Mạc Cương quyết định quan sát thêm hai
ngày, nhìn xem cuối cùng Hoắc Nghiêm Đông có vội hay không. Lúc này Diệp Đại Bằng đã dẫn chó tới bãi cỏ, Ngưu Đại Vũ thì cầm cái gối của Lương
Hiểu Tài từ phủ Đại thống lĩnh tới đưa cho A Tông ngửi một cái. A Tông
ngửi được xong, ở trong bãi cỏ bắt đầu ngửi. Lần này nó đi không nhanh
như lần trước ở Hổ Đầu Quan, bởi vì nơi này khí vị rất phức tạp, người
cũng nhiều.
Thế nhưng nó cũng không từ bỏ, luôn luôn lần mò.
Điều khiến Hoắc Nghiêm Đông cảm giác được có hi vọng chính là phương
hướng đại khái của tiểu tử này chính là thuận theo hướng ký hiệu ngắt cỏ kia, như vậy xem ra ký hiệu là Lương Hiểu Tài lưu lại chuẩn xác không
sai.
Thời điểm A Tông rời đi Hoắc Nghiêm Đông phái phần lớn người ra bên ngoài tiếp tục tìm xem có manh mối khác hay không. Cứ như vậy
qua một chốc lát A Tông đột nhiên bắt đầu chạy, nó chạy đến một địa điểm nào đó liền gâu gâu hai tiếng, chờ Hoắc Nghiêm Đông chạy qua xem thì
lại thấy có vết máu. Vẫn như trước không nhiều, song vẫn khiến tâm Hoắc
Nghiêm Đông lần thứ hai chìm xuống.
Diệp Đại Bằng nhìn thấy sắc
mặt Hoắc Nghiêm Đông khó coi, trong lòng thoáng qua một cảm giác kỳ
quái, nói với A Tông: “A Tông, tìm một chút nữa xem có còn hay không?”
A Tông dường như nghe hiểu được lời hắn nói, lại bắt đầu chạy. Cứ như vậy vòng vòng chuyển chuyển quanh sân cỏ, Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy vài
nơi có dính máu. Mỗi chỗ đều không nhiều, thế nhưng cộng lại liền khiến
người thập phần lo lắng.
“Có phải bọn họ ra khỏi thành trốn không?” Diệp Đại Bằng hỏi.
“Không biết.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Sau khi ta đến tất cả thủ vệ trong thành
đều thay đổi một vòng, đều là người mình.” Làm như vậy chính là vì phòng ngừa Mạc Cương lại trở về sinh sự, hoặc là trở lại mà không có người
phát hiện. Y dám khẳng định khoảng thời gian này Mạc Cương không có vào
thành, hơn nữa có thể là có người giúp Mạc Cương, bằng không sau hắn
luôn không có tung tích.
“Báo Đại thống lĩnh!” Lúc này có người nói, “Đã đưa mấy lão binh trong Thiết Tí quân tới.”
Diệp Đại Bằng sốt ruột, lập tức ôm chó quay trở lại. Lưu Tiểu Lục vì tìm
người thích hợp mà ở lại trong doanh địa thêm một phút chốc, cho nên tới trễ một chút.
Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy có một gương mặt có
chút quen thuộc, kêu một tiếng: “Chu Đại Lâm?” Tiểu tử gọi Chu Đại Lâm
này thời điểm ở Hổ Đầu quân không sợ nguy hiểm kể hết sự tình trong
Thiết Tí quân cho Hoắc Nghiêm Đông, không nghĩ tới tiểu tử này lại nằm
trong đám người được trở về.
Chu Đại Lâm so với kia cao lớn mập
mạp hơn, cũng rắn chắc hơn nhiều. Hắn nói: “Đại thống lĩnh, ngài đừng
thấy ta tuổi còn nhỏ, thực ra thời gian ta ngốc ở trong Thiết Tí quân
không tính ngắn đâu. Ngài có vấn đề gì cứ việc hỏi.”
“Trong Bàn Hải Thành này có người nào công phu cực kỳ tốt không?” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Rất nổi danh ấy.”
“Hai năm gần đây không nghe nói, trước đây ngược lại có, bất quá gia đình kia đã chuyển đi, nghe nói là đi tìm bà con xa.”
“Vậy trước kia người của Tiền Quang Tổ vào thành cướp đồ vật ngươi có biết bọn họ đi đâu không?”
“Vào thành cướp đồ vật?” Chu Đại Lâm sửng sốt một chút, “Không có a. Không nghe nói có ai vào thành cướp đồ vật.”
