Trên con đường từ quan nội đến doanh trại có hai con ngựa đen nhanh chóng rong ruổi. Bên tai là tiếng gió vù vù,
quất lên mặt có chút đau đớn, lại có một loại cảm giác vui sướng không
nói nên lời. Đây là tâm tình chỉ có khi ở ngoài dã ngoại ban đêm mới có
thể cảm nhận được.
Lương Hiểu Tài mặc bộ nam trang mới, đây là bộ Quan Thải Y tận dụng mọi thứ khâu may ra cho hắn. Vì không cần thêu hoa văn, kiểu cách cũng không quá phức tạp nên thời gian may vá không dài.
Nhưng với người có tay nghề giỏi, tuy chỉ là một bộ trang phục thuần đen lại có thể khiến thắt lưng của Lương Hiểu Tài càng thêm tinh tế, cổ tay càng lộ ra vẻ hữu lực, cổ áo hơi rộng để lộ ra một vòng áo trong màu
trắng. Mái tóc dài cột thành đuôi ngựa đơn giản ở sau gáy, tư thế oai
hùng hiên ngang.
Trước khi ra cửa Hoắc Nghiêm Đông đã nhìn tới
nhìn lui vài lần, tuy rằng một câu khen ngợi cũng không có, thế nhưng
cũng không che giấu thưởng thức từ đáy mắt. Chính vì điểm này nên tâm
tình Lương Hiểu Tài mới tốt cực kỳ. Thời điểm hai người sắp đến cửa
doanh trại hắn nhận lấy khăn Hoắc Nghiêm Đông đưa để che mặt, chạy không bao lâu liền dứt khoát tung người xuống ngựa.
“Ta đã đoán tối hôm nay hai ngươi nhất định sẽ đến mà!”
Qua cửa không bao lâu liền thấy Dương Hách. Dương Hách rất tự tin với dự
đoán của mình, tự thân ra một chỗ không xa cửa doanh chờ, trên người vẫn là bộ chiến giáp mặc đêm hôm đó, lúc nói chuyện vẫn cười ha ha.
“Hai ngươi mỗi ngày đều sống an nhàn quá rồi nha, ta không tìmthì các ngươi
sẽ không tới có đúng không?” Trong lời nói của hắn rất có cảm giác quen
thuộc, rõ ràng tính cả lần này bất quá chỉ mới gặp Lương Hiểu Tài được
hai lần, lại không khiến người ta cảm thấy nửa điểm xa lạ.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Khó có khi nghỉ được một thời gian. Đại ca có việc gấp sao?”
Dương Hách đột nhiên phẫn nộ: “Sao? Không phải việc gấp không thể tìm ngươi
sao?” Nói xong hắn trừng Hoắc Nghiêm Đông trong chốc lát, thấy Hoắc
Nghiêm Đông trầm mặc, một bộ không muốn phí lời, trừng nửa ngày liền tự
mình hòa hoãn sắc mặt trước.
“Ai~, nói gấp thì ngược lại không gấp, nhưng thật phiền lòng.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Chuyện gì thế?”
Dương Hách nói: “Vào doanh trướng của ta rồi nói. Tiểu Lương huynh đệ, ngươi
đến thao trường giúp đỡ ta gõ gõ đám tiểu tử Hổ Đầu quân này hộ ta đi.
Đám gia hoả này, gần đây nhân thủ không đủ, bọn họ muốn lật trời rồi.”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Để hắn đi một mình?”
Dương Hách nói: “Ngươi vẫn chưa yên tâm? Ngươi sợ ai khi dễ hắn à?”
Hoắc Nghiêm Đông: “…” Ta đây sợ hắn đi bắt nạt người khác! Không đúng, cũng không phải là bắt nạt.
Hoắc Nghiêm Đông nhất thời nghẹn lời, lại không tiện nói tình huống cụ thể
cho Dương Hách. Y cảm giác có viên đá thật to lấp đầy lồng ngực, dường
như không dễ chịu.
Lương Hiểu Tài lại cảm thấy không có gì đáng kể, nói: “Vậy ngươi đi với Đại thống lĩnh đi, ta đến thao trường.”
Hoắc Nghiêm Đông liếc nhìn Lương Hiểu Tài, quay đầu cao giọng gọi: “Triệu Tam Canh!”
