Tháng hai, vào ngày Thiệu Minh Âm quay trở về Thạch Gia Trang, Lương Chân đã ở đó.
Ngày hôm ấy, hãng hàng không Hà Bắc đột ngột thông báo thay đổi thời gian
của chuyến bay dự kiến cất cánh lúc 5 giờ 50. Nếu không có sự chậm trễ
này thì khoảng 8 giờ 30 Thiệu Minh Âm sẽ có mặt ở sân bay Chính Định,
nhưng hiện tại anh vẫn đang ở sân bay Ôn Châu, thậm chí còn chưa được
lên máy bay. Thiệu Minh Âm liền nhắn tin cho Lương Chân bảo cậu đừng đến đón anh, rất có khả năng chuyến bay sẽ bị hủy. Lương Chân chỉ nhắc anh
nhớ báo cho cậu sau khi anh lên máy bay, cậu sẽ đến đón.
Chờ đợi đến 10 giờ, cuối cùng Thiệu Minh Âm cũng lên máy bay, anh thậm chí còn
hơi khẩn trương, bởi vì suốt ba, bốn năm nay anh chưa đi máy bay. Mà đây còn là lần đầu tiên anh rời khỏi Ôn Châu, điểm đến là Thạch Gia Trang.
Anh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, anh nhắn tin cho Lương Chân rồi tắt điện
thoại, ánh mắt rơi vào cảnh vật bên ngoài. Sau khi máy bay cất cánh, anh có thể nhìn thấy ánh đèn neon lập lòe ở phía nam Giang Nam, thế nhưng
không lâu sau đó, chúng được thế chỗ bởi những đám mây đen. Thiệu Minh
Âm kéo rèm cửa xuống, anh im lặng ngồi ở vị trí của mình, lắng nghe một
số người đang nói chuyện.
Có phương ngữ Ôn Châu. Bây giờ Thiệu
Minh Âm có thể nghe hiểu phần lớn phương ngữ Ôn Châu nhưng anh không nói được. Trên chuyến máy bay hướng đến Thạch Gia Trang, anh nghe thấy
phương ngữ Hà Bắc nhiều hơn.
Không giống như hệ thống phương ngữ ở miền nam, phương ngữ miền bắc không khác nhiều so với tiếng phổ
thông. Ngồi bên cạnh Thiệu Minh Âm là một cặp vợ chồng, khi nói chuyện
dùng tiếng địa phương. Hai người mở lời trước, hỏi Thiệu Minh Âm là
người nơi nào. Thiệu Minh Âm đáp lại bằng giọng địa phương, bọn họ nhận
ra anh không phải là đồng hương.
Cặp vợ chồng kinh doanh một cửa hàng kim khí ở Ôn Châu. Thiệu Minh Âm hỏi bọn họ về nhà ăn Tết phải
không, họ nói đúng vậy, nhưng lần này về quê sẽ không có dự định quay
lại Ôn Châu nữa. Hiện tại quê họ đang dần phát triển, họ sẵn sàng ở lại
quê hương mình dù ở đó kiếm được ít tiền hơn. Người đàn ông ngồi bên
cạnh Thiệu Minh Âm cho anh xem bức ảnh con mình sau khi máy bay hạ cánh. Thiệu Minh Âm nhìn đứa trẻ trong ảnh chụp, bảy tuổi, nó cần một người
bạn đồng hành.
Thiệu Minh Âm không có hành lý kí gửi. Sau khi
nói lời tạm biệt với đôi vợ chồng, anh kéo chiếc vali nhỏ đến nhà ga
dành cho khách quốc nội. Vừa bật điện thoại lên đã thấy tin nhắn của
Lương Chân từ nửa tiếng trước. Cậu nói mình đang đợi ở cổng số 5.
Thiệu Minh Âm đi tới đó. Vừa đi ra bên ngoài, không còn hệ thống sưởi ấm nữa, gió lạnh quét qua mặt anh, Thiệu Minh Âm lấy điện thoại ra muốn hỏi cụ
thể Lương Chân đang ở chỗ nào, bỗng có người đột nhiên chạy ra từ phía
sau. Anh chưa kịp quay đầu lại thì một chiếc khăn quàng đã quấn quanh cổ anh.
"Vậy mà anh còn nói em, anh cũng mặc quá ít," Lương Chân
chỉnh lại khăn quàng cổ, "Anh không xem dự báo thời tiết à, hai ngày nữa Thạch Gia Trang có tuyết rơi!"
"Cũng không phải em chưa từng
thấy tuyết rơi," Thiệu Minh Âm đi cùng cậu ra khu vực bắt taxi, "Năm nào ở Lan Châu cũng có tuyết rơi."
"Nhưng ở Ôn Châu không có," Lương Chân nói, "Em chưa được cùng anh ngắm tuyết rơi."
Khi hai người về đến khách sạn đã là rạng sáng. Theo đạo đức nghề nghiệp,
Thiệu Minh Âm nhất định phải đến quầy lễ tân để kiểm tra chứng minh thư. Nhưng Lương Chân không cho, nói như vậy sẽ không thể play vài thứ.