“Tiểu tử, nói chuyện không được giấu diếm. Đại thống lĩnh chúng ta hỏi câu
nào thì hãy thành thật đáp, thật sự không có?” Ngưu Đại Vũ nói.
“Thật không có! Mấy tên thủ hạ của Tiền Quang Tổ lúc thường đều vây quanh
hắn, hận không thể mọi khắc đều nịnh bợ hắn, rất ít khi rời trại. Những
người còn lại cơm đều ăn không đủ no, bước đi còn không nổi lấy đâu ra
sức lực đi ăn cướp a.”
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn, Đại thống lĩnh.” Chu Đại Lâm nhìn về phía những binh sĩ Thiết Tí quân khác, “Không tin ngài hỏi bọn họ đi.”
“Đúng vậy, Đại thống lĩnh. Có lẽ Tiền Quang Tổ cũng biết là bản thân làm bậy
nên hắn không dám để cho thủ hạ rời hắn quá xa.” Một binh sĩ thoạt nhìn
tuổi tác khá lớn nói, “Là ngài cho mọi người ăn no, chúng ta sẽ không
lừa gạt ngài a Đại thống lĩnh.”
Để cho các ngươi ăn cơm no không
phải là ta, Hoắc Nghiêm Đông nghĩ thầm. Chỉ là việc này trước mắt không
thể nói, vạn nhất người bắt được lão bà y không phải là Mạc Cương kia
thì sao? Tuy rằng y cảm thấy mười phần thì có tám chín phần chính là
người này.
“Đại thống lĩnh! Nơi này có phát hiện!” Diệp Đại Bằng đột nhiên hô.
Diệp Đại Bằng cùng A Tông luôn đi tìm, A Tông lại ngừng lại một lúc. Diệp
Đại Bằng vốn tưởng rằng nó phát hiện vết máu, lại không nghĩ rằng là một ít bột phấn lưu lại. Hắn là đại phu, đối với mùi hương của những dược
vật này hắn rất mẫn cảm, hắn vừa ngửi liền biết đây là một loại gọi dược phấn gọi là “Hôi Sa”. Dược phấn rất mạnh, chỉ cần ngửi một chút thôi
cũng sẽ đầu váng mắt hoa, qua một hồi lâu mới có thể lấy lại sức lực.
“Có độc không?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
“Có. Vào mắt sẽ gây ra khó chịu trong thời gian dài, song chậm rãi cũng có thể tự mình chuyển biến tốt.” Diệp Đại Bằng nói, “Phỏng chừng những
người kia nhờ dùng vật này mới có thể hạ được Lương huynh đệ.”
“Đại thống lĩnh, hiện tại nên làm sao bây giờ?”
“Chu Đại Lâm, ngươi có biết lúc Tiền Quang Tổ còn tại là ai phụ trách lưu thủ cửa Bàn Hải Thành không?”
“Cái đó ta cũng không biết. Ngày thường chúng ta không được phép rời doanh,
vạn nhất bị phát hiện người trong nhà sẽ phải cùng chịu tai ương.” Chu
Đại Lâm nói, “Bất quá người trong thành theo lí hẳn phải biết, dù sao
bọn họ cũng thường xuyên nhìn thấy.”
“Tiểu Lục, ngươi đi tìm Tam
Canh, hỏi một chút xem hắn có còn nhớ thủ vệ cửa thành cùng hắn giao
tiếp hình dạng ra sao hay không. Nếu như nhớ thì gọi hắn tìm trong
doanh trại chúng ta người thiện đan thanh (hội họa) vẽ ra.” Hoắc Nghiêm
Đông nói, “Đại Vũ, ngươi mang mấy người lại đi một chuyến vào trong
thành, nhìn xem có thể hỏi ra chút chuyện liên quan với đám thủ vệ cũ
hay không, thuận tiện lại hỏi dân trong thành xem bọn họ có nhớ đám
người cướp đồ của bọn họ kia hình dáng ra sao.”
“Tại sao không
đi tìm Thành thủ?” Mỗi cái làng mỗi cái thôn đều có thôn trưởng, không
phải trong thành cũng có Thành thủ sao? Diệp Đại Bằng đối với chuyện này biểu thị nghi hoặc.
(Thành thủ: quan cai quản về mặt an sinh xã hội, pháp luật,… của một tòa thành, còn Thiết Tí quân kiểu như biên phòng vậy)
“Ngươi tới muộn vì vậy không biết chuyện. Thành thủ tiền nhiệm đã sớm bị chọc
tức chết rồi, lúc trước là Tiền Quang Tổ cho người mạo danh Thành thủ.”
