Giọng nói của Thường Anh không nhỏ, khiến người chung quanh nghe được sững sờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía
Hoắc Nghiêm Đông. Cái gì gọi là “nguyên phu nhân”? Chẳng lẽ phu nhân
hiện tại của Đại thống lĩnh bọn họ thật ra là kế thất? Hay là…
Hoắc Nghiêm Đông ngay tại chỗ sắc mặt đen như đáy nồi. Lương Hiểu Tài ngược
lại thập phần bình tĩnh, chỉ híp đôi mắt lại một chút rồi nở nụ cười,
nhìn về phía Thường Thắng: “Nghiêm ca, vị này chính là?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Vị này chính là Trấn Bắc quân Thường Phó đô thống.”
Lương Hiểu Tài ôm quyền, đúng mực: “Kiến quá Thường Phó đô thống.”
Thường Thắng xuống ngựa: “Ngươi chính là Lương Hiểu Tài?”
Lương Hiểu Tài nói: “Chính là tại hạ.”
Thường Thắng hỏi: “Nghe nói ngươi đang dạy bọn họ học bơi, bây giờ dạy đến đâu rồi?”
Lương Hiểu Tài nói: “Cũng không tệ lắm. Mặc dù có nhanh có chậm nhưng mọi
người đã từ từ tốt hơn. Nhanh thì chừng bảy ngày nữa là có thể tự mình
bơi lội, chậm thì hơn mười ngày nửa tháng cũng không sai biệt lắm.”
Thường Anh hừ lạnh một tiếng: “Tưởng ai cũng là người ngu sao? Đâu thể nào học nhanh như vậy được. Lừa người cũng không ngẫm lại đây là địa phương
nào.”
Lương Hiểu Tài cười cười: “Học bơi vốn cũng không phải là
việc khó gì, học nhanh thì có gì mà ngạc nhiên? Ngay cả người có tình
huống đặc thù cũng đều có thể học được, không học được chỉ có thể nói là do quá dốt nát.”
Thường Anh nghĩ đến lúc trước mình muốn học lại không học được, tức giận đến nghiến răng: “Miệng lưỡi bén nhọn. Thời
điểm đó ngươi không dạy nổi bọn họ xem ngươi còn mặt mũi nào lưu lại
Thiết Tí quân!”
Lương Hiểu Tài không mặn không nhạt nói: “Cô
nương nói đùa. Ta vốn là không phải người của Thiết Tí quân, vì sao nhất định phải ở lại chỗ này?” Dứt lời quay đầu, hướng về một đám người đang nhìn bọn họ, hô: “Tiếp tục luyện!”
Thanh âm của hắn vang dội cực kỳ có khí thế, không có bởi vì Thường Thắng ở đây mà thu lại tính tình. Mấy mấy ngày nay đám người đã quen nghe khẩu lệnh của hắn, vừa có lệnh
liền theo bản năng thực hiện động tác đã tập. Bọn họ từng người từng
người cột hồ lô hoặc ống trúc trên lưng, có người thì cầm trên tay,
trông như con ếch ở trong nước bơi qua bơi lại, đều là bơi một hồi mới
nhớ tới Phó đô thống còn ở đây đây này, không hiểu giáo đầu là có ý gì.
Lúc này Thường Thắng hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Vì sao hắn không chịu tòng quân?”
Nhắc đến Lương Hiểu Tài Hoắc Nghiêm Đông không tự chủ được thả chậm ngữ khí: “Hiện tại thiên hạ thái bình, hắn nói trước tiên phải chăm sóc mẫu thân trong nhà, nếu trên chiến trường cần người hắn lại đi. Tính hắn thích
nhàn tản, thuộc hạ cũng không muốn hạn chế hắn liền để cho hắn đi. Lần
này để cho hắn đến dạy mọi người bơi bởi vì hắn làm chuyện gì cũng đều
có biện pháp. Dù sao Thiết Tí quân đảm nhận nhiệm vụ trông coi hải vực,
song hơn nửa cái doanh trại đều là vịt lên cạn thật là không thể nào nói nổi.”
Thường Anh ở bên cạnh ganh ghét nói thầm: “Nói thật dễ nghe, còn không phải là vì không muốn ở trong quân doanh chịu khổ?”