Từ xa xa có người đáp một tiếng “Có!”, ngay sau đó không bao lâu liền
truyền đến tiếng chạy bộ từ xa đến gần. Triệu Tam Canh đến phụ cận: “Phó thống lĩnh, ngài tìm ta?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nếu Lương giáo đầu có vấn đề gì ngươi giúp hắn một tay.”
Triệu Tam Canh: “Dạ!” Nói xong vươn tay: “Lương giáo đầu, mời.”
Lương Hiểu Tài nói một câu: “Tam Canh huynh đệ khách khí”, sau đó liền giương cằm về hướng nào đó: “Đang luyện cái gì thế?”
Triệu Tam Canh nhìn theo hướng hắn chỉ: “Đang luyện quyền.”
Lương Hiểu Tài nói: “Đi, đi xem xem.”
Hoắc Nghiêm Đông nhìn Lương Hiểu Tài, lại nhìn một chút địa phương Lương Hiểu Tài và Triệu Tam Canh muốn đi, nhíu mày thật sâu.
Dương Hách nói: “Tới mức đó rồi mà ngươi vẫn không yên lòng? Dám mang hắn vào trong doanh trại còn sợ hắn có vấn đề?”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Luyện quyền thì luyện quyền, sao còn để cởi trần làm chi?” (Cù: get nhầm trọng điểm rồi anh ơi:))
Dương Hách nói: “Dù trời chưa có ấm lên nhưng luyện một chút là nóng người,
có hai người cởi cả đám liền làm theo. Hồi trước cũng từng như thế mà,
có gì sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nghĩ bụng còn có thể sao sao cái gì? Là mèo rơi vào bầy cá chứ chi.
Lương Hiểu Tài cũng không nghĩ tới còn có thể có được diễm phúc nhìn một đám tiểu tử ở trần đứng trên sân tập đánh quyền. Mỗi lần bọn họ thực hiện
một động tác, mỗi một lần tiến công hay tránh né đều khiến cho cơ bắp
chuyển động. Ánh lửa, mồ hôi, trong không khí xen lẫn hormone giống đực
dày đặc. Quen thuộc như thế, phảng phất như huyết dịch cả người đều muốn nhảy nhót theo.
Triệu Tam Canh thấy Lương Hiểu Tài im lặng không nói, cũng không trực tiếp đi vào, chỉ ở bên cạnh dùng ánh mắt mà hắn
không thấu nhìn sân tập. Hắn luôn mãi suy nghĩ, sau đó mới hỏi: “Lương
giáo đầu, không đi vào à?”
Lương Hiểu Tài thấy đám người trên sân tập đều một dạng liều mạng như nhau, rồi nhìn biểu tình Triệu Tam Canh
một chút, nói: “Trước tiên khoan hãy tiến vào. Tam Canh huynh đệ, nếu
không bận có thể nói cho ta một chút chuyện của Hổ Đầu quân được không?
Bây giờ muộn như vậy sao bọn họ vẫn còn liều mạng? Đừng nói là sắp đánh
trận đấy?”
Trong mắt Triệu Tam Canh lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chuyện này…”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Ý ta không phải nói ngày thường các ngươi không
liều mạng, chỉ là ngày hôm nay thoạt nhìn không đúng lắm.” Nếu nói là
sau khi hắn tới nên bị kích động thành như vậy thì thật vô nghĩa. Một
đội ngũ lớn như vậy, không thể nào bởi vì biết hắn đến muốn đánh bại hắn do đó luyện tập hăng tiết gà như thế.
Chỗ này có vấn đề.
Triệu Tam Canh có chút do dự có thể nói hay không, mà nghĩ đến sự tình sớm
muộn gì cũng sẽ lộ ra liền nói thẳng: “Bọn họ liều mạng như vậy phỏng
chừng là vì không còn được ở đây không bao lâu nữa.”
Lương Hiểu Tài quay đầu: “Có ý gì? Muốn xuất ngũ về quê?”
Triệu Tam Canh nở nụ cười tự giễu: “Nếu là vậy thì còn đỡ. Thượng cấp có
lệnh, muốn từ trong Hổ Đầu quân chọn ra hai ngàn tinh binh đi đến chỗ
Thiết Tí quân cách đây mấy trăm dặm. Nói là trao đổi binh sĩ học tập lẫn nhau, kỳ thực ai cũng biết chuyến đi này… tám phần mười là không về
được.”
Hoắc Nghiêm Đông nghe xong thiếu chút nữa chẻ cái bàn của Dương Hách ra làm hai, máu huyết vọt lên đầu.