Núi cao hoàng đế xa, có mấy người tự nhiên ăn gan hùm mật gấu, “Bây giờ
Thành thủ thượng cấp an bài còn chưa đến.”
Diệp Đại Bằng cũng coi như được mở mang tầm mắt. Lúc này Lưu Tiểu Lục và Ngưu Đại Vũ vừa mới lên ngựa chạy một chuyến.
Thời điểm hai người đến Triệu Tam Canh đang kiểm kê nhân số, mang theo người phụ trách ghi chép từng người từng người, người được ghi chép mới phía
sau tên còn có thêm chú giải. Ai, sinh năm nào, nhà ở đâu, trong nhà có
ai, miễn cho lẫn vào những người không nên tới. Mấy hôm nay bọn họ đều
đang bận rộn chuyện kiểm kê, còn phát hiện ít đi mấy người.
“So
với ghi chép thời Tiền Quang Tổ thì không giống. Những bức họa này đều
là đám chúng ta giải quyết được khi Hầu gia tới, còn có chút người đã bị mang đi, vậy những người này thì sao? Không biết những người bị thiếu
này đã đi đâu à?” Triệu Tam Canh hỏi quan ghi chép. Quan ghi chép này
gọi là Vương Hưởng, cũng coi như là một lão binh trong Thiết Tí quân,
năm nay hai mươi tám tuổi. Trước giờ hắn thường ở trong quân giúp đỡ
kiểm kê nhân số gì đó, còn biết một chút chữ, cho nên Triệu Tam Canh mới tìm hắn hỗ trợ.
“Những người này ta đều không có ấn tượng gì.”
Vương Hưởng cau mày suy nghĩ chốc lát, nói, “Theo lí chỉ cần là người
từng ở trong doanh trại sẽ có chút ấn tượng mới đúng.”
“Này có đến mấy chục người, ngươi xác định một người đều không có ấn tượng?”
“Không có.” Vương Hưởng nói.
“Tam Canh, Đại thống lĩnh để cho ta tới hỏi ngươi một chút, lần đầu tiên
tiếp xúc với thủ vệ cửa thành ngươi có còn nhớ dáng dấp thủ vệ ra sao
không. Nếu như nhớ tới thì Đại thống lĩnh muốn ngươi tìm một người thiện đan thanh họa ra chân dung.” Lưu Tiểu Lục nói.
“Vẫn còn có chút ấn tượng. Sao? Liên quan đến chuyện của Cá Chép?” Trong đầu Triệu Tam Canh nghĩ đến sự tình ngày đó.
“Xem bộ dáng là có nhiều quan hệ.” Nếu như đúng là Mạc Cương bắt được Lương
Hiểu Tài vậy thì chuyện này chính là đại sự. Trọng phạm triều đình không quy án không tự thú lại phạm tội bắt cóc, đây chính là tội thêm một
bậc.
Triệu Tam Canh không quản có phải là Mạc Cương hay không,
hắn chỉ biết hắn là thuộc hạ Hoắc Nghiêm Đông coi trọng nhất, hắn hiểu
rất rõ vị thượng cấp này. Quan hệ giữa y và Lương Hiểu Tài tuyệt đối
không giống như y biểu lộ ra bên ngoài. Hắn có dự cảm, cho dù có phải
lật toàn bộ Bàn Hải Thành lên ba lần thì vị thượng cấp này vẫn sẽ tìm
người cho bằng được.
Không dám tiếp tục trì hoãn, Triệu Tam Canh
vội đi tìm người thiện đan thanh vẽ chân dung. Hắn không chỉ cho vẽ một
mà tới những ba người, hắn nhớ tương đối rõ ràng ba người này. Lưu Tiểu
Lục cầm tranh này đi tìm Hoắc Nghiêm Đông, ngựa không dừng vó chạy tới
bãi cỏ mới phát hiện đám người đã quay vào trong thành.
A Tông ở
trong bãi cỏ ngửi nửa ngày, cuối cùng không có tìm được vị trí chính xác nên Hoắc Nghiêm Đông mới trở lại trong thành. Một là muốn tăng cường
thủ vệ trong phủ, hai là muốn cùng tìm hiểu tình huống giặc cướp một
chút.
