"Haiz! Không phải chứ, còn tưởng Trần Phàm kia bá đạo thế nào, vừa nãy ở ngoài khả hạch đường ta thấy hắn mạnh lắm mà?".
Một tân sinh thở dài chán nản, ánh mắt vẫn chưa hết nghi hoặc, nói.
"Đáng ghét! Báo hại ta mất mấy chục viên linh đan rồi, biết thế không đi cá với mấy tên kia làm gì".
"Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, gia hỏa đó sao tới giờ này vẫn chưa ra nhỉ?".
"Đúng a".
Mọi người thấy vậy ánh mắt liền nhìn về phía trước, nhóm người tham
gia khảo hạch ngoại môn lúc này cũng đã bắt đầu đi ra khỏi thạch động.
Một, hai, ba...bảy, tám.
Lần lượt từng người bước ra, hai trong số đó cũng đã miễn cưỡng thông qua được khảo hạch, trên người thương tích đầy mình, tính cả thiếu niên Lam Trung Ngọc kia thì nhóm lần này có tới tận ba người thông qua được
khảo hạch, trở thành ngoại môn đệ tử.
Có điều, chẳng hiểu sao tới tận lúc này rồi mà Trần Phàm kia vẫn chưa bước ra ngoài, cái này khiến cho mọi người có chút hoang mang, không có lẽ...
"Ha ha ha...ta nghĩ nhất định gia hỏa đó cố quá trong thạch động, bị khôi lỗi đánh cho nằm luôn rồi cũng nên".
Lam Trung Ngọc cười sang sảng nói, giọng điệu tràn đầy ý khinh miệt,
giờ phút này toàn bộ những uất ức trước đó của hắn đều theo gió tiêu tan sạch, hiện tại chỉ mong sao cho gia hỏa kia thực sự đúng như lời hắn
nói, đã bị Ma Nhân Khôi Lỗi bên trong thạch động giết chết rồi, như vậy
là tốt nhất, dám tranh phong với ta, kết cục như thế đã là nhẹ nhàng cho ngươi rồi.
Trong đầu của mọi người cũng đồng thời xuất hiện ý nghĩ này, với
những gì mà Trần Phàm kia trước đó thể hiện, không ai ở đây có thể ngờ
được hắn lại về bét thế này, đã thế rất có khả năng còn là nạn nhân đầu
tiên vong mạng dưới lợi trảo của khôi lỗi, trường hợp này mặc dù hiếm
nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra, bất quá đa phần là những đệ
tử nào đã thất bại trong đợt khảo hạch lần một, lần thứ hai chính là cơ
hội cuối của họ rồi, chỉ có thể kều mạng mà thôi, còn Trần Phàm này nghe nói mới tới đây khảo hạch lần đầu thôi mà, có lý do gì mà phải cố sức
như vậy.
"Ký quái, thực sự là quá mức ký quái!".
Du trưởng lão sắc mặt kinh nghi, mấy tên tân sinh kia cũng đã chiến
đấu với khôi lỗi xong cả rồi, sao tiểu tử Trần Phàm này vẫn còn chưa ra
ngoài, cũng không thể tệ đến thế a, vậy mà trước đó mình còn có chút
đánh giá cao hắn.
"Đới huynh, phiền ngươi xem xem bên trong gian thạch động thứ hai kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao giờ này vẫn đóng chặt như thế?".
Du Bình lập tức nhìn sang bên Đới m Binh thắc mắc nói, mặc dù không
muốn bắt chuyện với lão này chút nào, nhưng hiện tại liên quan tới vấn
đề sinh tử của thí sinh, nếu mà tắc trách cả đám bọn họ cũng sẽ bị tông
môn trách phạt.
"Trận pháp thạch động đã bị hỏng rồi, lão phu không thể quan sát bên trong được nữa".
Đới trưởng lão trầm giọng đáp, khuôn mặt u ám không khỏi lóe lên vài tia quái dị.
"Hả?".
"Cái gì?".
"Tại sao lại như vậy?"
"Trưởng khảo, người vừa nói trận pháp bị hỏng là sao?".
Mấy vị khảo quan đứng bật dậy nhao nhao hỏi, nghi hoặc nối tiếp kinh
nghi, ai nấy sắc mặt đều không dám tin tưởng, còn tưởng lão âm bình kia
tự dưng dở chứng nói đùa.
Trận pháp thạch động bị hỏng, cái này sao có thể chứ, trước đó bọn họ đã kiếm tra rất kỹ, trận pháp bên trong hoàn toàn không có xảy ra vẫn
đề gì, đây là trận pháp dùng để giam cầm Ma Nhân Khôi Lỗi đồng thời cũng là công tắc vận hành cả gian phòng, chỉ có người giữ chức vị cao trong
Khảo Hạch Đường mới có quyền điều khiển mà thôi, đó chính là Đới m
Binh, nhưng lão già này xưa nay mặc dù tính tình có chút cổ quái, nhưng
lại là người nguyên tắc vô cùng, mấy vị khảo quan ở đây đều biết rõ điều đó, cho nên lão già này sẽ không hơi đâu mà đi nghịch ngợm tới trận
pháp như vậy.