“Đây rõ ràng là ăn cướp!” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Nếu nơi đó đang có giao
chiến, đừng nói là hai ngàn, có đem toàn bộ Hổ Đầu quân đi cũng đều
được. Nhưng bây giờ ở đó không hề có chiến sự gió êm sóng lặng, bọn họ
dựa vào cái gì muốn bắt người của Hổ Đầu quân? Còn nói cái gì đổi binh
học tập, ai mà không biết bọn họ đánh cái chủ ý gì!”
“Haiz, ai mà không biết thế.” Dương Hách cũng tức giận, bất quá hắn đã xả bớt rồi
cho nên lúc này còn đỡ chút, “Đây không phải là bên trên có người muốn
đến dò xét sao. Ngươi cũng không phải không biết Thiết Tí quân kia từ
lúc Phương Đại đô thống ra đi sau đó loạn thành cái hình dáng gì. Nguyên bản là binh cường mã tráng, hiện tại thì sao, một đám phế vật tụ lại
chỉ biết cùng nhau sống phóng túng. Ta nghe nói hiện tại hình như bên đó người chưởng quản là bà con xa gì đó với Hầu gia. Ngươi nói đi, một
thằng nhãi con ngay cả con dao còn cầm không vững có thể lĩnh binh cái
gì? Bây giờ bọn hắn thấy lâm thời thao luyện không kịp, lại không muốn
ném mặt mũi nên mới muốn xé thịt chúng ta biết chưa?”
“Không đi không được?”
“Còn có thể thế nào?” Dương Hách nói, “Ta có thể kháng lệnh hay sao?” Kháng
lệnh thì được, song phải mất đầu. Mất đầu hắn không sợ, nhưng là mất
trên chiến trường, vì quốc gia hy sinh cũng là quang vinh. Còn chỉ vì
chuyện như vậy hắn mới không muốn bị mất đầu, vậy cũng quá oan khuất đi.
“Chừng nào thì đi?” Hoắc Nghiêm Đông cau mày, “Chọn người thế nào? Chúng ta chọn hay bọn chúng chọn?”
“Còn cần phải nói? Cướp cũng dám cướp rồi, tự nhiên là bọn họ chọn.”
“Vậy huynh còn bảo Đại Bằng chuyển lời gọi Tiểu Lương tới?” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Hắn ký tên vào danh sách hay chưa? Chưa ký thì khoan hãy ghi
vào.”
“Ái chà, sợ hắn bị chọn như thế?”
“Tình huống của ta có phải đại ca không biết đâu.”
Hoắc Nghiêm Đông ngẫm lại liền buồn bực. Từ khi chiến sự qua đi y thật chưa
có lúc nào phiền não như bây giờ, dù cho về thăm nhà phát hiện tức phụ
là nam nhân y cũng không thấy phiền. Nhưng bây giờ thì thực là nhức đầu! Vừa nghĩ tới Lương Hiểu Tài cũng có khả năng bị bắt đi y liền nổi nóng.
May mà Hoắc Nghiêm Đông còn chưa có bàn bạc cụ thể với Dương Hách, hơn nữa
Dương Hách cũng muốn Lương Hiểu Tài và Hoắc Nghiêm Đông cùng dẫn binh,
cho nên định chờ đến lúc đó đăng ký vẫn kịp, vì thế đến bây giờ tên của
Lương Hiểu Tài vẫn chưa được ghi vào danh sách. Hoắc Nghiêm Đông suy
nghĩ một chút, quyết định gần đây không mang Lương Hiểu Tài đến quân
doanh lộ diện. Đại thống lĩnh và Phó thống lĩnh nhất định không thể
“mượn”, thế nhưng giáo đầu và các Binh trưởng thì chưa chắc.
Hoắc Nghiêm Đông nói chuyện với Dương Hách xong lập tức đi đến thao trường, hô to: “Tiểu Lương!”
Lương Hiểu Tài vừa nghe liền biết là gọi mình, quay đầu lại: “Đến ngay!”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đi, quay trở về.”
Lương Hiểu Tài nói: “Nhanh như vậy? Chuyện của ta còn chưa xong xuôi đây.”
Hoắc Nghiêm Đông nghĩ đến thời điểm y vừa đi đến thì hình như tên tiểu tử
này đang đi tới đi lui trong đám nam nhân để cởi trần, nhất thời giận
không chỗ phát tiết, trầm giọng nói: “Thời gian dài như vậy còn chưa xem đủ?!”
