Edit: V.O
Sau khi Cẩm Tịch tỉnh lại, phát hiện mình ở một nơi đen như mực vươn tay không thấy năm ngón tay, cả người nàng rã rời, liên tục đối chiến với
người Ma tộc, lại mạnh mẽ tạo ra kết giới, khiến cho bây giờ nàng giống
như phế nhân, nàng kéo cánh tay mình, mới phát hiện dường như nàng bị
người trói bằng xích sắt, buồn cười, tu vi của nàng đã phế hết, đâu cần
dùng tới những thứ này. Đổi tư thế thoải mái chút, Cẩm Tịch nằm ngửa ra
đất, vừa rồi hôn mê, lại mơ giấc mơ đó, có lẽ bởi vì nghe thấy giọng của hắn.
Hai mươi năm, những tình cảnh trong mơ kia vẫn rõ mồn một trước mắt,
đáng tiếc cảnh còn người mất, Lê Dịch Minh vì lễ nghĩa, sợ chết chìm
cũng không dám mở mắt nhìn lén mình, mặc dù Lê Dịch Minh bị dọa sợ muốn
chết vẫn nhắc nàng cẩn thận bên ngoài, thật không còn.
Cẩm Tịch không muốn suy đoán tại sao hiện giờ Lê Dịch Minh không giết
nàng, càng không tự mình đa tình cho là hắn còn nhớ tới tình cũ của hai
người, nhất định là hắn có mục đích gì đó, mà nàng không cần nghĩ quá
nhiều, hắn sẽ tự tới nói cho nàng biết.
"Ngươi tỉnh nhanh vậy à? Không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của Tiên Môn."
Cùng lúc nghe thấy câu đó, đột nhiên chỗ Cẩm Tịch sáng như ban ngày, mặc dù ngũ giác của nàng đã khôi phục, nhưng kích thích thị giác mãnh liệt
như thế, vẫn khiến cho nàng nhất thời khó có thể mở mắt.
"Ngươi còn nhớ chỗ này không?"
Câu hỏi của đối phương khiến thần kinh Cẩm Tịch căng thẳng, nàng tuyệt
không muốn "nhớ chuyện cũ với hắn", một chút cũng không, chuyện này sẽ
khiến phòng tuyển nàng dựng lên trong lòng sụp xuống, nàng đã quen mười
năm Lê Dịch Minh chết đi, cùng sống với hắn trong ký ức.
Lúc Cẩm Tịch có thể gượng mở mắt được, nàng nhìn thấy bóng lưng kia,
dường như bền chắc hơn trước kia, cũng cao lớn, tóc cũng không buộc lên
quy củ nữa, mà là xõa tự nhiên ở phía sau, chỉ nhẹ nhàng buộc bằng một
dây buộc màu xanh biếc, điều này khiến lòng Cẩm Tịch như bị gai đâm, một chút xíu đau đớn ban đầu lại nhanh chóng lan tràn đến tứ chi xương cốt, hắn cố ý đứng quay lưng về phía nàng, không phải là muốn để cho nàng
nhìn thấy dây cột đó, dây cột đã từng cột trên đầu nàng sao?
Giây phút Lê Dịch Minh xoay người, ngoài khiếp sợ thì Cẩm Tịch mới biết
vừa rồi mình lại đang tự đa tình, thì ra hắn quay lưng, là vì mặt hắn bị hủy, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng da thịt lộ ra không nhiều lắm cũng nói
cho nàng biết nhất định gương mặt đó đã từng bị hủy.
Ánh mắt Cẩm Tịch cũng không dừng lại trên gương mặt đó quá lâu, điều này khiến Lê Dịch Minh cười tự giễu một tiếng, cho dù là ai cũng sẽ cảm
thấy ghê tởm vết sẹo dữ tợn này.
"Cẩm Tịch, ngươi còn nhận ra nó không?"
Theo hướng ngón tay Lê Dịch Minh, Cẩm Tịch thấy được một đầu lâu to lớn, miệng mở lớn, bên trong ngậm một hạt châu màu đỏ, đó chính là hỏa tinh
trong truyền thuyết, e là nơi này sáng như ban ngày là cũng nhờ nó.
"Chúc Cửu Âm?"
Cẩm Tịch không nghĩ tới mình còn có thể tới đây, núi Chương Vĩ nơi cực Bắc nghèo đói rét lạnh.
"Ta biết ngươi còn