Vòng Hào Quang Chói Mắt Của Người Qua Đường
Đêm tối lạnh như cắt vào da thịt. Ta cuộn người co rúm vào con ngựa cái, hi vọng hơi ấm của nó tỏa ra có thể xua đi phần nào cơn buốt giá, con
ngựa phì phì thở mấy tiếng bất mãn, tấm áo choàng bông như một tấm chăn
bọc lấy người ta, ta trằn trọc nghiêng bên này bên kia để tìm vị trí
thoải mái chìm vào giấc ngủ. Thương Tang chắc chắn không giết ta, hắn
thậm chí còn lo bảo vệ ta nữa kìa, vậy nên ta rất an tâm nghỉ ngơi.
Nằm một hồi vẫn không vào giấc được, vừa lạnh vừa đói giày vò khiến ta mệt
lả, càng mệt lại càng tỉnh mới khốn. Ta trở mình ngồi dậy, áo choàng
tuột xuống khỏi vai, tóc tai bám cả rơm rác dưới nền, lập cập đi ra gian ngoài, trong ánh sáng mờ tỏ, chỉ thấy Thương Tang đang ngồi khoanh chân lau kiếm dài, bóng lưng hắn rộng mà tịch mịch cô liêu, gió tuyết hắt từ cửa vào, thổi lọn tóc hắn tung bay như múa, mái tóc nam nhân thanh tuấn chưa già đã có chỗ bạc cước lạ kỳ. Hắn nghe tiếng bước chân thì hơi
quay đầu lại, đầu gối khẽ động vào vò rượu sát bên, rượu đầy sóng sánh
dưới ánh sáng lấp lánh của đèn bão vàng cam.
Cằm mảnh khảnh thanh
tú, sóng mũi như núi, mày kiếm mắt sâu, sóng mắt nhu như nước, dung mạo
hắn trong một thoáng ngơ ngác không đem theo phòng bị tựa như một thiếu
niên mơn mởn tựa dương liễu cuối xuân, xanh rờn rì rào rủ tán. Hắn khẽ
nhếch môi mỏng như đang cười, khiến khuôn mặt băng sơn ngàn năm như
trong một chớp mắt biến thành núi xanh tràn gió, tim ta vô cớ hẫng một
nhịp, tai hơi đỏ lên.
“Cô nương sao lại ra ngoài đây?”
“Ta không ngủ được, Thương công tử hay là vào gian trong đi, ngoài này lạnh lẽo làm sao chịu nổi qua đêm.”
Thương Tang hơi mấp máy môi, giống như đang tìm từ phù hợp, sau đó lắc đầu từ
chối khéo “Vẫn là bỏ đi, mỗ ở ngoài này vận công, chân khí dâng lên đủ
làm nóng người rồi.”
“Vậy sao được?” Ta nhướn mày, tên này nhìn như
ma bệnh, ngộ nhỡ hắn ốm chết dọc đường thì ta biết ăn nói với sư phụ
kiểu gì “ Còn lâu trời mới sáng, công tử chỉ có ít rượu vào bụng, chắc
cũng đói đến mức chẳng dễ chịu gì, lại còn đòi vận công, không chống
chịu được sẽ bị hàn khí nhập thể, ngộ nhỡ tổn hại sức khỏe thì sao.”
Hắn tra kiếm vào vỏ, cẩn thận lấy vải thô cuốn từng vòng từng vòng bọc
ngoài kiếm, vừa làm vừa chậm chạp suy nghĩ cách đối đáp. Vẫn quyết định
từ chối ta “Đa tạ cô nương quan tâm, tấm thịnh tình của cô nương Thương
mỗ xin được khắc ghi trong lòng, bất quá Thương mỗ lâu nay chìm nổi bôn
tẩu giang hồ, hoàn cảnh khắc nghiệt hơn thế này vẫn chống chịu tốt, cô
nương không cần bận tâm.” Ngừng một nhịp, hắn ngập ngừng, cần cổ thoáng
ửng hồng “ Vả, vả lại cô nương tuy là nữ tử hào hiệp phóng khoáng,
nhưng, nhưng dù sao cũng vẫn là khuê nữ chưa ý trung nhân, chúng ta trai đơn gái chiếc, cùng vào chung một phòng… chuyện này, chuyện này không
phải đạo. Truyền ra ngoài tất cô nương phải chịu điều tiếng không hay.”