Thường Thắng nghe được trách móc: “Anh Nhi! Còn hồ đồ nữa lập tức quay về cho ta!”
Thường Anh bị doạ run run một cái, lúc này liền ngậm chặt miệng. Nàng sợ nhất chính là đại ca. Lần này là nàng mượn cớ muốn nhìn xem Thiết Tí doanh
dáng dấp ra sao, phải nhõng nhẽo với đại ca đòi hỏi chừng mấy ngày mới
thành. Nhưng trước khi tới đây nàng không có nói là nàng còn có mưu đồ
khác, nếu không đại ca chắc chắn sẽ không dẫn nàng theo.
Nghĩ đến chuyện mình phải làm Thường Anh âm thầm tự nhủ bản thân nhất định phải
bình tĩnh, lập tức dùng giọng nói chẳng phải đặc biệt lớn, mà tuyệt đối
đủ để người chung quanh nghe thấy, nói: “Đại ca, Hoắc đại ca, vậy muội
và tỷ tỷ đi về trước. Vừa vặn lúc tới đây có mang theo rất nhiều thịt,
muội thấy hôm nay để muội nấu ít món đi, trông bọn họ học tập khổ cực
như vậy.”
Thức ăn trong quân doanh coi như có tốt cũng không thể
thường xuyên có thịt. Trên thực tế cả năm chỉ có lúc sau tết mới có thể
ăn ngon một bữa, thời điểm khác có thể nhiều hơn hai cái bánh bao đã là
tốt lắm rồi, cho nên vừa nghe thấy có thịt ăn toàn bộ người trong nước
đều ngẩng đầu lên. Bọn họ không dám lên tiếng nhưng vẫn muốn biết rốt
cuộc là thật hay giả, lúc này chỉ thấy Phó đô thống gật đầu: “Được, đi
đi.”
Đám người học bơi nhất thời “Ngao” một tiếng: “Cảm tạ Phó đô thống! Cảm tạ Thường Anh cô nương!”
Thường Anh cười nói: “Không khách khí!” Nói xong khiêu khích liếc mắt nhìn Lương Hiểu Tài một cái rồi cùng Thường Nhu rời đi.
Lương Hiểu Tài không suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn biểu tình lúc Thường Anh rời đi cũng đủ biết cô nương này khẳng định không mưu tính chuyện gì tốt. Bất
quá hắn không quá để ý, tiếp tục nên dạy thì dạy, nên chỉ điểm thì chỉ
điểm. Ngược lại là Hoắc Nghiêm Đông, sắc mặt thoạt nhìn không được tốt,
so với Thường Thắng hứng thú nhìn xem đám người học bơi lội thì viết
thẳng bốn chữ “Lão tử khó chịu” trên mặt.
“Cá Chép, sao trông mặt Đại thống lĩnh dường như không quá cao hứng a?” Đợi đến khi Hoắc Nghiêm Đông và Thường Thắng đi qua một hướng khác Đặng Thành Công mới dám hỏi. Tiểu tử này chính là người nhiều chuyện.
“Chắc là có người nói
xấu ân nhân của y đi.” Lương Hiểu Tài cười nói, “Lúc này mới có gì đâu
a, ta đoán chẳng mấy chốc y sẽ càng… không – cao – hứng.”
“A? Tại sao?” Vương Đại Mao nói, “Là bởi vì vừa nãy Thường Anh cô nương nói câu ‘nguyên phu nhân’ sao? Chẳng lẽ phu nhân hiện tại của Đại thống lĩnh
không phải là phu nhân đầu tiên hay sao?”
“Đúng, không phải.” Lương Hiểu Tài tháo một hồ lô, “Lát nữa hỏi Đại thống lĩnh của các ngươi chẳng phải sẽ biết à?”
“Ôi Cá Chép ngươi đừng nói đùa, chúng ta đây nào dám a?” Đặng Thành Công
nói, “Lúc thường Đại thống lĩnh không hung ác với chúng ta là vì chúng
ta biểu hiện tốt, vạn nhất đi hỏi sẽ bị phạt không chừng.”
