Lương Hiểu Tài ăn bốn cái màn thầu lớn
cùng một bát bắp cải thảo hầm khoai tây. Mùi vị đừng nói, nhất định
là không thể so với trong nhà làm, nhưng dưới điều kiện thiếu thốn đặc
thù hắn sẽ không chú ý chỉ để ý có thể ăn no hay không, cho nên một bữa
này lại ăn rất sảng khoái. Hiện tại điều duy nhất làm cho hắn không
thoải mái chính là hai người Thường Anh và Thường Nhu.
Thu dọn đồ đạc còn thì thà thì thầm, hắn nghe không được nội dung nhưng hắn biết
chắc không phải là chuyện tốt đẹp gì. Vì thế sau khi ăn xong hắn cầm bát đũa đưa cho Tống Giang Hồng: “Tống Giang Hồng, ngươi giúp ta đưa đến
nhà bếp, ta có việc phải trở về một chuyến.”
Trương Tế hỏi: “Buổi chiều không học sao?”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Khó nói. Xem ta có thể quay lại kịp không đi. Các
ngươi đi luyện trước, cứ ấn theo phương pháp ta dạy, đừng bơi đến chỗ xa bờ nước sâu thì không thành vấn đề. Ta sẽ cố gắng quay lại sớm.”
Tống Giang Hồng hỏi: “Cá Chép, ngươi muốn đi đâu?”
Lương Hiểu Tài nói: “Về nhà một chuyến.” Dứt lời liền đi đến lều trại to
nhất, nói với Triệu Tam Canh đang đứng ở cửa: “Tam Canh huynh, lát nữa
Đại thống lĩnh có hỏi tới thì nói ta có việc trở về nhà một chuyến, buổi chiều không chắc sẽ quay lại.”
Triệu Tam Canh nhìn Lương Hiểu
Tài, ánh mắt có một chút kỳ quái, một lúc sau mới gật đầu: “Được.” Nhưng không ngờ bên trong lều truyền đến một tiếng gọi: “Chờ đã!”
Đó
là giọng Hoắc Nghiêm Đông, thanh âm này vang lên không bao lâu thì tiếp
đến chính là tiếng bước chân, không tới năm giây Hoắc Nghiêm Đông liền
từ bên trong lều đi ra. Thời điểm y xốc mành lều lên Lương Hiểu Tài nhìn thấy Phó đô thống ngồi bên trong, Thường Phó đô thống cũng đang nhìn
hắn. Mặc dù ánh mắt chỉ giao nhau vài giây ngắn ngủi song Lương Hiểu Tài vẫn thấy được đáy mắt đối phương chợt lóe một tia nghi hoặc.
“Ngươi phải về nhà?” Hoắc Nghiêm Đông thả xuống mành lều hỏi.
“Ừ.” Lương Hiểu Tài cười, gảy gảy tro bụi trên ống tay áo, lơ đãng liếc mắt
nhìn vị trí của Thường Anh và Thường Nhu, dù chưa nhiều lời nhưng lúc
nhìn Hoắc Nghiêm Đông ý tứ biểu đạt trong mắt rất rõ ràng.
Hoắc Nghiêm Đông tự nhiên hiểu rõ, lại nói: “Nếu như là vì chuyện này vậy ngươi đừng về. Ta về.”
“Hả?” Lương Hiểu Tài nhíu mày, “Ngươi về?”
“Ừ. Ta về.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Buổi chiều ngươi cứ tiếp tục dạy, ta sẽ quay về nhà. Không quản có chuyện gì ta đều đến làm.”
“… Ngươi chắc chắn chứ?”
Hoắc Nghiêm Đông hiếm thấy cười cười: “Đương nhiên chắc.”
Lương Hiểu Tài bị nụ cười của y làm hoảng thần một chút, gật gật đầu: “Được,
vậy ta sẽ không về, vừa vặn nắm chặt thời gian dạy mọi người.”
Nếu Hoắc Nghiêm Đông hiểu rõ hắn đang nói cái gì thì chắc chắn đã nghĩ tới
làm sao để nói với người trong nhà, vì vậy hắn cứ vui vẻ hất tay làm
chưởng quỹ. Lương Hiểu Tài dường như vô ý liếm liếm môi, nở nụ cười lập
tức quay người rời đi.
Hoắc Nghiêm Đông nhìn bóng lưng hắn, cố
nén kích động muốn từ phía sau nhào lên ôm người này một cái. Y lại nhìn về phía một đầu khác, thấy hai tỷ muội kia thu thập xong đồ vật đi về
phía y bên này. Đáy mắt hai người đều mang một tia hưng phấn khó kìm
nén, bước chân đều nhanh hơn so với bình thường.
