Có lẽ là do thay đổi địa phương mới, hoặc là do lo lắng cho Lương Hiểu Tài và Hoắc Nghiêm Đông, Lý Thuận Liên
cùng Quan Thải Y còn chưa ngủ. Thời điểm Lương Hiểu Tài cùng Hoắc Nghiêm Đông trở về nhà bước chân đã thả rất nhẹ nhưng vẫn bị hai vị trưởng bối nghe được. Quan Thải Y nhấc ngọn đèn nhỏ đi ra, hỏi hai người buổi tối có ăn gì chưa, chưa ăn thì có cần bà nấu chút gì cho hai người không.
Lương Hiểu Tài nói không cần Quan Thải Y mới quay trở vào nhà.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngươi tắm trước đi.” Trong nhà chỉ có một cái chậu,
hai người cùng tắm nhất định là không được. Hoắc Nghiêm Đông nghĩ ngày
mai chắc phải đi mua thêm một cái nữa.
Nguyên bản Hoắc gia có hai cái chậu, một cái lớn dùng để giặt quần áo và một cái nhỏ hơn chút dùng để rửa mặt tắm rửa. Thế nhưng cái chậu lớn quá cũ nát, nước bị rỉ rất
nhanh, cho nên lúc đi bọn họ không mang theo. Ban ngày đi ra ngoài mua
đồ đã quên mất việc này.
Lương Hiểu Tài rửa mặt súc miệng, ngẫm
ngẫm lại gội luôn đầu tóc, còn thuận tiện rửa cả chân. Trên đường bôn
tẩu nghĩ mỗi ngày đều tắm thì quá lao lực cho nên hắn vẫn luôn nhẫn
nhịn, ngày hôm nay có thể coi như được sảng khoái một hồi.
Nếu
muốn nói tới xuyên đến cổ đại có cái gì không tốt đứng đầu chính là tắm
rửa vô cùng bất tiện. Hồi trước hắn sinh tồn ngoài dã ngoại cũng không
phải không có lúc phải nhịn tắm rửa trong thời gian dài, song vừa trở
lại ký túc xá hiện đại, hoặc trở về trong nhà là muốn tắm cứ tắm ngay.
Không như hiện tại, muốn tắm phải nấu một nồi nước lớn, lúc dùng còn
phải đổ vào thùng pha ra.
“Giờ này gội đầu không khô nhanh được,
đi ngủ không khó chịu sao?” Hoắc Nghiêm Đông thuận miệng hỏi. Y phát
hiện tiểu tử Lương Hiểu Tài này chất tóc quá tốt rồi, đen tuyền, hơn nữa còn rất mượt, dùng lược chải không chút lao lực. Lúc này mái tóc rối
được thả sau vai, làm khuôn mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp.
“Vậy thì ngồi chơi một chút, ngươi ngủ được sao?”
Hắn lại ngủ không được. Phòng bên này rất khác với Hoắc gia bên kia, nhà ba gian nên số lượng phòng nhiều hơn hẳn. Lý Thuận Liên cùng Quan Thải Y
ngủ trong căn phòng ở gian chính, bọn hắn thì được an bài ở đông sương
phòng. Sau này buổi tối nói chuyện không cần ép giọng xuống như sắp tắt
thở, có thể nói chuyện hơi lớn chút, thế nên hắn chuẩn bị cùng Hoắc
Nghiêm Đông tâm sự.
“Ta có thể nghỉ ngơi khoảng chừng mười ngày
nữa. Mười ngày này ta sẽ xới hết đất trong nhà trước rồi xem có nơi nào
cần tu bổ thì tu bổ. Thời điểm ngươi rỗi rãnh thì nói cho ta một chút
làm sao khiến phản ứng của thân thể càng nhanh hơn, còn có phải dùng bao cát như thế nào.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Ngoài ra còn có chuyện này,
tiền lương trong quân đều là nửa năm mới phân phát một lần, còn phải ký
sổ, ngươi định lấy tên gì? Vẫn là Lương Tiểu Tài sao?”
“Ừm. Bất quá đổi Tiểu Tài thành Hiểu Tài đi.”
(Lương Hiểu Tài 梁 晓 才, Lương Tiểu Tài 梁 小 才, đều có phát âm là ‘Liáng xiǎo
cái’ -> Đọc giống nhau, viết và ngữ nghĩa khác nhau)
“Được.” Hoắc Nghiêm Đông mới vừa nói xong liền phát hiện Lương Hiểu Tài đang cởi quần áo, lộ ra thân thể trắng nõn.