Lương Hiểu Tài sững sờ: “Xem đủ? Xem đủ cái gì?”
Hoắc Nghiêm Đông cho là hắn giả vờ ngốc, tức giận nói: “Còn có thể là cái
gì! Con mèo nhà ngươi vào đây không phải là vì vừa mắt thủ hạ của ta
sao?”
Lương Hiểu Tài đơ người mấy giây, “Hì hì” hai tiếng vui vẻ: “Ngươi nghĩ cái gì thế? Ta chỉ ngửi xem trên người ai có mùi ớt thôi.
Còn nữa, ngươi nghĩ ta ngốc sao? Ngươi so với bọn họ có thứ đáng xem
nhiều hơn, ta ngắm ngươi có được hay không?”
Hoắc Nghiêm Đông: “…Ngửi mùi ớt?”
Lương Hiểu Tài nói: “Đúng a, túi bột ớt kia ta còn chưa lấy đến tay đây này. Một túi lận a! Đủ nướng cả đống thịt dê xiên.”
Hoắc Nghiêm Đông thật sự bội phục hắn mỗi giờ mỗi khắc đều có thể nghĩ đến
đồ ăn. Bất quá không biết tại sao tâm tình mình lại đột nhiên tốt lên,
liền giương giọng gọi: “Con mẹ nó ai lấy một túi bột ớt từ chỗ Diệp Đại
Bằng? Chủ động giao ra đây cho lão tử! Không giao ra được tất cả các
ngươi ăn cháo trắng chan ớt cho ta!”
Giọng điệu Phó thống lĩnh
rất táo bạo, mà ngày thường y rất ít khi như thế. Có người biết được nội tình, vội vã đẩy đẩy tên tiểu tử bên cạnh: “Này, ngươi còn không mau
lên?”
Tiểu tử kia không nghĩ tới Diệp Đại Bằng sẽ bán đứng hắn,
từ đáy lòng có chút tức giận, nhưng suy nghĩ thêm không chừng hai ngày
nữa là đi rồi hắn liền không nổi giận được. Thời điểm hắn đòi bột ớt từ
chỗ Diệp Đại Bằng thì đã có việc này đâu. Hắn quyết tâm: “Báo, Phó thống lĩnh!”
Hoắc Nghiêm Đông nghe theo tiếng kêu nhìn lại: “Trương Thành? Là ngươi?”
Người gọi Trương Thành đang đứng chờ trong đám người, hơi gầy, nhìn không
lớn. Hắn liếc nhìn Lương Hiểu Tài nói: “Vâng, là thuộc hạ xin bột ớt từ
chỗ Diệp Đại Bằng.”
Hoắc Nghiêm Đông trầm mặt hỏi: “Xin vật này làm cái gì?”
Trương Thành chỉ vào Lương Hiểu Tài nói: “Vì ta nhìn hắn không vừa mắt! Ngay
cả mặt cũng không lộ, thời điểm luận võ chỉ có thể dùng mánh lới. Ta
không phục! Dựa vào cái gì hắn vừa đến đã được làm giáo đầu của chúng
ta? Trương Ký có chỗ nào không mạnh bằng hắn!”
Vụt!
Hoắc Nghiêm Đông đi lên liền muốn đánh cho tiểu tử kia một đấm, Lương Hiểu Tài tay mắt lanh lẹ kịp thời ngăn cản.
Lương Hiểu Tài dùng chính là tay trái, bởi vì Hoắc Nghiêm Đông vừa vặn đứng
bên phải của hắn. Kết quả này vì cản lại một chiêu này mà trên cổ tay vô cùng đau đớn, thế nhưng hắn không nói gì. Hắn đè cánh tay Hoắc Nghiêm
Đông xuống, nói: “Hắn chỉ là một tiểu tử, ngươi tức giận cái gì?”
Hoắc Nghiêm Đông hậm hực hừ nhẹ một tiếng. Lương Hiểu Tài nói: “Tiểu huynh
đệ, ngươi gọi Trương Thành đúng không? Hỏi ngươi chuyện này.”
Trương Thành mặt lạnh: “Chuyện gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Bột ớt kia ăn được chứ?”
