Lương Tiểu Tài mới vừa ngậm một ngụm
rượu, nghe Hoắc Nghiêm Đông nói nhất thời quên nuốt xuống. Hắn một bên
thưởng thức hương vị trong miệng, một bên ngẫm nghĩ câu hỏi của Hoắc
Nghiêm Đông. Ước chừng ba giây sau, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoắc Nghiêm
Đông, hỏi: “Ta đi thì có thể làm gì? Lúc trước ngươi cũng có nói Hổ Đầu
Quan so với bên này còn lạnh hơn, hơn nữa chiến sự vừa qua không lâu,
không có an nhàn như bên này. Hiện giờ bên kia chắc còn đang khai hoang
đi? Muốn làm ăn cũng sẽ không tốt như bên này.”
Hoắc Nghiêm Đông
nói: “Vậy cũng chưa chắc. Quả thật hoàn cảnh bên kia so với nơi này có
chênh lệch chút, nhưng người thì không ít hơn bên này. Hơn nữa còn là
giao giới giữa Ô Bác quốc và Phúc Hoa quốc, thương nhân dị khách lui tới đông hơn nhiều. Chỉ cần dụng tâm buôn bán không hẳn kém hơn so với bên
này.”
Lương Hiểu Tài cười: “Đừng có nói là ngươi muốn tiếp tục
gạt nương ngươi, nhờ ta giả làm tức phụ của ngươi nữa nha? Ngươi phải
biết, tuy ta nói sau khi ngươi đi ta ở lại đây sẽ gặp phiền phức, nhưng
không có nghĩa là phiền phức này ta không giải quyết được. Nếu như ta
muốn lưu lại không ai có thể ngăn được ta.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Vấn đề là ngươi còn muốn ở cùng với nương ngươi. Nếu chỉ có một mình
ngươi tất nhiên dễ bàn, nhưng ngươi không muốn bỏ bà ấy lại.”
Một câu chọc ngay tử huyệt.
Lương Hiểu Tài thiếu chút nữa nhịn không được trừng Hoắc Nghiêm Đông, bởi vì
lời Hoắc Nghiêm Đông nói chính là sự thật. Giả như hắn và Quan Thải Y
tiếp tục lưu lại trấn Đông Bạch, hắn có thể khiến cho Thiệu Thất và
Lương Nhiễu Âm không thể tìm hắn gây phiền phức, thế nhưng sau lưng
Thiệu Thất còn có Thiệu gia. Còn cữu cữu của Lương Nhiễu Âm, tuy ông ta
không quá yêu thích cô cháu họ này nhưng dù sao cũng là cậu ruột, nếu
như hắn dám động đến Lương Nhiễu Âm chưa chắc cữu cữu ả sẽ ngồi yên
không để ý đến.
Hắn tự chủ trương đi theo Hoắc Nghiêm Đông hòa
ly, tương đương với khiến Lương Nhiễu Âm biến thành hàng đã xài rồi. Hơn nữa nếu như trong khoảng thời gian ngắn vài người Lương gia liên tiếp
có chuyện, hắn sẽ là người đầu tiên bị hoài nghi.
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi đây là tránh nặng tìm nhẹ.”
Hoắc Nghiêm Đông rõ ràng ý tứ của Lương Hiểu Tài, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Nếu ta nói không có nửa điểm tư tâm sợ là ngươi sẽ không tin. Ta chỉ
cảm thấy nương ngươi và nương ta cùng ở dưới một mái hiên hoàn toàn có
thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nếu tách ra… Muốn bồi bên cạnh mẫu thân thời gian dài, ngươi làm được hay ta làm được?”
Hai người bọn hắn một người vai gánh trách nhiệm nặng nề, một người bận bịu tìm kế sinh nhai, không ai có thể thường xuyên ở nhà. Quan trọng nhất là, hai vị trưởng
bối đã quen thân với nhau.