Cũng không phải Lương Hiểu Tài cố ý để cho ai kia xem, chỉ là tóc hắn quá
dài, ở đây lại không có máy sấy tóc. Mặc kệ hắn lau tóc bao nhiêu lần,
chỉ cần vẫn xõa tóc thì quần áo vẫn bị ướt. Hắn cảm giác phần lưng ẩm
ướt dính dính rất khó chịu thế nên mới cởi quần áo, hơn nữa chỉ là áo
ngoài, hắn cảm thấy cũng không có gì.
Nhưng Hoắc Nghiêm Đông
nhìn thấy lại nhíu mày. Y không nghĩ tới trên người Lương Hiểu Tài có
nhiều vết sẹo như vậy. Vết ngang vết dọc, vết cắt vết bỏng, không ít hơn mười vết, nghĩ như thế nào cũng không thể là tự mình làm.
Lương
Hiểu Tài đã không còn cảm giác cho nên hắn căn bản không chú ý tới, vì
thế nhìn thấy Hoắc Nghiêm Đông nhìn chằm chằm lưng mình, hắn có chút
nghi hoặc: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Trên lưng ngươi có rất nhiều vết sẹo.”
Lương Hiểu Tài nghiêng đầu nhìn nhìn, cũng chỉ nhìn thấy một vết sẹo trên
vai, liền nói: “Đều là trước đây thôi, không có gì. Ngươi thì sao? Trên
người ngươi có vết sẹo không? Nghe nói nam nhân mà có sẹo sẽ rất đẹp
trai nha, ngươi có không cho ta nhìn nhìn chút đi.”
Hoắc Nghiêm
Đông tức giận nhìn trừng hắn một cái, cầm khăn vải lau tóc đi ra ngoài. Y nghĩ rửa mặt xong trở về Lương Hiểu Tài sẽ quên mất chuyện này, không
nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ đây. Y vừa tiến đến Lương Hiểu Tài liền cười
hỏi: “Vết sẹo của ngươi… đừng nói là nằm ở chỗ không tiện khoe ra sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nghĩ cũng không nghĩ lập tức phủ định: “Không có!”
Có nhìn thế nào thì Lương Hiểu Tài đều cảm thấy cái tên này đang mạnh
miệng, không khỏi càng hiếu kỳ hơn. Chỉ là người ta đã nói không có hắn
cũng không thể cường bạo vạch quần áo ra nhìn. Hắn phát hiện Hoắc Nghiêm Đông cũng gội đầu, sợi tóc của người này rất cứng. Một chiến hữu trước đây của hắn cũng là người có chất tóc đặc biệt cứng thế này, nghe đâu
người như thế tính cách rất ương ngạnh, cũng không biết thiệt hay giả.
“Ai, Nghiêm ca, ngươi biết trong nhà Triệu Tam Canh còn có người nào khác
không?” Lương Hiểu Tài thấy Hoắc Nghiêm Đông còn thức cũng không vội
ngủ, lên tiếng hỏi.
“Không, gia đình hắn gặp chút chuyện chỉ còn dư lại một mình hắn. Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Chỉ là hỏi một chút. Ngươi nói ta như thế này, nếu thật sự muốn tìm người
bầu bạn vậy có phải tìm người không có thân thích sẽ tốt hơn một chút
không? Không phải ta nói như thế mới là tốt nhất, nhưng trong nhà phản
đối vậy sẽ gặp nhiều khó khăn. Chung quy phải phụ lòng một phương, chẳng bằng vừa bắt đầu liền biết rõ.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Bất
quá năm ngoái Triệu Tam Canh đã định thân, là do Đại thống lĩnh giới
thiệu, cho nên ngươi bỏ cái ý niệm này đi!”
“Xí, ta thuận miệng nói chút thôi mà. Làm gì tìm được người tâm đầu ý hợp dễ như vậy.”
Lương Hiểu Tài nghĩ thầm, ở hiện đại thông tin phát đạt như vậy, cũng không
kỳ thị đồng tính luyến ái như ở đây vậy mà hắn còn không tìm được người
thích hợp, chớ nói chi là nơi này. Bất quá nói đến đây ngược lại hắn có
một vấn đề vẫn luôn rất nghi hoặc.
“Nghiêm ca, có phải trước đây ngươi từng gặp qua người như ta đúng không?” Bằng không sao lại xem nhẹ vấn đề này như vậy?
“… Coi như thế đi.”
“Coi như?”
“Ừm.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Khi đó hai nước còn đang giao tranh. Ta có biết
hai người, ban đầu ta cho rằng bọn họ là huynh đệ, sau đó mới biết không phải thế. Chỉ là bọn họ không giống ngươi ta vừa hỏi liền nói thẳng ra, mà là trong một lần ngẫu nhiên ta biết được bọn họ là… loại quan hệ
đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau khi chiến sự kết thúc bọn họ liền bỏ đi, ta cũng không biết họ đi đâu, chắc là đi ẩn cư đi.”