“Hoắc đại ca,
muội và tỷ tỷ có chút việc phải đi trước. Có phải đại ca muội ở trong
doanh trướng của huynh không? Đại ca có hỏi tới huynh hãy nói với đại ca là muội và tỷ tỷ về thành trước để tìm khách điếm.” Các nàng là cô
nương gia, được vào quân doanh đã là mượn danh nghĩa của đại ca, ở lại
nơi này tuyệt đối không được, cho nên chỉ có thể trở về thành tìm khách
điếm.
“Trở về sớm như vậy?” Thường Thắng ở bên trong nghe thấy trực tiếp đi ra, “Không phải nói cùng về sao?”
“Ôi đại ca, bọn muội ở lại đây cũng không giúp được việc gì, lại nói bên
này quá nóng, vẫn là về sớm chút đi nghỉ ngơi mới nên. Muội và tỷ tỷ đều có chút mệt đây.” Thường Anh nói, “Hẹn gặp đại ca ở khách điếm nhé!”
“Được rồi, đi đi.” Thường Thắng kêu mấy người thuộc hạ đi theo bảo vệ, còn có hai người hầu đi theo cũng bảo về cùng. Thời điểm hắn quay người nhìn
Hoắc Nghiêm Đông thì liếc mắt một cái, khó thấy mà nhíu mày lại.
Trước đây không lâu hắn và Hoắc Nghiêm Đông có đánh cược. Lúc này rượu và
thức ăn của bọn họ còn chưa ăn xong nhưng lại ngồi đối diện cạnh án thư, nhất thời ai cũng không nói chuyện.
Hết cả nửa ngày Hoắc Nghiêm
Đông mới rót cho Thường Thắng một chén trà. Thường Thắng bưng lên nhấp
một ngụm, nói: “Chuyện ngươi vừa mới nói có nói với ai khác chưa?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Dương Hách.”
Thường Thắng nói: “Hoắc Nghiêm Đông, ngươi…” Hắn đột nhiên cáu kỉnh, đè thấp
giọng: “Ngươi thành thật nói cho ta, rốt cuộc là ngươi nghĩ như thế nào? Chỉ là như ngươi mới vừa nói, người kia thay đại tỷ xuất giá sau đó
trở thành bằng hữu với ngươi? Hay là nói ngươi… Ngươi thật sự có ý đồ
với hắn?”
Hoắc Nghiêm Đông chuyển động chén trà: “Ngài cảm thấy thế nào?”
Thường Thắng nhìn y một bộ không phủ nhận, nhất thời nghẹn một búng máu trong cổ họng: “Ngươi không sợ người đời phỉ nhổ sao?!”
Chẳng biết vì sao Hoắc Nghiêm Đông lại đột nhiên nghĩ đến bộ dạng lần đầu
tiên Lương Hiểu Tài nói với y mình là đoạn tụ, liền cười nói: “Sợ thì sẽ không làm. Hiện tại thiên hạ thái bình, quá lắm ta dẫn hắn đi ẩn cư,
tìm một địa phương dựa núi gần sông nuôi gà trồng rau.”
Thường
Thắng tức giận đến đau cả đầu: “Nói cái rắm! Hiện tại chính là thời điểm Thiết Tí quân cần người dẫn dắt, ngươi mẹ nó về nhà trồng rau thì lão
tử đi đâu tìm người thích hợp dẫn binh?!”
Hoắc Nghiêm Đông nói:
“Cũng không nói nhất định phải đi. Đây không phải là xem ngài có thể
giúp đỡ giải quyết một cái phiền phức hay không sao?”
Thường Thắng hỏi: “Ngươi cứ như vậy mà dám khẳng định hai muội ấy nhất định sẽ đi tìm nương ngươi sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Tám, chín phần mười.” Nếu dám nói ba chữ “nguyên phu
nhân” ra khỏi miệng vậy khẳng định là họ đã biết chút ít gì đó. Y không
tin hai người kia chỉ tới đây nhìn thử xem dáng dấp Thiết Tí doanh ra
sao. Nơi này có cái gì tốt mà xem? Quân doanh còn không phải đều là một
đám hán tử quê mùa cùng một đám lều trại sao, trái phải trước sau đều
cùng một dạng.
Thường Thắng uống một hơi cạn sạch chén trà: “Chừng nào xuất phát?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lấy tốc độ cưỡi ngựa của hai nàng uống hết ấm trà này vẫn tới kịp. Chúng ta đi đường tắt.”
