Khương Linh Vũ đích thân tới bắt Cẩm Tịch, ngay cả Lê Dịch Minh cũng
không đoán trước được, hắn vô thức chắn trước người Cẩm Tịch:
"Cẩm Tịch, con chịu khổ rồi."
Dường như người trước mắt vẫn là sư phụ quen thuộc trong trí nhớ, mặt
mày y hệt, nụ cười y hệt, thậm chí vẻ lo lắng trên mặt đều rõ ràng như
vậy, nhưng Cẩm Tịch đứng ở bên cạnh hắn, cả người lại không ngừng run
rẩy, như rơi vào hầm băng.
"Tại sao, tại sao, tại sao?"
Cẩm Tịch khóc, khóc rất lợi hại, dường như rống khàn cả giọng mới có thể phát tiết oán khí và không cam lòng