Lương Hiểu Tài hừ cười một tiếng: “Chứ không phải là muốn ta tiếp tục giả vờ làm tức phụ của ngươi sao? Hơn
nữa nương ta cũng không cần ta bồi. Nếu ta thật sự đi theo ngươi bà còn
có thể tiếp tục chăm sóc nương ngươi, thấy thế nào đều là ngươi được lợi vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông đổ rượu vào miệng, lau cằm một cái nói:
“Vậy cũng chưa chắc. Chính miệng ngươi nói ngươi đoạn tụ. Ba ngàn binh
sĩ Hổ Đầu Quan mỗi người đều cường tráng uy vũ, cơ hội lựa chọn không
phải tốt hơn ở đây sao?” (Editor: Đông ca, huynh sẽ hối hận:>)
Đờ mờ!
Lương Hiểu Tài hơi giật mình nhìn Hoắc Nghiêm Đông, nghĩ thầm Hoắc Nghiêm
Đông ngươi giỏi a, ngay cả chiêu này cũng có thể nghĩ đến.
Nếu
như nói hiện tại Hổ Đầu Quan có địa phương nào hấp dẫn hắn, thật ra
chính là chỗ đồn trú của ba ngàn binh lính kia. Cũng không phải là có
nhiều cơ hội chọn lựa như Hoắc Nghiêm Đông đã nói, mà là nhiều cơ hội
kết bạn… Thực ra cũng không khác gì mấy. Lương Hiểu Tài cảm thấy nơi như vậy sẽ có càng nhiều người cùng hắn tâm đầu ý hợp.
Hơn nữa đi
lịch lãm phong tình dị quốc thì cũng chẳng có gì không thể. Chừng nào
không hài lòng thì đổi chỗ khác là được, dù gì nghiêm túc mà nói thì hắn cũng không tính là dân bản địa.
Hoắc Nghiêm Đông nhai xương chim sẻ: “Đi không?”
Lương Hiểu Tài nhìn y, không hé răng. Hắn phát hiện thời điểm Hoắc Nghiêm
Đông nhai xương cốt trên người có cảm giác dã tính không biết tả thế
nào. Xương chim sẻ không như xương chim cút, đừng thấy thứ này nhỏ nhưng lại rất cứng. Hoắc Nghiêm Đông lại nhai rạo rạo như nhai tăm, cũng
không sợ cộm. Vì thế hắn lại đưa thêm một con đã nướng chín: “Lát nữa
uống rượu xong ta muốn đi chỗ này một chuyến.”
Lương Hiểu Tài nói: “Không phải. Đi giải quyết phiền phức.”
Hoắc Nghiêm Đông không ngoài ý muốn mà nghĩ tới cái “đuôi nhỏ” Lương Hiểu
Tài đã kể. Tuy đuôi nhỏ đã đứt, nhưng nếu không giải quyết triệt để quả
thực sẽ chọc ra phiền phức lớn hơn. Y liền hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”
Lương Hiểu Tài không chớp mắt nhìn chăm chú đôi mắt Hoắc Nghiêm Đông một lát, đột nhiên cười nói: “Có thể giúp đương nhiên là tốt nhất.”
Chỉ
cần Hoắc Nghiêm Đông còn muốn gạt Lý Thuận Liên thì sẽ cần đến sự giúp
đỡ của hắn. Vào lúc này hai người bọn họ vẫn là châu chấu trên cùng một
sợi dây thừng, chỉ cần đầu óc chưa úng nước tất nhiên sẽ không hố đối
phương.
Lương Hiểu Tài đem chim sẻ còn lại nướng hết chia năm
mươi năm mươi. Chia xong cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, không sai biệt
lắm kéo hơn nửa canh giờ. Hắn không uống rượu nhiều, khoảng chừng chỉ
nửa vò, ngược lại Hoắc Nghiêm Đông uống một vò rưỡi. Sau đó bọn họ đốt
hết đống xương chim sẻ rồi mới dập tắt lò lửa, lúc rời đi còn dọn dẹp
hiện trường một chút, ít nhất sẽ không để cho người khác nhìn ra bọn họ
ngồi ở đây đốt bếp.