Thường Thắng trừng Hoắc Nghiêm Đông một cái, chỉ cảm thấy tức giận đến tim gan phèo phổi không chỗ nào không đau. Trước đây hắn vẫn cho là người thuộc hạ đắc lực này trong nhà đã có thê tử, cho nên mặc dù biết muội muội
yêu thích hắn vẫn thường xuyên khuyên bảo, không nghĩ tới tiểu tử này
thế mà đã sớm hòa ly. Hòa ly còn chưa tính, lại còn thích nam nhân! Nếu
không phải từng trải qua sinh tử, người này lại từng cứu muội muội mình
Thường Thắng đã cho y một đấm.
Hoắc Nghiêm Đông ngược lại vô cùng thản nhiên. Y tin chắc hiện tại không ai có thể chống đỡ cái ao nước
đục Thiết Tí quân này, nếu thật sự có người khác thích hợp hơn thì cũng không đến nỗi bây giờ dưới tay y còn không có được một Phó thống lĩnh.
Chuyện tham ô quân lương không chỉ Mạc Cương, Tiền Quang Tổ và thuộc hạ
dưới trướng hắn, trong quân cũng có không ít người bị xử ký, chỉ là vì
giữ gìn thanh danh Trấn Bắc quân nên không nhắc tới mà thôi.
Hoắc Nghiêm Đông rót đầy chén trà, nhưng Thường Thắng đã không còn tâm tư
uống nữa. Hắn muốn đi ra ngoài nhìn Lương Hiểu Tài thêm một chút, nhìn
xem sao người này lại có bản lĩnh lớn như vậy? Thuộc hạ của hắn đang yên đang lành tự dưng bị lừa thành đoạn tụ!
Lương Hiểu Tài vừa vặn
nghỉ trưa, không vội vã chạy đến bờ biển, hắn cùng Hàn Trường An đang
giao lưu tài bắn cung đây. Hàn Trường An bắn một mũi tên, Lương Hiểu Tài cũng bắn một mũi tên. Rõ ràng thời điểm ở Hổ Đầu quân hắn còn bắn
không chuẩn, lúc này lại có thể bắn trúng hồng tâm. Đối với tốc độ tiến
bộ của Lương Hiểu Tài Hàn Trường An cực kỳ kinh ngạc, miệng mở ra khép
lại nhiều lần mới hỏi: “Ta nói này Cá Chép, rốt cuộc ngươi ăn gì lớn lên vậy?”
Lương Hiểu Tài nói: “Cơm a.” Gần đây hắn thường xuyên đến
nên mọi người càng thêm quen thuộc, mấy binh sĩ này tuổi tác người nào
cũng lớn hơn hắn cho nên nói chuyện đều rất tùy ý, cũng thân cận hơn so với trước đây.
Hàn Trường An nhìn nhìn Lương Hiểu Tài, lại nhìn
nhìn thêm lần nữa: “Ngươi nói xem nếu ta nói với Đại thống lĩnh xin cho
ngươi tới giúp ta dạy binh sĩ bắn tên ngài ấy có đồng ý không?”
Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút: “Ta đoán hắn sẽ tới hỏi ta.”
Hàn Trường An hỏi: “Vậy ngươi đồng ý?”
Lương Hiểu Tài nói: “Không đồng ý.”
Hàn Trường An: “…”
Lương Hiểu Tài trả cung về chỗ cũ: “Ta tự mình học bắn cung thì còn có thể,
nhưng dạy thì thật không có kinh nghiệm gì. Ta đến dạy mọi người bơi lội là bởi vì ta biết làm cách nào để học bơi nhanh hơn, còn cái việc như
bắn cung này vẫn là Hàn ca ngươi giỏi.”
Nói xong vỗ xuống vai Hàn Trường An, xong rồi gọi đám tiểu đội Cá Chép, chuẩn bị đi ra bờ biển.
Tiểu đội cũng đã thích ứng với phong cách làm việc của Lương Hiểu Tài,
vừa gọi liền lập tức tập hợp đứng thành một loạt. Lương Hiểu Tài hô:
“Bên phải, chạy!”
Một nhóm người cứ như vậy chạy ra bờ biển.
Thường Thắng nhìn, lại lập lại vấn đề đã hỏi ở bờ biển: “Rốt cuộc tại
sao hắn không chịu tòng quân?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lần trước
ta nói cũng không phải giả. Bất quá chủ yếu vẫn là vì hắn muốn mua một
căn đại trạch, còn muốn nuôi mấy thớt ngựa tốt. Hắn còn muốn thuê chút
người hầu, trồng một chút hoa hoa cỏ cỏ.”
Thường Thắng: “Làm binh sĩ cũng có thể có mà. Mấy thứ ngươi nói cái nào mà ta không có?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Đúng, cái nào ngài cũng có, chỉ là một năm không ở nhà được mấy ngày.”
