm ra một bát mì lạnh mới. Chuẩn bị xong hắn đặt bát lên bàn, tiếp tục ngồi dựa vào tường, một bên vắt khăn lau một bên tắm nắng, còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm với khách đến ăn.
Lúc này nhìn hắn căn bản không như ông chủ sạp bán mì lạnh. Có ông chủ sạp
hàng nào mà không niềm nở khách khí với khách nhân? Thực ra thì không
phải Lương Hiểu Tài không khách khí, mà là không nhìn ra thái độ khách
khí đó giống với đại đa số người làm ăn khác. Người mà không biết sẽ
tưởng rằng tiểu tử này mới là khách đến ăn. Cũng may món này ăn ngon,
bằng không thái độ buôn bán như vậy chỉ sợ không có người đến lần thứ
hai.
Lương Hiểu Tài chưng tổng cộng sáu mươi tấm mì lạnh, mang ra bán năm mươi tấm. Hai tấm mì lạnh là một bát, tổng cộng hai mươi lăm
bát, cư nhiên không tới nửa canh giờ đã bán xong. Hắn thu bảy mươi lăm
văn tiền bán mì lạnh, còn có mười ba văn tiền bán nghêu, tổng cộng tám
mươi tám đồng tiền, kêu lên nghe thật may mắn. Thời điểm dọn sạp còn có
người muốn mua mà mì thì không còn, không ngờ người kia nói rõ ngày mai
nhất định sẽ đến. Lương Hiểu Tài nói ngày mai hắn bắt đầu bán năm văn
một bát, người kia phe phẩy chiếc quạt nói, bán năm mươi văn hắn cũng
tới.
Người này quần áo bất phàm trông không như bình dân, bất quá Lương Hiểu Tài thật sự không biết người này. Hắn cũng không hỏi nhiều, dọn dẹp đồ đạc cẩn thận rồi đi về. Trong nhà còn có mười tấm là để dành riêng cho Hoắc Nghiêm Đông, hôm nay hắn định đi đến doanh trại, vừa vặn hắn cũng đói bụng, mang tới hai người cùng ăn. Còn có nghêu xào cay,
ngày hôm nay hắn làm rất nhiều!
Hoắc Nghiêm Đông cởi trần, đang ở thao trường luyện đấu vật. Lương Hiểu Tài nghe nói y đang luyện đấu vật lập tức chạy tới nhìn một chốc. Vốn chỉ định tham gia chút náo nhiệt,
kết quả Đặng Thành Công liền gọi: “Cá Chép, ngươi và Đại thống lĩnh của
chúng ta thân thủ không hơn không kém, nếu không ngươi vật thử với y
đi?”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Không thể so, ta không thắng nổi.”
Tống Giang Hồng nói: “Ngươi cũng quá khiêm tốn rồi. Một mình ngươi có thể
chấp được hai người Triệu Tam Canh và Trương Ký cùng lúc, sao lại bảo là không thắng nổi Đại thống lĩnh?”
Hoắc Nghiêm Đông luyện cả người đầy mồ hôi, mồ hôi thuận theo cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ lăn vào trong
quần. Lương Hiểu Tài nhìn mà có chút miệng khô lưỡi đắng, thẳng thắn
“Phốc” một tiếng, phóng qua lan can tiến vào thao trường. Lương Hiểu
Tài thành thạo cởi áo ném qua một bên, đứng đối diện Hoắc Nghiêm Đông.
Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy vết thương trên người hắn đâu cam lòng ra
tay: “Chờ vết thương của ngươi lành lại so đấu cũng không muộn.”
Lương Hiểu Tài nói: “Chút thương này có gì đâu, đến.”
Bên cạnh lập tức có người ồn ào: “Đại thống lĩnh, lên a!”
Đặng Thành Công nói: “Cá Chép! Lên!”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Đánh thật?”