Nhắc tới những tên giặc cướp này quả thật là hung danh rất
lớn, lúc đầu không có người nào dám nói với y giặc cướp đến cùng ra sao. Tuy rằng trong lòng bọn họ cũng ghi nhớ mối hận nà, nhưng bọn họ rốt
cuộc vẫn bình dân bách tính, nào dám thật sự chọc vào tổ ong. Cũng may
Hoắc Nghiêm Đông vừa vặn hỏi tới tên đồ tể gọi là Vu Nhất Đao mới chiếm
được một ít tin tức hữu dụng.
“Đám người kia mỗi lần tới thời
điểm đều khác nhau, luôn có chừng bảy tám người cùng đi. Lần này tới một nhóm lần sau đổi một nhóm, mà cũng chỉ mặc khôi giáp Thiết Tí quân. Bọn họ không chỉ cướp gạo và lương thực, còn cướp bạc cướp thịt cướp hoa
quả, cái gì cũng đều cướp. Lúc bọn họ đến quan sai trên đường đã không
thấy tăm hơi, đợi bọn kia đi hết mới lú đầu ra giả vờ giả vịt.”
Vu Nhất Đao tức giận nói xong liền cười ha ha, “Bất quá bây giờ tốt hơn
rồi. Ngài đến, đám giặc đó không dám cướp bóc nữa, nếu không mấy ngày
thế này nhất định sẽ làm một hai chuyến. Mấy ngày trước Tiểu Lương huynh đệ gì kia ở quý phủ còn nói, chỉ cần có ngài ở đây về sau sẽ không ai
dám đến cướp, hắn nói quả thực không sai.”
“Ngươi nhận thức Tiểu Lương?”
“Nhận thức a. Hắn không phải ở trong phủ của ngài sao? Hắn nói hắn là người
Hoắc gia, đi đâu cũng bảo ngài là người tốt.” Bộ dáng Vu Nhất Đao có
chút buồn bực, “Hắn nói không đúng sao?”
“Đúng. Hắn chính là
người Hoắc gia.” Lúc Hoắc Nghiêm Đông nói câu này trong lòng có chút
ngọt, ngọt xong liền rầu rĩ đau đớn. Tức phụ nhi tiểu ngựa hoang này ở
bên ngoài âm thầm giương bảng hiệu thiện nhân cho y, vậy mà y một chút
cũng không biết.
Y lại hỏi Vu Nhất Đao một ít vấn đề khác, như là thời điểm thủ vệ cửa thành bị thay đổi đã đi đâu, đám giặc cướp đoạt đồ vật sau này đi phương hướng nào vân vân. Cuối cùng y cho ra một kết
luận, nhóm người này có ít nhất bốn mươi năm mươi tên, mỗi lần cướp xong đồ vật đều đi về hướng doanh địa Thiết Tí quân, cũng chính vì vậy nên
mới có nhiều người tin tưởng nhóm người này chính là binh sĩ Thiết Tí
quân.
Nhưng trên đoạn đường từ Bàn Hải Thành đến quân doanh Thiết Tí quân này một hộ gia đình cũng không có, hướng bên phải là biển, đi
phía trái chính là bãi cỏ bọn họ đã tìm kia. Có đi vào sâu hơn cũng chỉ
là cánh rừng, phía sau cánh rừng chính là núi. Nhiều người như vậy không vào doanh, cũng không thể nói là xuống biển gặp Long Vương chứ!
Hoắc Nghiêm Đông hô to một tiếng: “Truyền lệnh của ta, toàn bộ hồi doanh!
Đợi lão tử mang theo nhân mã chúng ta lập tức soát núi!”
Tất cả mọi người chỉnh tề như một hô: “Rõ!”
Tiếng hô rền vang cực có khí thế, hận không thể khiến cho nửa tòa thành đều
nghe thấy. Hoắc Nghiêm Đông cứ như vậy mang đám người ra khỏi thành, sau đó trên đường phố dồn dập nổi lên bàn tán. Là đám tặc trong núi cướp đồ của Hoắc Đại thống lĩnh à, nếu không sao lại làm ra tràng diện lớn như
vậy?
Lúc này không ngờ có một tên bán hàng rong cụt ngón tay bán
chút đồ đặc sản trong núi chạy ra khỏi thành. Hắn mang theo sọt rổ, càng chạy càng nhanh, ra khỏi thành liền hướng về phía Thiết Tí doanh mà
chạy thục mạng. Hắn không chú ý tới sau khi hắn rời đi, chỗ khúc ngoặt
ngoài cửa thành xuất hiện hai người, không phải Hoắc Nghiêm Đông và Ngưu Đại Vũ hô hào phải về doanh thì còn là ai?