Thường Thắng bị nghẹn đến thiếu chút nữa bật ngửa. Lúc này Hoắc Nghiêm Đông
sai người dắt Đạp Vân lại đây. Thường Thắng thấy thế tự nhiên cũng gọi
người đi dắt ngựa của hắn đến. Hoắc Nghiêm Đông giao phó với Triệu Tam
Canh vài câu liền chạy ra khỏi doanh trại.
Một Phó đô thống, một Đại thống lĩnh, một tên hộ vệ đều không mang. Hai người chạy trên đường nhỏ, thúc ngựa tới Bàn Hải Thành.
Thường Anh cùng Thường Nhu còn đang ở trên đường đây, hai người thương lượng
trước khi đến phủ Đại thống lĩnh thì có nên mua chút gì đó không. Thường Anh nói: “Mua một phần là được rồi. Cái mụ Quan gì đó, làm nửa ngày hóa ra là mẫu thân của họ Lương kia, vậy chẳng phải chỉ là một tiểu thiếp
thôi sao? Tính mụ làm gì!”
Thường Nhu nghe vậy đáy mắt nhanh
chóng chợt lóe một vệt hận ý, chỉ có điều nàng cúi đầu cho nên không ai nhìn thấy. Thường Anh thấy nàng cúi đầu vội vàng nói: “Ôi tỷ tỷ, tỷ
đừng đa tâm, ta cũng không có nói nương tỷ.”
Mẫu thân Thường Nhu
vốn là nha hoàn của phụ thân Thường Anh, là Thường lão gia say rượu
cưỡng bức bà mới có Thường Nhu, do đó mẫu thân Thường Nhu trở thành
thiếp thất của Thường lão gia. Sau khi Thường Nhu sinh ra tổ mẫu liền
không thích nàng, nếu không phải Thường Anh không tim không phổi coi
nàng là tỷ tỷ thì hiện tại nàng đã sống không khác gì nha hoàn.
Nhưng mà không ai biết, cũng bởi vì như vậy mới khiến cho trong lòng Thường
Nhu càng thêm oán hận. Nàng hận Thường Anh sinh ra sau lại được sủng ái muốn cái gì có cái đó, rõ ràng ngu ngốc đến đòi mạng lại đượ người
trong nhà coi như bảo bối. Trái lại là nàng, bất cứ chuyện gì cũng đều
rất nỗ lực, lại vì bảo toàn mạng sống mà không dám bại lộ bản thân xuất
sắc hơn muội muội.
Thường Nhu hít sâu một cái, dịu dàng cười nói: “Không có gì. Muội nói đúng, chỉ mua một phần là tốt rồi.”
Thường Anh cũng cùng cười rộ lên: “Ừ!”
Hai người đi mua một chút vải vóc mùa hè và điểm tâm, xong xuôi mới chạy
đến phủ Đại thống lĩnh. Đôi huynh đệ song sinh thủ vệ nhận thức các
nàng, báo với người trong phủ một tiếng, nghe thấy bên trong cho phép
liền thả người đi vào.
Thường Anh đi vào liền nói: “Hoắc đại nương, ngài còn nhớ ta không? Ta là Thường Anh, ta và tỷ tỷ đến thăm ngài.”
Quan Thải Y rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng Thường Anh nhìn cũng không nhìn,
trực tiếp cười nói với Lý Thuận Liên: “Ta mua cho ngài chút vải vóc mùa
hè, còn có một chút điểm tâm.”
Lý Thuận Liên nói: “Hai vị Thường
cô nương ta tất nhiên nhớ tới. Các ngươi có thể tới nhìn lão bà tử này
ta cũng rất cao hứng, làm sao còn mang theo đồ? Không cần thiết đâu.”
Thường Anh nói: “Cần mà cần mà. Ai bảo ngài là nương của Hoắc đại ca.” Nói
xong quay đầu, khinh bỉ nhìn Quan Thải Y: “Quan di, nếu bà không có
chuyện gì làm thì đi rót cho ta cốc nước đi, ta có lời muốn nói với Hoắc đại nương.”
Quan Thải Y bị thái độ của Thường Anh làm cho sững
sờ. Bất quá bà biết Thường Anh là muội muội Phó đô thống, không dám nói
gì quay người rời đi.
Lý Thuận Liên sau khi bị mù thì dị thường
mẫn cảm với ngữ khí người khác nói chuyện, nghe vậy khẽ nhíu nhíu
mày. Lúc này bà nghe Thường Anh bổ thêm một câu: “Cũng không biết mặt
dày cỡ nào mà dám ở lại chỗ này.”