Thi Duệ đứng ngoài gõ cửa một lúc lâu, không gõ được 136 đi ra mà lại khiến bảo vệ của khu dân cư phải chạy lại.
Bảo về thấy huân chương trên vai hắn nên vẫn còn lịch sự mời gã ra ngoài.
Thi Duệ thất vọng trở về nhà mới ở gần trụ sở Bộ Quốc phòng
Hạ Vân Sơn vẫn ở nhà suốt, ngậm điếu thuốc điềm tĩnh khoan thai từ trên
tầng đi xuống, vừa đi vừa cởi cái kẹp cà vạt mới tinh sáng loáng trên cà vạt của mình ra, sau đó nhanh chóng kéo cà vạt xuống, mới chậm rãi rít
một hơi thuốc, thấy dáng vẻ này của Thi Duệ, hắn hỏi với vẻ đăm chiêu:
“Sao thế? Không phải đi tìm người ta sao?”
Thi Duệ ngồi một đống
trên ghế sô pha, cởi mũ xuống vất lên bàn trà, cái mũ lăn một vòng rồi
dừng lại. Gã nhắm mắt, buồn thiu: “Em ấy giận tôi.” Rõ ràng là nên buồn
bực, nhưng gã nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khóe môi không kìm được mà
nhếch lên, cười tươi roi rói.
Ôi em ấy thích mình!
Suốt
mấy tháng nhớ nhung và oán trách, nỗi phẫn uất bị tích tụ lâu ngày cùng
với sự tự trách bản thân của Thi Duệ, rốt cuộc được một câu tỏ tình dịu
dàng bao bọc lại, như là viên ngọc của một con trai gầy gò bệnh tật, nay được sự bao dung mềm mại của người thương biến thành một viên ngọc trai sáng loáng.
Hạ Vân Sơn nhấc mí mắt lên nhìn gã một cái, đồng tử hơi rung động, làm ra vẻ vô ý mà nói: “216 không khuyên cậu ấy à?”
“Không thấy 216.”
Hạ Vân Sơn nghĩ một chút, xác xuất 216 cũng giận mình là rất cao. Nhưng mà giận đến mức nào nhỉ?
Hắn phải thăm dò xem sao.
Hôm sau, khi 216 đang ở trong tiệm cắt tỉa cành hoa, trong cửa hàng bỗng
xuất hiện một alpha trẻ tuổi, 216 nhanh như thỏ rụt vào sau quầy thanh
toán, nhỏ giọng hỏi: “Chào anh, anh cần gì ạ?”
Alpha trẻ tuổi
liếc mắt nhìn em, cậu tới đây vốn là để làm nhiệm vụ, nhưng nhìn omega
quá đỗi trắng trẻo xinh đẹp trước mắt, thấy trên mặt em có hai rặng mây
ửng hồng, ngây thơ không gì tả được, làm cho chính cậu cũng ngượng ngùng theo mà lắp ba lắp bắp: “Chào cậu… Tôi muốn… muốn mua hoa. Cậu có thể
gợi ý cho tôi được không? Cậu thích nhất là hoa nào?”
Lúc này 216 mới bước ra, giữ khoảng cách với cậu alpha này, sau đó giới thiệu: “Tôi thích nhất là hoa cẩm tú cầu và cỏ linh lăng. Hai loại này kết hợp với
nhau cực kì đẹp, nếu cài thêm hai nhánh thủy lan nữa thì sẽ vừa đẹp vừa
tỏa ra hương thơm. Anh có thể thử xem.”
Alpha muốn một bó, 216 bó hoa thật tỉ mỉ rồi đưa cho cậu một tấm card visit, alpha nghe theo mệnh lệnh của cấp trên mà đánh tráo tấm card đó, cài vào trong bó hoa, sau
đó nhân lúc 216 tìm tiền lẻ để trả lại gì co giò chạy mất.
“Ôi!
Anh quên cầm hoa rồi!” 216 chạy ra ngoài, chỉ thấy người mua hoa đã biến mất không thấy tăm hơi. Em lầm bẩm vẻ khó hiểu, ôm lấy bó hoa kia nhìn
vào thi thấy bên trong có một tấm card không giống tấm của cửa hàng. Em
bỏ ra xem, trên tấm bìa cứng trắng tinh là những nét chữ mạnh mẽ sắc
sảo: “Chiến địa kham khổ, trời rất lạnh, cơm rất cứng, tôi cũng kiệt
quệ, vậy mà ở nơi đó tôi vẫn một lòng nhớ tới em, đêm đông mơ thấy em.