“Cũng rất tốt.”
Lương Tiểu Tài suy nghĩ một chút, cũng không biết sau này bản thân sẽ ra sao. Mà thôi, nếu quả thật có thể tìm được người thích hợp thì ẩn cư cũng
không tồi. Nhịp điệu sinh hoạt ở nơi này rất chậm, cảm giác rất thích
hợp để dưỡng lão. Nếu có thể xây một cái đại viện nuôi gà nuôi vịt, sau
đó cùng người mình thích sớm chiều thân mật, không có chuyện gì thì đấu
khẩu đấu quyền. Chậc, tuyệt vời!
Hoắc Nghiêm Đông không nói gì
nữa. Cũng không biết qua bao lâu bên cạnh truyền đến tiếng ngáy. Lương
Tiểu Tài không chờ được đến khi mái tóc khô hẳn, nằm nhoài trên
giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau lúc Lương Hiểu Tài tỉnh lại
không nhìn thấy thân ảnh Hoắc Nghiêm Đông đâu. Hắn đội mái đầu quấn mãi
không xong đi tìm Quan Thải Y chải giúp, đến khi cất lược xong đi ra
vườn mới phát hiện Hoắc Nghiêm Đông đang xới đất. Nơi này không lớn,
chiếu theo tốc độ hiện tại phỏng chừng Hoắc Nghiêm Đông không dùng tới
hai ngày là có thể làm xong.
Lương Hiểu Tài cũng không biết người này lấy nông cụ ở đâu ra, liền ở một bên hỏi: “Nghiêm ca, huynh muốn ăn món gì a?”
Giọng nói kia vừa nghe liền biết là cố ý giảm thấp xuống. Hoắc Nghiêm Đông
thật bội phục hắn đổi vai vô cùng thành thạo điêu luyện, suy nghĩ một
chút nói: “Quay lại hỏi nương một chút đi. Ăn cái gì đều được.”
Lương Hiểu Tài nói: “Được, vậy ngươi xới đất tiếp đi. Ta dìu nương đi vài
vòng. Ta thấy chắc là do bà chưa quen thuộc nơi này nên không dám tự
mình đi, để ta dẫn bà đi nhiều thêm vài vòng.”
Hoắc Nghiêm Đông
nói được, Lương Hiểu Tài liền dẫn Lý Thuận Liên đi ra. Hắn đỡ cánh tay
Lý Thuận Liên dẫn bà đi hết cả một tòa viện, bà sờ đến chỗ nào liền nói
cho bà biết chỗ đó là địa phương nào, có cái gì cần chú ý. Hoắc Nghiêm
Đông làm việc nửa ngày có chút khát nước, định đến tiền viện uống chút
nước, kết quả mới vừa đi tới hành lang thì nhìn thấy nương tử giả và mẫu thân vừa nói vừa cười, quỷ thần xui khiến đứng nơi kia nhìn nhiều một
lát.
Lương Hiểu Tài dìu Lý Thuận Liên đi hết một vòng, sau đó đem cái ghế lại cho bà ngồi, còn thả lên ghế một cái đệm miễn cho bà bị
lạnh. Sau đó hắn nói: “Nương ngồi một phút chốc, con lập tức đến.”
Hoắc Nghiêm Đông còn tưởng cái tên này lượn một vòng đã hết kiên nhẫn, không ngờ lại thấy hắn đi tới chỗ mình.
“Ngươi đứng chỗ này làm gì thế?” Lương Hiểu Tài hỏi.
“Đi ra uống nước, ngươi thì sao?”
“Ta đi đào chút đất, đem mấy chỗ gồ ghề trong sân san phẳng, miễn cho nương bị vấp ngã.” Lương Hiểu Tài nói xong thật sự đi đến sân sau, chốc lát
sau lấy chút đất, tỉ mỉ san phẳng vài ụ đất trong sân.
Tuy rằng
trên đường đi y từng thấy Lương Hiểu Tài đối xử rất tốt với nương y,
nhưng tận mắt nhìn thấy hắn mỗi chi tiết nhỏ đều cân nhắc qua Hoắc
Nghiêm Đông vẫn rất xúc động, ngay cả nước cũng quên uống. Chính bản
thân y còn không được chu đáo đến thế.
Lúc này Lý Thuận Liên đột nhiên hỏi: “Tiểu Âm a, hai cái cây trong sân nương mới vừa chạm vào kia là cây gì vậy?”