Trên lò có một quai xách, Lương Hiểu Tài câu
lấy quai nên không sợ phỏng. Sau đó Hoắc Nghiêm Đông xách giúp hắn, để
Lương Hiểu Tài chồng hai cái bát lại cầm trên tay. Bọn họ đem cái bếp và hai cái bát giấu một nơi tuyệt đối không thể bị phát hiện trước khi
trời sáng, sau đó lập tức đi đến biệt uyển Thiệu gia.
Thiệu gia
có chủ trạch, cũng có biệt uyển. Phần lớn thời gian Thiệu Thất ở trong
chủ trạch, nhưng mỗi lần hắn muốn làm chuyện xấu nhất định sẽ đi biệt
uyển, đặc biệt là loại chuyện xấu không thể để cho người nhà và người
ngoài biết.
Ngày hôm nay tùy tùng của Thiệu Thất nhìn thấy hắn
chắc chắn sẽ trở lại nói cho Thiệu Thất. Lương Hiểu Tài đoán khả năng
Thiệu Thất đi biệt uyển rất lớn, không chừng lúc này Thiệu Thất đã an
bài tùy tùng chặn đường hắn rồi.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ngươi cùng Thiệu Thất có cừu oán?”
Lương Hiểu Tài nói: “Có đi, kẻ này biết thân phận thực sự của ta.”
Hoắc Nghiêm Đông cau mày: “Này mà tính thù hận cái gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Chậc, cái tên điếc không sợ súng này muốn nhốt ta lại
làm nam sủng của hắn. Hôm nay ta thấy tùy tùng của hắn, tên tùy tùng kia còn theo ta một hồi lâu, sau đó bị vuột mất dấu vết của ta, hơn phân
nửa là phải trở về báo cáo cho chủ nhân.” Đương nhiên cũng có thể là hắn suy nghĩ nhiều quá.
Lương Hiểu Tài dán vào vách tường biệt uyển
Thiệu gia nghe trộm, xem xem nơi này có nuôi chó không. Hắn thấy cổ nhân hay dùng chiêu này để phòng trộm, chỉ cần nơi yên tĩnh thế này đều sẽ
nuôi chó, dùng để tăng cao tính cảnh giác.
Bất quá cũng may, nghe một hồi vẫn không nghe thấy tiếng chó sủa, càng không nghe thấy tiếng người. Lương Hiểu Tài chạy một cái lấy đà, trong nháy mắt leo lên đầu
tường. Hắn ngoắc ngoắc tay với Hoắc Nghiêm Đông, Hoắc Nghiêm Đông cũng
cùng nhảy lên tường. Hai người y như làm tặc, lặng yên không một tiếng
động mò tới khu phòng ở của chủ tử.
Lương Hiểu Tài nhìn thấy có
sáng đèn liền biết nơi này khẳng định có người. Quả nhiên, không bao lâu hắn liền nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh của Thiệu Thất.
Thanh âm này mang theo một tia ngờ vực: “Tiểu Đặng còn chưa về?”
Người hầu nói: “Bẩm thiếu gia, hắn chưa về.”
Thiệu Thất: “Ừm.” Người hầu liền lui sang một bên.
Lại qua một lát, Thiệu Thất lại hỏi: “Tiểu Đặng còn chưa về?”
Người hầu nói: “Bẩm, chưa về. Thiếu gia, nếu không tiểu nhân cho người đi tìm hắn?”
Thiệu Thất suy nghĩ một lát: “Được, ngươi đi dọc theo con đường từ trên trấn
về thôn Hà Nguyệt tìm. Bất luận có tìm được người hay không cũng kêu hắn lập tức về đây gặp ta.”
Người hầu cũng không hiểu vì sao đã muộn thế này còn phải để Tiểu Đặng đi chỗ kia tìm người. Nhưng hắn cũng
không dám hỏi, nhận mệnh lệnh xong liền đi ra ngoài làm việc. Ai biết
vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt Tiểu Đặng hắn muốn tìm.
Vừa nhìn
Tiểu Đặng liền biết là chạy gấp về, trên trán còn có một lớp mồ hôi
mỏng. Hắn vừa vào cửa liền chạy đến bên cạnh Thiệu Thất nói: “Gia, người không thấy, bất quá tôi nghe được một chuyện.”