“Chậc, nam tử hán đại trượng phu phạt một chút sợ cái gì? Nếu là ta, đi nhiều
chuyện mà bị phạt thì cũng phải cố hỏi xong rồi tính.” Lương Hiểu Tài
nói, “Bất quá các ngươi không hỏi cũng có thể biết.”
“Tại sao?”
Lương Hiểu Tài cười cười không trả lời cái vấn đề, chỉ nói cho những người
này: “Một hồi trại hồi trại xong, nếu như Thường Anh cô nương tự mình
chia thịt cho các ngươi ăn vậy thì các ngươi nhớ nói xấu ta hai câu, như vậy sẽ được chia nhiều hơn chút.”
Một đám tiểu tử to xác hai mặt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc, cuối cùng Đặng Thành Công
hỏi trước: “Tại sao a?” Lương Hiểu Tài nói: “Tại sao ở đâu ra mà nhiều
như vậy? Cứ làm theo là được.”
Những người khác vẫn nghĩ mãi mà không ra, nhưng rất nhanh bọn họ liền biết vì sao Lương Hiểu Tài lại nói như vậy.
Sau khi Thường Anh và Thường Nhu trở về quả thực là đi làm thức ăn. Các
nàng không thể tặng thịt heo cho nhiều người ăn như vậy, mà là dùng thịt heo mỡ nạc lẫn lộn hầm với chút miến và bắp cải thảo đã đủ khiến các
binh sĩ thèm ăn. Mấy tiểu tử đi học bơi lội vừa về đến doanh địa liền
ngửi được mùi thịt, một lòng một dạ chạy đến chỗ phát ra mùi hương. Mà
lại giống như Lương Hiểu Tài đã đoán, quả nhiên là Thường Anh đứng phân
thịt.
Ấn theo lời Thường Anh nói mỗi người học bơi lội đều có thể được phân ba cái bánh màn thầu và một bát miến hầm bắp cải thịt heo.
Tuy mỗi bát chỉ có chừng ba miếng thịt nhưng vẫn đủ để những người không có học bơi ước ao.
“Đến, đây là của ngươi.” Thường Anh thả một phần đồ ăn và ba cái bánh bao vào bát của một binh sĩ học bơi lội, “Từ từ ăn.”
“Ai, Thường Anh cô nương, phân thêm hai miếng thịt đi?” Đặng Thành Công nháy mắt với đồng bạn phía sau mấy cái, lại nói với Thường Anh, “Cá Chép dạy chúng ta bơi lội đến giữa trưa cũng không để cho chúng ta lấy hơi,
không hiểu nhân tình gì cả. Ngược lại bản thân hắn thì thanh nhàn, không cần bơi qua bơi lại mà còn bắt chúng ta tập đến mệt chết.”
“Cá Chép là ai?” Thường Anh hỏi.
“Chính là Lương giáo đầu dạy chúng ta bơi lội a.”
“Có đúng không? Tại sao hắn lại như vậy a?” Trên mặt Thường Anh là vẻ bất
bình, vừa gắp cho Đặng Thành Công hai miếng thịt vừa nói, “Vậy sao các
ngươi không nói việc này cho Đại thống lĩnh?”
“Không được đâu, chúng ta đây nào dám a.” Đặng Thành Công thấy miếng thịt vào bát, cười nói, “Cảm tạ Thường Anh cô nương!”
“Không cần tạ ơn, người tiếp theo!”
Người tiếp theo là Vương Đại Mao. Ban đầu Vương Đại Mao không lên tiếng, mà
nhìn thấy Thường Anh chỉ cho mình ba miếng thịt cũng nhớ lại lời Lương
Hiểu Tài, vẻ mặt đau khổ nói: “Thường Anh cô nương, có thể cũng cho ta
nhiều thêm hai miếng thịt được không? Ngày hôm nay Cá Chép hung ác cực
kì, còn chửi mắng ta một hồi, ta đây bị bắt luyện đến mức hai chân run
cả lên.”
Thường Anh nghe thấy, quả thực lại gắp thêm hai miếng thịt: “Hắn làm cái gì mà mắng ngươi?”
Vương Đại Mao nói: “Tại ta dốt nát.”
Thường Anh “Hừ” một tiếng: “Ta thấy là vì hắn dạy khó hiểu chứ gì?” Vừa nói
vừa gắp cho Vương Đại Mao thêm một miếng: “Đây, ăn nhiều một chút!”