Thiệu Minh Âm đạp cậu một phát, nói ai muốn play với cậu chứ! Anh nhanh
chóng đi xuống cầu thang tìm quầy lễ tân. Khi anh trở về phòng, Lương
Chân mở cửa, nhìn anh với ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, cậu nói
nhìn anh không giống trên ảnh nha.
Thiệu Minh Âm chỉ có thể làm trò cùng Lương Chân, anh hỏi cậu: "Không giống chỗ nào?"
"Trên ảnh nhìn non hơn," Tay Lương Chân vòng quanh eo Thiệu Minh Âm, đưa
người vào phòng rồi đóng cửa lại. Tay kia nắm lấy cằm Thiệu Minh Âm, vẫn đang đánh giá, "Anh bao nhiêu tuổi khi chụp bức ảnh đó?"
"Tôi
chụp khi vừa mới trưởng thành, cũng là lúc làm chứng minh thư," Thiệu
Minh Âm nói khẽ, hơi nghiêng mặt trốn tránh, "Nếu ông chủ không hài
lòng, vậy tìm người khác đi."
"Không cần tìm người khác, non có
cái tốt của non, nhưng lớn tuổi lại càng lẳng lơ." Lương Chân càng nói,
tay càng mò xuống dưới sờ nắn, "Tôi nghĩ anh sẽ không để tôi thất vọng."
"Sẽ không đâu, danh tiếng của tôi rất tốt," Thiệu Minh Âm cũng
ôm lấy cậu, ngón tay chọt chọt vào xương cột sống của cậu, "Vậy còn giá
tiền..."
"Giá tiền không thành vấn đề, " Lương Chân đặc biệt tự tin, "Hầu hạ tôi thoải mái, muốn phòng hay muốn xe, đều cho anh."
"Ông chủ thật tốt, nhưng mà......" Thiệu Minh Âm dán sát người mình vào cơ
thể cậu, cúi đầu xuống. Lương Chân vô cùng yêu dáng vẻ ngoan ngoãn phục
tùng của Thiệu Minh Âm bây giờ, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà tài khoản của ngài đều do người yêu ngài giữ. Nếu ngài cho tôi nhà,
cho tôi xe, ngài định bù những lỗ thủng này thế nào?"
Lương Chân:???
Lương Chân bị câu nói kia vả mặt thoát vai diễn, "ÁUUU...UUUUU" một tiếng gục trên giường, quấn chăn ai oán nhìn Thiệu Minh Âm đang dương dương tự
đắc.
"Anh không thể để em diễn trọn vai một lần được hả," Lương
Chân buồn bực, "Mỗi lần đều như vậy, Thiệu Minh Âm, anh nên đi chơi rap
đi. Anh chính là rapper bị lỡ việc vì phục vụ nhân dân."
"Không
phải do em cứ đột nhiên lại nghĩ ra một kịch bản sao, không có việc gì
lại muốn cùng tôi diễn kịch, tôi thấy em mới là rapper bị lỡ việc bị bận diễn kịch đó," Thiệu Minh Âm vào phòng tắm, cách cánh cửa hỏi Lương
Chân, "Thú vị thế sao?"
"Đúng vậy nha," Lương Chân từ trong chăn xông tới, vào phòng tắm quấy rối Thiệu Minh Âm rửa mặt, "Chơi với anh
những thứ này cực kì có cảm giác, chính là cảm giác thành tựu! Nếu anh
mặc đồng phục, chúng ta có thể chơi——"
Không đợi Lương Chân nói xong, Thiệu Minh Âm đã ném khăn tắm lên mặt cậu: "Không được nghĩ về mấy chuyện ấy."
Lương Chân mếu máo cực kì giả dối: "Bây giờ muốn nghĩ cũng không được nghĩ
nữa sao! Trong nhà này em không còn chút tôn nghiêm nào!"
"Tôn nghiêm của em biến mất lâu rồi," Thiệu Minh Âm bóp má cậu, "Là ai cong hả?"
"Hừ!" Lương Chân không thèm tranh cao thấp với anh nữa, chỉ bày ra vẻ mặt
giận dỗi đi ra ngoài. Thiệu Minh Âm bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ đến Lương
Chân sắp hai mươi mốt, ở trước mặt anh vẫn giống như mấy năm trước, tựa
như vẫn chưa trưởng thành. Tắm rửa xong đã hơn hai giờ sáng, Thiệu Minh
Âm cũng mệt mỏi, ngày hôm sau ngủ đến giữa trưa mới tỉnh. Lương Chân đã
ra ngoài trước, cậu để lại một tờ giấy ghi chú cho Thiệu Minh Âm, trên
đó viết tên của địa điểm biểu diễn.
Lương Chân biểu diễn vào tối mai, ngày hôm nay cậu chỉ đến diễn tập, thế nên Thiệu Minh Âm có đi xem hay không cũng không có vấn đề gì. Thiệu Minh Âm nằm trên giường một
lúc rồi mới đi ra ngoài. Vị trí diễn ra buổi diễn của Lương Chân nằm ở
trung tâm thành phố, nhưng đi bộ qua mấy con phố vẫn có thể thấy một số
quán ăn vặt đặc sắc. Thiệu Minh Âm chọn một quán và gọi một bát súp cay. Lâu lắm rồi anh không ăn, ăn miếng đầu tiên Thiệu Minh Âm còn ho sặc
sụa vì hạt tiêu. Chủ quán nghĩ rằng anh không quen ăn và rót cho anh một cốc nước ấm.