Thiệu Thất vừa nghe thấy không tìm được người tâm tình liền không tốt, mặt tối sầm lại hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Đặng nói: “Tên tiểu tử Hoắc gia kia trở lại, chính là vị hôn phu nghe nói đã chết của Lương Nhiễu Âm!”
Thiệu Thất đột nhiên ngồi xuống: “Thật chứ?”
Tiểu Đặng nói: “Đương nhiên là thật. Tôi thấy đợi đã lâu mà tên Lương Tiểu
Tài vẫn chưa về thôn liền lặng lẽ đến Hoắc gia nhìn một chút, xác nhận
xem hắn có về không. Ai biết việc này không nghe được, lại nghe Hoắc lão thái thái nói con trai bà ta đã về.”
Nhất thời Thiệu Thất có chút hưng phấn: “Quá tốt rồi! Như vậy gia liền có biện pháp bắt Lương Tiểu Tài rời khỏi Hoắc gia!”
Trước kia hắn không chủ động nói với bên ngoài thân phận của Lương Tiểu Tài
là do không muốn kết thù kết oán với Lương gia, dù sao chuyện này cũng
quan hệ tới thanh danh của Lương Nhiễu Âm. Nhưng bây giờ Hoắc Nghiêm
Đông trở lại, vậy hắn hoàn toàn có thể lợi dụng Lương Nhiễu Âm a!
Thiệu Thất vẫy tay: “Tiểu Đặng, mau! Ngươi suốt đêm đi đến nhà cữu cữu của
Lương Nhiễu Âm, nghĩ biện pháp nói cho Lương Nhiễu Âm biết phu quân của ả đã trở về. Không chỉ trở về, còn được thăng làm đại quan!”
Tiểu Đặng có chút ngốc: “Gia, làm sao ngài biết tiểu tử Hoắc gia thăng đại quan? Hắn, hắn thật sự thăng lên đại quan sao?”
Thiệu Thất nói: “Hắn thăng lên cái rắm! Nếu không nói như vậy con đỉa Lương
Nhiễu Âm kia chịu chạy về đây à? Ả đàn bà đó một lòng một dạ đều muốn
nhào lên người biểu ca ả, nếu ngươi không cho ả chút ngon ngọt ả có thể
buông tha biểu ca đi tìm tên họ Hoắc kia sao?”
Tiểu Đặng nghe vậy lập tức bật cười: “Vẫn là ngài thông minh. Tiểu nhân đi ngay!” Nói xong hắn cũng không ngại khổ ngại mệt, lập tức chạy ngoài.
Lúc này
Thiệu Thất mới quay về nằm trên ghế thái phi, hắn vừa mò ra tiểu huynh
đệ bảo bối vừa cười nói: “Tiểu Tài a Tiểu Tài, lần này gia xem ngươi có
thể chạy đằng nào!”
Tất nhiên Lương Hiểu Tài không chạy. Hắn
không chỉ không chạy còn chậm rãi làm động tác nắm mở tay. Người nào
quen biết hắn đều biết đây là hắn ngứa tay muốn đánh người, nhưng đáng
tiếc ở đây không có ai hiểu.
Hoắc Nghiêm Đông dĩ nhiên là đi ra
ngoài, đi thu thập cái tên đi truyền tin cho Lương Nhiễu Âm, mà Lương
Hiểu Tài thì lại cúi người yên lặng tiếp cận, một chưởng đánh lên gáy
người hầu gác cửa. Hắn tha người giữ cửa qua một bên đổi quần áo, cúi
đầu đi vào nhà. Trong tay hắn là bảo bối Lương Đại Phú để lại, nhắm
chuẩn vị trí bên cạnh Thiệu Thất nhoáng một cái…
Thiệu Thất vừa
định mở mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra liền hôn mê ngủ thiếp đi. Không
bao lâu Hoắc Nghiêm Đông trở về, tay kéo một người bị đánh ngất xỉu.