Ánh mắt Trương Thành nhìn Lương Hiểu Tài như đang nhìn kẻ ngu si: “Đương nhiên là có thể ăn!”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy được. Ngươi đưa bột ớt cho ta việc này coi như chưa
từng xảy ra. Ngoài ra ta nói thêm cái này cho ngươi, bột ớt mà rơi vào
trong mắt có người không có chuyện gì, song có người có khả năng cả đời
đều không nhìn thấy được nữa, cho nên thật sự không có thâm cừu đại
hận gì thì ta khuyên ngươi đừng dùng. Tương lai chúng ta đều là người
cùng một quân doanh, ta còn nguyên vẹn đứng ở nơi này, vạn nhất tương
lai có ngày đi đánh giặc ta còn có thể giết nhiều thêm mấy tên địch
nhân. Giả như ngươi làm ta bị mù, vậy ngươi không chỉ phải bồi thường
cho đôi mắt của ta mà còn phải chăm sóc người nhà ta, đây không phải là
làm bậy à?”
Trương Thành im thin thít không lên tiếng.
Lương Hiểu Tài nói: “Đưa đồ cho ta đi.”
Trương Thành ngẫm lại, từ sau mông móc ra một cái túi tiền đưa cho Lương Hiểu Tài: “Đây!”
Lương Hiểu Tài mặt đều tái rồi, kéo Hoắc Nghiêm Đông: “Thôi đi Nghiêm ca, chúng ta vẫn nên về thôi.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Cứ như thế?”
Lương Hiểu Tài nói: “Chứ muốn sao nữa?”
Toàn bộ huynh đệ xung quanh hét lớn trong bụng: Cái này mà còn cần hỏi sao? Phó thống lĩnh khẳng định sẽ cho Trương Thành ra bã!
Kết quả Hoắc Nghiêm Đông chỉ mắng cả đám: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Cút trở lại tiếp tục thao luyện!”
Trương Thành bị doạ run run, ba chân bốn cẳng chạy trở về.
Lương Hiểu Tài dùng ngón tay huýt sáo gọi Dạ Phong, vốn muốn lên ngựa, kết
quả lần thứ nhất thế mà lại không leo lên được. Sau đó hắn đổi phương
hướng, đổi tay cầm cương ngựa mới thành công, chỉ là thời điểm chạy đi
hắn cũng không có cầm roi ngựa. Hắn dùng tay phải cầm dây cương, còn tay trái vẫn luôn duy trì tư thế úp vào trong người.
Mới đầu Hoắc
Nghiêm Đông không chú ý tới, sau đó y phát hiện Lương Hiểu Tài không lấy roi ngựa, giục Dạ Phong chạy cũng chỉ là kẹp bụng ngựa mới phát hiện
không đúng lắm.
Hắn hỏi: “Tay bị thương?”
Lương Hiểu Tài nói: “Nhẹ thôi, không có chuyện gì.”
Hoắc Nghiêm Đông nghĩ cũng biết là vì cản cú đấm vừa nãy của mình. Lúc đó y
đang nổi nóng, lực đạo rất nặng, mà Lương Hiểu Tài lại cản được trong
nháy mắt.
Kỳ thực ở nơi như binh doanh thế này bị thương là bình
thường, chớ nói chi chỉ đỡ có một chiêu, Lương Hiểu Tài thật sự không
nghĩ quá nhiều. Kết quả về nhà đốt đèn nhìn một chút mới thấy, cổ tay đã sưng to như cái màn thầu.
Hoắc Nghiêm Đông không nói hai lời
liền đi ra ngoài, thời điểm trở lại cầm theo bình rượu thuốc. Y tóm lấy
tay Lương Hiểu Tài định thoa cho hắn, kết quả lúc y kéo ống tay áo lên
liền ngây ngẩn cả người.
Bị thương là tay trái người ta có thể tự thoa thuốc được, y sốt sắng như vậy làm cái gì?
Không nghĩ ra. Thế nhưng tay kia y cũng không muốn thu trở về.
Lương Hiểu Tài cũng không giật tay lại, cho phép Hoắc Nghiêm Đông nắm. Xương ngón tay Hoắc Nghiêm Đông vừa dài vừa thon, lòng bàn tay nhiều thịt, bị nắm cũng không có cảm giác đau. Quan trọng nhất là, cứ bị nắm như vậy
thật giống như có sợi tơ kỳ kỳ quái quái, tinh tế từ đáy lòng quấn đến
bàn tay, ngọt ngào, lại mềm nhẹ như làn khói.