Lại còn chịu điều tiếng với một kẻ bị người đời phỉ nhổ coi thường như hắn, vậy quả là thiệt thòi quá đáng cho một cô nương tốt.
Ta nghe hắn
nói xong, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên. Phải rồi, ta quên mất, cổ
nhân trọng lễ tiết xiết bao, ta lại xuất hiện trước mặt hắn ở hình dạng
nữ nhân, giờ không thể ngang ngược biến thành nam nhân bá cổ ôm vai hắn
được. Ta ho khẽ, cúi xuống khêu bấc đèn to lên, tuy hơi hao dầu nhưng
ánh đèn bùng sáng cũng khiến người nhìn có cảm giác ấm áp hơn rất nhiều
rồi.
Đoạn, vào gian trong đem cái áo choàng ra, chậm rãi bước tới
đắp lên lưng cho hắn. Ta cảm nhận người hắn thoáng cứng đờ trong một
khoảng khắc đầu ngón tay ta lướt qua vai hắn. Ta ngạc nhiên “Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Không, không.” Thương Tang bối rối
thấy rõ lắc đầu, làn da trắng nhạt hồng lan lên tận mặt, không rõ là do
ánh đèn phảng phất chiếu lên hay do hắn quẫn bách. “Cô nương đối với ai
cũng ân cần như vậy à?”
“Ta chỉ đối với người ta có thiện cảm như vậy thôi.”
Thương Tang bật cười như nghe thấy gì lạ lắm, bàn tay đã đưa lên nhưng rồi
quyết định không phủi cái áo choàng xuống, hắn nhấc vò rượu cạnh gối lên nhấp một ngụm, mắt dõi ra xa ngoài cửa, nhưng chẳng thấy gì ngoài mưa
tuyết đan trắng chéo trời.
“Chúng ta mới gặp nhau bao lâu, cô nương
không nghĩ ta giết người như ngóe, là ma đầu phản sư phế đạo độc ác xấu
xa sẽ ăn thịt lột da cô sao? Người đời nhắc đến ta đều nói như thế mà,
cô nương phải tin bọn họ mới đúng chứ? Sao lại hồ đồ tin vào nhận định
của mình.”
“Haizz, người đời cũng nói tai nghe chỉ đúng một, mắt
nhìn mới chuẩn mười. Ta đã giao tiếp với ngươi hẳn hoi, lại còn cần quản tới lời lẽ xôn xao của thiên hạ để phân định đúng sai hay sao? Bọn họ
xưa nay chỉ nói điều mà mình muốn nghe thôi, ta lại không rảnh rỗi quan
tâm hết lời của nhân thế.” Ta ngồi xuống đối diện hắn, ôm gối, mắt ngắm
ngọn đèn nhảy múa giữa hai chúng ta, tiếng bấc nổ lép bép nho nhỏ, còn
có tiếng thở hòa vào với nhau, khuôn mặt ta chìm trong ánh sáng ngọt
ngào, đã là đại mỹ nhân thiên thu vạn đại hiếm có, lại thêm tư thái dịu
dàng như lê hoa trắng xóa, thơm ngọt cô liêu, trong gió đông tuyết sa,
tựa cành hoa mong manh gầy yếu. Ta ngẩng đầu, mắt hoa đào hơi cong mang ý cười như câu hồn đoạt phách, lại phảng phất trong trẻo thơ ngây, vô
tình chạm mắt với Thương Tang cũng đang nhìn ta, giữa cả hai rùng mình
như có dòng điện chạy qua giật bắn, hắn vội vàng cúi xuống vò rượu trong lòng không dám ngẩng lên nữa.
Trống ngực dội vang như trống tổng
quân hành, cũng chẳng rõ chẳng hay là của ta hay hắn. Ngoài trời gió bấc mưa đông, tuyết có bông bị cuộn ngược lên trời, xa rời một mảnh ấm áp
từ từ lan ra trong miếu nhỏ xập xệ. Ngoài hai lữ khách vô tình bị đưa
đẩy va phải vào nhau đêm ấy, dưới gầm trời có lẽ chẳng có thêm ai hay
biết.