Mong Nguyên Nguyên tha thứ cho tôi.”
Ánh đèn trong cửa hàng hoa chiếu lên tấm bìa khiến nó sáng lên như tuyết, là tuyết sắp tan chảy.
Vèo.
216 vất tấm card vào trong thùng rác, sau đó treo biển giảm giá lên bó hoa vừa rồi.
Hạ Vân Sơn hít sâu một hơi, ngón tay cong lên, có vẻ nghiêm nghị mà gõ vào bàn làm việc, nhíu mày hỏi: “Cậu nói, em ấy vất card đi?”
“Vâng ạ, em nhìn thấy nó trong đống rác ở bên ngoài cửa hàng ạ.”
Khi Hạ Vân Sơn về nhà, Thi Duệ đang uống rượu. Gã nằm trong phòng khách, áo sơ mi để mở dửng dưng, dưới chân vỏ chai rượu lăn đầy đất, hai mắt bị
chất rượu nhuộm đỏ ngầu, trông cực kì thảm hại.
Hạ Vân Sơn cau mày bước nhanh tới, đạp lên mông gã một cái: “Bộ dạng gì đây!”
Thi Duệ xụ mặt, giọng nói khản đặc: “Em ấy lên trang web tìm bạn trăm năm
trên mạng đăng tin tìm người yêu rồi.” Nói đoạn, gã lại sừng cổ lên:
“Thành Bích đang làm cái quái gì không biết! Chúng ta hợp tác với ả, ả
muốn mở rộng quyền lợi của omega thì tôi không nói, đằng này lại gián
tiếp cướp người yêu tôi! Sao ả dám để một omega đã có trong hộ khẩu nhà
khác được lên mạng tìm bạn trăm năm hả? Cái loại đạo đức suy đồi gì
thế!”
Hạ Vân Sơn giật mình nhìn gã: “Cậu mà còn có mặt mũi mắng
người khác đạo đức suy đồi à? Thi tiểu thiếu gia, cậu đi nghỉ đi. Chờ
mấy bữa nữa mẹ nhỏ nhà cậu sinh cho cậu thằng em nữa là được.”
Thi Duệ nghe vậy thì giận run người, lập tức châm biếm lại: “Cả ngày hôm
nay anh làm được gì rồi? Anh tài giỏi như thế, sao không bắt được 216
ngoan ngoãn trở về hả!”
Hạ Vân Sơn bị chặn họng, chỉ lạnh lùng
cười một tiếng, cởi áo khoác ra, rồi lại kéo ra dây đeo áo sơ mi (1), mở ra đến nút áo cuối cùng, lộ ra phần eo bị băng bó: “Cậu nhìn vết thương này xem, có nặng không?”
Thi Duệ không hiểu gì sất: “Hả? Sắp khỏi rồi còn gì?”
Hạ Vân Sơn nheo mắt nở nụ cười, cười đến mức Thi Duệ sởn da gà, gã thấy Hạ Vân Sơn rút ở bên hông ra một con dao găm hắn quen dùng, vung lên một
đường đẹp đẽ dứt khoát, gọn gàng mà chuẩn xác đâm vào băng vải còn rướm
máu.
“Hạ Vân Sơn?!” Thi Duệ sợ hãi kêu lên.
Hạ Vân Sơn
không mảy may dao động, chỉ nở nụ cười lười nhác, nắm dao găm ấn vào
trong, khẽ nhúc nhích một chút, tiếng da thịt bị cắt vang lên, nghe mà
dựng tóc gáy. Nhưng hắn dùng dao quen rồi, động tác trên tay được khống
chế rất tốt.
“Gọi điện cho bác sĩ, sau đó gọi điện cho tòa soạn.”
Giọng nói hắn bình tĩnh, điềm nhiên như thể ngay cả sóng lớn cũng không sợ.
Hôm ấy 216 đang trông cửa hàng. Em đã nhận được tiền lương bốn tháng qua,
cũng không nhiều, chỉ có vài tờ tiền giấy mỏng manh nằm trên tay em. Em
chưa dùng tiền bao giờ, chỉ biết đếm đi đếm lại, hết lần này đến lần
khác, cuối cùng mới trân trọng mà cất tiền vào trong túi.
Em nghĩ rồi, mua cho anh trai một chiếc váy ngủ mới này, mua cho Thi Anh một
đoàn tàu hỏa đồ chơi, mua cho Thi Mẫn một tập giấy vẽ thật dày với một
cuốn sách thiếu nhi, với mua cho nhóc nhỏ nhất vẫn chưa có tên một xấp
khăn sữa nữa.