Lương Hiểu Tài siết nắm tay, một giây sau liền đánh tới. So với bất luận
người nào Hoắc Nghiêm Đông đều biết Lương Hiểu Tài ra quyền đến cùng
nhanh bao nhiêu. Y nhấc cánh tay trái đón đỡ, đồng thời cánh tay phải
xuất kích. Lương Hiểu Tài nghiêng người né tránh công kích, uốn gối thúc về phía trước đỉnh đầu. Hoắc Nghiêm Đông lại đưa tay ấn xuống đầu gối
Lương Hiểu Tài, đồng thời thuận thế đẩy một cái đẩy Lương Hiểu Tài ra
ngoài. Lương Hiểu Tài rút lui hai bước giữ vững thân thể, xuất quyền lần nữa tốc độ đột nhiên tăng gấp đôi. Quyền của hắn không giống Hoắc
Nghiêm Đông cương mãnh mạnh mẽ, mà là vừa nhanh vừa chuẩn. Hoắc Nghiêm Đông miễn cưỡng né tránh, đợi đến lần sau thời điểm Lương Hiểu Tài
chuẩn bị ra quyền y trực tiếp bắt lấy tay Lương Hiểu Tài.
Lương
Hiểu Tài lại tung quyền bằng tay khác, Hoắc Nghiêm Đông lại nắm chặt.
Lương Hiểu Tài nhấc chân, Hoắc Nghiêm Đông cũng thẳng thắn dùng chân
cản lại, tức tốc xoay Lương Hiểu Tài một cái, bắt Lương Hiểu Tài đưa
lưng về phía y. Y lại túm chặt tay Lương Hiểu Tài, siết hắn chặt chẽ
trong ngực. (Má, tuôi edit mà cứ tưởng hai đứa đang nhảy tango -.-)
Hai người đều ở trần, có thể nói đây là lần đầu tiên dưới con mắt của mọi
người thân cận với nhau như vậy, hơn nữa tư thế này nhìn thế nào cũng
đều thấy rất ám muội. Có người thậm chí cảm thấy quái quái, chủ yếu là
hai đại nam nhân ôm nhau, mặc dù là luận võ song vẫn có chút gì đó không biết phải nói ra sao.
Hoắc Nghiêm Đông rất yêu thích cảm giác ôm Lương Hiểu Tài, nhưng vì không để người khác hoài nghi vẫn lớn tiếng
hỏi: “Có phục hay không?”
Lương Hiểu Tài cũng lớn tiếng gào lên:
“Không phục!” Nói xong lại nhỏ giọng nói cho Hoắc Nghiêm Đông: “Dựa vào
người ngươi thật thoải mái nha.”
Tiểu Hoắc Nghiêm Đông suýt chút
nữa dựng đầu dậy, tức giận đẩy người ra: “Lục phủ ngũ tạng đều bị bắt
còn không phục cái rắm! Lăn đi ăn cơm đi!”
Những người khác “Ai~” một tiếng, thất vọng vô cùng. Bất quá Lương Hiểu Tài một chút cũng
không thất vọng, hắn vừa đi vừa cười nói: “Các ngươi ai cái gì mà ai a? Y là thủ lĩnh của các ngươi, ta mà đánh y không phải các ngươi sẽ làm
thịt ta sao?”
Những người khác lại nghĩ không phải thế, tuy rằng
bọn họ không nghĩ rằng Lương Hiểu Tài có thể thắng Hoắc Nghiêm Đông, thế nhưng Lương Hiểu Tài cũng rất mạnh nha.
Lương Hiểu Tài cầm quần
áo lên nhảy xuống đài luận võ, đuổi theo Hoắc Nghiêm Đông đi ăn cơm,
không hay biết Triệu Tam Canh nhìn hắn cùng Hoắc Nghiêm Đông một trước
một sau biểu tình hoàn toàn bất đồng với trước đây. Lưu Tiểu Lục vừa vặn cách đó không xa, nghi hoặc mà hỏi: “Tam Canh, sao ngươi lại nhìn đại
ca và Tiểu Lương huynh đệ như vậy?”
Triệu Tam Canh nhíu nhíu mày: “Không có gì.” Nói xong xoay người rời đi. Bảo là không có gì, nhưng mà ai cũng nhìn ra hắn mất hứng. (Lý do chương sau có trình bày rõ, mọi
người đừng vội kết luận)