Vương Đại Mao lập tức nói cảm tạ nhưng trong lòng lại không có vì vậy mà cảm
thấy cao hứng, ngược lại ngờ vực vô cùng. Hắn bưng bát đi tìm Đặng Thành Công, hai người chen cùng một chỗ: “Thường Anh cô nương này không hợp
với Cá Chép a.”
Đặng Thành Công vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Thường Anh bên kia: “Chứ gì, ngươi không thấy Trương Tế và Tống Giang Hồng đều không đi nhận thịt sao?”
Nếu nói trong hai
mươi người học bơi lội bọn họ ai tôn kính Cá Chép nhất thì đó chính là
Trương Tế và Tống Giang Hồng. Trương Tế là bội phục Cá Chép từ tận đáy
lòng, còn Tống Giang Hồng là vì khi còn bé suýt chết đuối nên cực kỳ sợ
nước, là Cá Chép giúp hắn cho nên hắn mới dám xuống nước, do đó hắn rất
cảm kích Cá Chép. Đương nhiên trong lòng bọn họ kỳ thực cũng bội phục,
nhưng bọn họ cũng muốn ăn thịt mà. Ngược lại nói xấu hai câu cũng chẳng có gì, có ai hỏi tới thì cứ bảo lúc đó chỉ là nói bậy thì xong.
Lúc đầu Vương Đại Mao cũng nghĩ không khác Đặng Thành Công lắm, nhưng hắn
ăn ăn một hồi đột nhiên cảm thấy có chút không đúng: “Ai~ Đặng Thành
Công, ngươi nói chúng ta chỉ vì mấy miếng thịt liền nói xấu Cá Chép với
Thường cô nương, vậy ngươi nói xem buổi chiều Cá Chép có thể hay không…
thu thập chúng ta a?”
Cạch! Đôi đũa của Đặng Thành Công rơi vào trong bát. Hắn cau mày nhìn Vương Đại Mao: “Nhưng là hắn dạy chúng ta nói như vậy a.”
Vương Đại Mao nói: “Cái này đúng, thế nhưng hắn chỉ nói như vậy thôi, cũng đâu có ép mọi người làm theo a.”
Trương Tế và Tống Giang Hồng đâu nghe theo đâu? Còn có vài người thẳng thắn
khác ngay cả thịt cũng không nhận, đi nhận thức ăn bình thường khác.
Thôi xong, nghĩ như vậy thịt trong bát không còn thơm nữa. Hai người suy
nghĩ, nhanh chóng bưng bát đứng lên, nhắm ngay chỗ Lương Hiểu Tài ngồi
chạy tới.
Lương Hiểu Tài tự nhiên không thể ăn đồ của Thường Anh, vì vậy vừa vào doanh liền đi nhận thức ăn thường. Trước đây hắn đều
cùng Hoắc Nghiêm Đông ăn chung, mà Hoắc Nghiêm Đông cũng không lợi dụng
chức quyền, đều là huynh đệ ăn gì mình ăn đó, chỉ là hôm nay hiển nhiên
bất đồng.
Thời điểm Vương Đại Mao cùng Đặng Thành Công chạy tới
Lương Hiểu Tài đang theo Trương Tế còn có Tống Giang Hồng ngồi một loạt
ăn bánh màn thầu đây. Trong quân doanh không thể so với trong nhà, ngoại trừ mấy đầu lĩnh thì không ai có thể ngồi bàn, bọn họ ăn cơm đều là tùy tiện ngồi trên đất ăn.
“Cá Chép, ngươi và Thường Anh cô nương
xảy ra chuyện gì a?” Đặng Thành Công nói, “Vừa nãy chúng ta ấn theo lời
ngươi dạy nàng thật sự gắp cho chúng ta nhiều thêm hai miếng thịt.”
“Nhiều hơn không tốt sao? Các ngươi ăn đi, không nên hỏi thì đừng hỏi.” Lương
Hiểu Tài dứt lời liền tiếp tục gặm màn thầu. Hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn một chút xem Thường Anh bên kia đang nói cái gì, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy có người hỏi Thường Anh chuyện liên quan đến “nguyên phu
nhân”. Đám tiểu tử này phỏng chừng trong đầu đều chỉ ra sức suy nghĩ nói thế nào để xin thêm hai miếng thịt thôi.