Có tiền thật là tốt mà.
Em đắc ý mà sờ sờ
mấy tờ tiền trong túi rồi chuẩn bị giao ca cho đồng nghiệp, em còn chưa
đi ra khỏi cửa hàng, đã thấy trên TV trong tiệm hoa, người dẫn chương
trình thời sự gấp gáp nó: “Ứng cử viên sáng giá cho chức vụ Bộ trưởng Bộ quốc phòng Hạ Vân Sơn đang nằm viện trong khoa cấp cứu của Bệnh viện
Quân đội do vết thương cũ trong chiến tranh tái phát. Phía bệnh viện từ
chối phỏng vấn, nhưng tình trạng không hề lạc quan. Chiều gió trong quân đội thay đổi bất ngờ, nguồn tin từ…”
216 ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới hỏi đồng nghiệp: “Người được nhắc đến trong bản tin là ai vậy?”
“Ừm, Hạ… Họ Hạ… Đó là Tổng chỉ huy của cuộc chiến Vệ quốc lần này.”
Mặt 216 tái nhợt, hoảng loạn không kịp nhìn đường mà chạy ra ngoài, suýt nữa đụng vào cột điện.
Em cũng không biết mình đã nghĩ thế nào, lúc hoàn hồn đã ngồi lên taxi
rồi, nghĩ tới tin tức vừa nghe được trên TV, nước mắt đã rơi lã chã,
muốn ngừng mà không được.
Chờ đến khi xe dừng lại trước Bệnh viện Quân đội, bệnh viện đã bị phong tỏa từ lâu, em chỉ có thể đi đi lại lại ở bên ngoài, không biết qua bao lâu, em nhìn thấy một alpha ngày trước
đã từng về nhà cùng Hạ Vân Sơn, bèn cố nhịn sự xấu hổ mà lại gần: “Xin
chào, xin hỏi, xin hỏi Hạ Vân Sơn tiên sinh bây giờ vẫn ổn chứ ạ?”
Cổ họng khàn cả đi vì khóc nhiều quá, vài âm thanh phát ra có vẻ nghèn nghẹn nghe không rõ.
“A…:” Alpha cúi đầu nhìn omega xinh đẹp ngượng ngùng trước mắt, ra vẻ rất
nghiêm túc mà suy nghĩ một lát, “A, cậu là omega trong nhà tiên sinh đây mà! Cậu tới thăm tiên sinh sao?”
216 gật đầu lia lịa.
Alpha dẫn em vào phòng bệnh. Ngoài hành lang của bệnh viện có rất nhiều vệ
binh, bên ngoài phòng phẫu thuật và phòng bệnh ở tầng ba thì chật ních
những sĩ quan mặc quân trang màu xanh xám, nét mặt nghiêm túc, lông mày
nhíu chặt.
“Chuyện gì thế này? Sao vết thương cũ lại đột nhiên tái phát như thế?”
“Chúng ta chỉ có thể chọn cậu ta, sao đúng lúc này cậu ta lại xảy ra chuyện chứ?”
Mọi người xì xào bàn tay, liên tục trao đổi tin tức với nhau, tin chiến
tranh, tin về cục diện chính trị, tin về quan trường, tin về vấn đề khắc phục hậu quả sau chiến tranh. Nhưng không một ai quan tâm tới bản thân
Hạ Vân Sơn.
216 bỗng nhiên thấy hoảng hốt, sao hắn lại lẻ loi như vậy?
Em chỉ quen với một Hạ Vân Sơn ngồi trên đài cao, quen dáng vẻ cúi đầu nhìn em của hắn, quen với sự thương hại dịu dàng của hắn.
Cho dù 216 đã quyết định sẽ không yêu Hạ Vân Sơn nữa, em vẫn sẽ vì một vị
thần linh cao cao tại thượng nay đã sụp đổ mà gào khóc.
Em luôn
biết một điều, Hạ Vân Sơn vẫn chỉ là Hạ Vân Sơn, sắc bén mà anh tuấn,
hài hước mà cao ngạo, ôn nhu nhưng lại dối trá, và cô độc đến tột cùng.
Cuối tháng tư vẫn còn vương hơi lạnh của mùa xuân, giờ anh ấy có đang bị lạnh không?
Giữa đám người ồn ào trò chuyện, em chỉ là một omega vô danh tiểu tốt đến từ viện giáo dưỡng.