Nếu thế thì mọi người chỉ còn có thể nghĩ tới một nguyên nhân, đó là
do xuất hiện lực lượng quá lớn nào đó tác động khiến cho cả trận pháp
bên trong nhất thời đình trệ, lúc đó thạch động sẽ không khỏi xảy ra dị
biến. Nhưng mà, thiết nghĩ điều này lại càng khó xảy ra hơn, thạch động
bên trong có thể chịu được một kích toàn lực của cao thủ kết đan sơ kỳ
đánh vào mà không hề hấn gì, tên tiểu tử kia chỉ là một tân sinh chân
ướt chân ráo, cho dù có bản lĩnh phi thường chăng nữa, nhưng có thể nào
tác động khiến cho trận pháp bên trong bị hỏng được, điều này thực sự
quá mức khó tin.
"Ý của lão là thạch động không thể mở ra được sao?".
Du Bình thất thố kêu lên, giờ phút này trong lòng của gã đã bắt đầu dậy sóng rồi.
"Cũng không hẳn, chỉ là dường như kết nối giữa trận pháp với ta hiện
tại đã bị ngắt, lão phu không thể dò xét được bên trong rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì, nhưng cảm giác vẫn có thể mở được cửa động, có lẽ chấn
động vừa rồi chỉ khiến cho trận pháp trong gian phòng đó bị nhiễu loạn
chút mà thôi".
Đới trưởng lão chậm rãi điềm đạm nói, cứ như thể đây là một chuyện hết sức bình thường.
"Chấn động?".
Sáu vị khảo quan đưa mắt nhìn nhau, không có lẽ, điều không nghĩ tới nhất lại là điều sẽ xảy ra sao?
"Đới huynh, vậy còn không mau đi tới mở cửa động đi, ngộ nhỡ bên
trong xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng vậy cả đám chúng ta cũng không gánh
tội được đâu".
Du Bình giờ phút này đã có chút mất kiên nhẫn, nhưng nghe nói vẫn có
thể mở ra được cửa động vậy cũng đã yên tâm được phần nào, xem ra trận
pháp bên trong vẫn chưa có tổn hại gì quá lớn.
Thực tế gã chỉ lo trận pháp xảy ra vấn đề gì mà thôi, hoàn toàn không phải là quan tâm Trần Phàm kia sẽ bị làm sao ở trong thạch động.
Đới trưởng lão ánh mắt đạm mạc liếc qua Du Bình, chép miệng một cái
rồi lại quay mặt đi, có vẻ cũng đã đọc vị được gã này, lão vẫn điềm tĩnh ngồi dựa lưng vào ghế, không thèm trả lời cũng như có hành động gì đáp
lại cả.
"Ngươi..."
Du Bình hết sức bực bội, cái lão âm binh quỷ ám này, ngươi ta đều là
trưởng lão, chỉ là chức vị cao hơn ta một chút mà thôi, lên mặt cái gì
chứ. Nhưng hiện giờ bản thân Du trưởng lão cũng rất hiếu kỳ muốn xem bên trong thạch động rốt cục xảy ra chuyện gì, với lại làm cứng với Đới m
Binh không thể nghi ngờ là hành vi dại dột nhất, người dưới mái hiên
không thể không cúi đầu a.
Thở hắt ra một cái cho tiêu bớt hận khí, Du Bình bước lên cúi người trước mặt Đới m Binh, miễn cưỡng chắp tay, cung kính nói:
"Đới trưởng khảo, phiền người làm ơn đến gian thạch động thứ hai xem xét!".
"Hừ!".
Đới trưởng lão lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi bước về phía
trước, mấy vị khảo quan cũng lập tức theo sau, bảy người hướng phía dãy
thạch động mà đến.
"Toàn bộ tân sinh đứng nguyên tại chỗ, kẻ nào láo nháo đừng trách ta vô tình".
Ba người chấp sự mặc dù cũng rất muốn đi theo xem thế nào, nhưng
không có lệnh của khảo quan bọn họ tất nhiên không dám, thấy đám tân
sinh có vẻ bứt rứt không yên, chỉ hận không thể đi theo cùng, nam tử
chấp sự liền quắc mắt quát, bản thân hắn cũng rất là muốn đi đây này.
Giờ phút này Đới trưởng lão đã đứng trước gian thạch động số hai, tay chắp sau lưng, sắc mặt trầm ngâm nhìn vào cánh cửa đá vẫn đang đóng im
lìm, phía sau là sáu vị trưởng lão mặt mày nghiêm nghị, nhưng ai nấy đều không thể che giấu vẻ sốt ruột của mình.
Được một lát, Đới trưởng lão mới từ trong người lấy ra một tấm ngọc
phù, bên trên điêu khắc vô cùng tinh xảo, tạm thần khẽ động, ý lực tuôn
ra truyền vào trong đó, miếng ngọc phù lập tức sáng lên, chỉ thấy cánh
cửa đá của thạch động như được kích hoạt, rung lên những tiếng ì ầm rồi
từ từ được kéo lên, để lộ ra bên trong một đường đi tối om như mực, bất
kể là bên ngoài trời quang nắng sáng thế nào đi chăng nữa.
Đới trưởng lão từ tốn đi vào, mà sáu người phía sau thì khẩn trương
quá, chỉ hận không thể một chưởng đánh cho lão già này cất bước nhanh
hơn, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, chẳng có ai dám vượt mặt chạy lên cả, chỉ
có thể dùng bộ mặt nhăn nhó mà nhích từng tí một đi theo.
Qua vài bước chân, đám khảo quan đã vào tới bên trong thạch động,
không gian vẫn tối như hũ nút, Đới trưởng lão khoát tay một cái, ánh
sáng chẳng biết từ đâu bỗng chốc tràn ngập cả gian phòng.
Mấy vị khảo quan hai mắt mở lớn, đập vào con ngươi bọn họ là cảnh tượng suốt đời khó quên!