Lương Hiểu Tài nói: “Hình như là cây hải đường (1) ạ. Không biết có thể kết
quả hay không, nếu có thể kết quả lúc đó con hái cho nương ăn.”
(1) 海棠 – hải đường: Tên khoa học – Malus spectabilis, tìm hiểu thêm tại
Lý Thuận Liên cười nói: “Thôi đi, ta đã một bó tuổi rồi còn ăn cái gì a. Nếu kết quả thật đều cho con dâu ta ăn.”
Lương Hiểu Tài nói: “Con hái xong rồi nấu lại với nước đường thì sẽ không
cứng nữa, nương yên tâm, nhất định chúng ta đều có thể ăn. Bất quá khó
mà nói rốt cuộc nó có phải là cây hải đường hay không, nếu không phải
thì uổng công ngồi thèm nửa ngày rồi.”
Lúc này Quan Thải Y đi ra, cười hỏi: “Cơm ta đã làm xong, lát nữa chúng ta ăn hay là hiện tại ăn?”
Lương Hiểu Tài nhìn nhìn ý tứ trong mắt Hoắc Nghiêm Đông, nói: “Hiện tại ăn
đi? Mới vừa nãy có người nói muốn uống nước kết quả đến bây giờ vẫn chưa uống, con sợ không cho y ăn nữa thì y sẽ biến thành nhánh củi khô mất.”
Vừa nãy Lý Thuận Liên cũng nghe được nhi tử nói ra uống nước, nghe vậy cười cười: “Cái đứa nhỏ này.”
Quan Thải Y trở lại bày cơm, Lương Hiểu Tài đi rửa tay, cũng thuận tiện
giúp Lý Thuận Liên rửa tay một chút. Sáng sớm Quan Thải Y nấu cháo và
bánh màn thầu, bốn người ngồi chung bàn ăn không ít, ăn xong Lương Hiểu
Tài liền cùng Hoắc Nghiêm Đông đi ra cửa.
Vốn đã nói muốn đi mua
hai cái chậu lớn, kết quả Lương Hiểu Tài vừa ra cửa liền quên, dụ dỗ
Hoắc Nghiêm Đông đi đến đỉnh núi gần đây.
Hoắc Nghiêm Đông vai
đeo một túi tên lấy ra từ trong quân doanh, tay cầm một cây cung, lắc
mình một cái biến thành tay thợ săn. Lương Hiểu Tài vừa đi bên cạnh vừa
lải nhải: “Nếu hôm nay săn thỏ thì chúng ta đem kho, săn gà rừng thì làm gà ăn mày. Nếu săn được mấy con to to vậy thì ướp muối.”
(2) 叫 花 鸡 – khiếu hoa kê: Gà ăn mày, cách nấu tại đây
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Vậy nếu như cái gì cũng không săn được?”
Lương Hiểu Tài nghĩ cũng không nghĩ: “Vậy đêm nay ngươi khỏi về nhà, cần ngươi làm gì? Ngày mai lập tức hưu ngươi!”
Hoắc Nghiêm Đông “Hừ” một tiếng, lấy mũi tên đặt lên dây cung, trong nháy
mắt kéo cung hướng vào không trung rồi “Vèo” một tiếng tên bắn ra ngoài, thậm chí không thèm ngắm gì đó, thật giống như đã thành bản năng. Sau
đó giữa không trung truyền đến một tiếng kêu chói tai, có thứ gì ngay
lập tức rơi xuống!
Lương Hiểu Tài chạy tới nhìn, thì ra là ưng!
“Nghiêm ca ngươi giỏi thật a!” Lương Hiểu Tài nói, “Ngày hôm nay gió có chút
mạnh, vậy mà độ chính xác của ngươi không khỏi quá tốt rồi, có thể dạy
ta được không?”
“…” Hoắc Nghiêm Đông nhìn Lương Hiểu Tài không lên tiếng.
“Này, họ Hoắc, hỏi ngươi đấy.”
“Cầm.” Hoắc Nghiêm Đông đưa cung cho Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài nhận lấy,
cảm giác cung này có chút nặng, ai biết một giây sau lại bị người ta đỡ
lấy tay…
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Chuyên tâm.” Nói xong lời này y
vòng tay ôm lấy Lương Hiểu Tài, tay phải ấn vai hắn, giúp hắn điều chỉnh tư thế.
Rõ ràng không khác mấy với tư thế của Hàn Trường An đêm
hôm trước, nhưng trong nháy mắt Lương Hiểu Tài lại cảm giác khí tức thô
lỗ cùng dã tính bủa vây mình.
Ôi… đệt!
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Hiểu Tài: Ta không có cách nào chuyên tâm a!