Em cúi đầu.
Một cảnh vệ đi ra từ trong phòng bệnh, đám đông lập tức xôn xao lên, cảnh
vệ trầm giọng quát lên: “Xin đừng gây ồn trong bệnh viện. Mời những
người không có quan hệ với bệnh nhân ra về.”
Đầu 216 cúi xuống càng thấp.
Đám đông trở nên yên tĩnh, chỉ còn sót lại vài thanh âm vụn vặt, ánh đèn
trên ành hang lang trắng chiếu vào khiến người ta cảm thấy không chỗ
dung thân. Em nhìn thấy chính mình trong tấm gương bên cạnh, hai mắt đỏ
bừng vì khóc, lông mi ướt nhẹp, như là con thỏ nhếch nhác.
“Nguyên Nguyên…” Tiếng nói khàn khàn của Hạ Vân Sơn truyền ra từ trong phòng
bệnh, ấm ách như mặt đất rung chuyển, nghe phát nhói như là kim đâm lửa
đốt.
“Nguyên Nguyên… có ở đây không?”
216 lảo đảo bước về
phía trước, đám người như bị Moses (2) dùng quyền trượng tách ra, dạt
sang hai bên, chỉ để lại một lối đi trắng xóa, nối thẳng tới nơi phát ra âm thanh.
“Em…em đây.”
(2): Moses là một vị lãnh tụ tôn
giáo người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử
gia người Do Thái (wikipedia)
216 ngơ ngơ ngẩn ngẩn chạy vào
phòng bệnh. Cửa lập tức bị đóng lại, trong phỏng chỉ có một chiếc đèn
ngủ đang phát sáng, ánh sáng dịu dàng như là lớp kính mờ.
Hạ Vân
Sơn nằm trên giường bệnh, trên người cắm chằng chịt dây ống. Hắn nghiêng mặt nhìn em, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt bị đau đớn hành hạ khiến cho
đường nét trở nên rõ ràng, đồng tử đen kịt càng đen hơn, làn da vốn nhạt màu lạnh lẽo lại càng trắng tợn, không giống người sống mà trông như
một con rối anh tuấn được chế tạo đầy khéo léo tỉ mỉ.
Đấng bề trên cường thế nay trở nên yếu đuối thế này quả thật khiến người ta phải chạnh lòng.
216 luống cuống chân tay đứng đó, muốn khóc mà không dám khóc, mắt ngập nước mà nhìn Hạ Vân Sơn.
Trong lòng Hạ Vân Sơn như lõm xuống một miếng, lại như đầy thêm một miếng.
“Lại đây, để tôi nhìn em một chút.”
216 dịch lại gần, quỳ gối bên giường, để Hạ Vân Sơn có thể dễ dàng chạm vào mặt em.
Hạ Vân Sơn ho khan một tiếng, nhíu mày, đau đến rên lên, nhưng khi nhìn
216 vẫn nở nụ cười tươi, ý cười bên môi trông không giống đang phải chịu cơn đau thấu xương, “Không ăn cơm đầy đủ sao? Sao gầy thế này?”
Rõ ràng là 216 muốn rơi lệ, nhưng khi nghe thấy giọng nói và âm điệu quen
thuộc của Hạ Vân Sơn, phản ứng đầu tiên của em là: có phải anh ấy lại
lừa mình không?
Em cắn môi nhìn hắn, cẩn thận dò hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”
Hạ Vân Sơn kéo tay em, ngón tay khô ráo ấm áp vuốt nhẹ mu bàn tay em, dịu
dàng như gió phương Nam tháng năm. Hắn cầm tay em đưa vào bên dưới chăn
mỏng, chạm tới phần bụng bị băng bó bởi lớp băng gạc thật dày.
216 liếc mắt nhìn hắn, xốc chăn lên, nhìn thấy trên bụng hắn có vết máu lờ
mờ, như là đóa hoa đỏ nở rộ, tản ra mùi máu tanh nồng nặc.
Em
giật mình chớp chớp mắt, rốt cục tin tưởng, khẽ phủ bàn tay lại vết
thương, nhưng lại sợ chạm vào nó, cuối cùng vẫn rút tay lại.
“Nguyên Nguyên.” Hạ Vân Sơn cười, kéo tay 216 vào ngực mình, giống như rất
nhiều lần ngày trước, “Để tôi nắm tay em một lát nhé. Tôi đau quá.”
216 buồn buồn không nói lời nào, chỉ nhét tay càng sâu vào lồng ngực hắn, để cho hắn nắm.