Thường Anh quả thực
thất vọng cực độ, nàng vừa nhìn Thường Nhu thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tỷ, bọn họ căn bản một tên cũng không hỏi a. Tỷ không cho ta chủ động nói
vậy bọn họ làm sao biết Lương Hiểu Tài kia là tên đoạn tụ? Bọn họ không
biết làm sao có thể đuổi tên buồn nôn kia ra khỏi Thiết Tí doanh?”
Nàng cũng không nghĩ tới nàng sẽ phát hiện bí mật lớn như vậy giữa Hoắc
Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài. Từ lần đó tức giận rời khỏi Hoắc gia
nàng nghĩ có một số chuyện nếu không muốn thì quá mức cưỡng cầu cũng
không được, không ngờ sau đó nàng nghe nói thê tử của Hoắc đại ca trở
về nhà mẹ đẻ, còn đi suốt nhiều ngày không về.
Nữ tử gả đi rồi
quay về nhà mẹ đẻ cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, ban đầu nàng cũng
không đa tâm. Song khi đó tỷ tỷ nói cho nàng biết không chừng đây chính
là một cơ hội. Vì vậy nàng một bên đưa ăn đưa uống đến Hổ Đầu doanh,
một bên phái người đi một chuyến đến quê nhà của Lương Nhiễu Âm. Nàng
vốn chỉ muốn hỏi thăm một chút xem vì sao người đàn bà kia chậm chạp
không về, có thể vĩnh viễn không trở lại hay không, như vậy nàng có thể có cơ hội. Không ngờ rằng người đi tìm hiểu tin tức cư nhiên mang đến
tin tức càng khiếp sợ hơn.
Không ngờ rằng “Hoắc phu nhân” lại là
nam nhân! Hơn nữa còn là tên đoạn tụ không biết xấu hổ vì vinh hoa phú
quý mà đoạt vị hôn phu của tỷ tỷ!
Người như vậy dựa vào cái gì mà dám chung đụng với Hoắc đại ca của nàng? Nàng nhất định phải làm cho
tất cả mọi người biết chuyện buồn nôn của hắn!
Thường Nhu nhìn
trái nhìn phải: “Muội nhỏ giọng một chút. Muội cũng không ngẫm lại, bây
giờ muội nói ra không chỉ khiến Lương Hiểu Tài bị mất mặt mà còn có thể
khiến Hoắc đại ca cũng bị mất mặt. Mục đích của chúng ta là đánh đuổi
Lương Hiểu Tài, không phải là khiến Hoắc đại ca không thể ngẩng đầu làm
người ở Thiết Tí doanh.”
Thường Anh nói: “Vậy làm sao bây giờ a? Chúng ta không nói sao? Vậy nghẹn chết ta rồi.”
Thường Nhu nói: “Đương nhiên là phải nói, thế nhưng muội không thể nói ở đây
mà phải đến Hoắc gia nói, để nương của Hoắc đại ca biết chuyện của Lương Hiểu Tài, rồi lại nói cho bà ấy biết nếu như Lương Hiểu Tài tiếp tục ở
cùng Hoắc đại ca thì thanh danh của Hoắc đại ca chắc chắn sẽ không còn.
Chỉ có như vậy Hoắc đại nương mới không để cho Lương Hiểu Tài tiếp tục
lại phủ Đại thống lĩnh.”
Thường Anh ngẫm lại cảm thấy có đạo lý,
liền gia nhập vào hàng ngũ thu dọn đồ đạc: “Vậy mau nhanh lên, chúng ta
thu thập xong liền đi gặp Hoắc đại nương. Họ Lương buồn nôn như vậy ta
không thể để hắn ở gần Hoắc đại ca.”
Thường Nhu cười cười, “Ừ”
một tiếng, lập tức quay sang nhìn một chút Lương Hiểu Tài đang ngồi ở
phía xa cùng những người khác ăn bánh màn thầu. Nàng cảm thấy muội muội nói rất đúng, thứ dơ bẩn như vậy quả thực không nên ở cùng Hoắc đại ca
phong thần tuấn lãng.