Thiệu Minh Âm cảm thấy xấu hổ, anh nói cảm ơn bằng tiếng phổ thông, rồi tiếp tục dùng thìa quấy bát súp. Ăn một chén lấp
bụng, cơ thể Thiệu Minh Âm cũng nóng lên, đi lại trong ngày mùa đông
không còn cảm thấy quá lạnh.
Anh đi đến livehouse nơi Lương Chân đang diễn tập. Trên đường đi, anh gặp quán bánh mì kẹp thịt lừa mà ngày bé hay ăn, anh liền rẽ vào mua hai chiếc, muốn mang một chiếc cho Lương Chân nếm thử. Ban ngày livehouse không có người đến, cửa cũng không
đóng. Thiệu Minh Âm không gọi điện thoại cho Lương Chân mà trực tiếp đi
vào. Sau khi đi vào bên trong, ngoại trừ khu vực sân khấu có ánh đèn,
xung quanh đều tối như mực. Lương Chân và các nhân viên ở trong phòng
điều khiển trên tầng hai, họ đang thử ánh sáng sân khấu cho buổi diễn
ngày mai.
Lương Chân đang bận, Thiệu Minh Âm sẽ không làm phiền
cậu. Anh có thể nghe rõ Lương Chân nói với nhân viên công tác ở vị trí
này cậu muốn đèn màu gì, bật đèn nào, và đèn trên sân khấu thay đổi theo chỉ lệnh. Ngay sau đó Lương Chân nói "Có thể thử lại lần cuối không",
đạo diễn ánh sáng mỉm cười và nói đã ghi chép kĩ càng, nhưng vẫn phối
hợp thử lại lần nữa.
Thiệu Minh Âm cũng nghe thấy cậu nói, anh
nghĩ thử xong lần này có lẽ Lương Chân sẽ đi xuống dưới. Bánh mì kẹp
thịt trong tay anh đã nguội, vì thế anh đi đến gần hệ thống sưởi đặt ở
góc tường, đặt túi nhựa lên trên để hâm nóng.
Đứng ở đó, anh mới phát hiện bên trong livehouse có cửa sổ. Đó là cửa sổ trượt, nhưng vì
để tạo ra bầu không khí dưới lòng đất nên các cửa kính và mặt tường đều
được dán poster. Có một cái đinh nhỏ đóng trên khung, ở trên treo trang
trí một chiếc kim tự tháp làm bằng thủy tinh.
Không biết Thiệu
Minh Âm nghĩ gì, có thể là cảm thấy quá nhàm chán, nên anh đưa tay kéo
cửa sổ, để lại một khoảng trống chừng 10 xăng ti mét. Anh vừa từ ngoài
vào nên biết hôm nay không có mặt trời, thế nhưng vẫn có ánh sáng trắng
xuyên qua khe hở, khiến anh lập tức nhắm chặt hai mắt.
"Sao anh
lại mở cửa sổ?" Lương Chân chạy xuống sau khi thử xong vấn đề ánh sáng.
Thiệu Minh Âm đã thích ứng với ánh sáng kia, anh từ từ mở mắt ra và đưa
bánh mì kẹp thịt cho Lương Chân. Lương Chân không đói bụng, nhưng Thiệu
Minh Âm mua cho cậu nên cậu vô cùng vui vẻ cầm bằng hai tay ăn bánh.
Trong lúc đó, Thiệu Minh Âm lùi về sau hai bước, nhìn lên khe hở trên
cửa sổ, rồi bước về phía trước muốn đóng cửa lại.
Lương Chân vẫn đang nhai thịt, sau khi nuốt xuống cậu định hỏi anh, thế nhưng thịt lừa ăn rất ngon, cậu lại cắn một miếng lớn phồng má nhai nhai. Vừa nhai vừa nhìn Thiệu Minh Âm nhấc một góc poster lên để ánh sáng lọt vào. Anh
tháo kim tự tháp xuống và đặt ở một chỗ phía sau cách khoảng ba, bốn
xăng ti mét. Anh bảo Lương Chân vươn tay ra.
"Trên tay em có dầu mỡ," Lương Chân nhồm nhoàm nói, nhưng vẫn mở lòng bàn tay ra. Thiệu
Minh Âm nắm lấy ngón tay của cậu, đặt lòng bàn tay cậu dưới chùm ánh
sáng.
Sau đó, miệng Lương Chân ngừng nhai, cậu thấy được màu sắc trên tay mình. Thật ra nguyên lý rất đơn giản, đó là nhờ khúc xạ của
lăng kính. Cậu nuốt xuống miếng bánh đang nhai dở, lại nhìn màu sắc
trong lòng bàn tay mình, ngạc nhiên nói một tiếng "Cầu vồng".
"Oa," Lương Chân không ăn nữa. Cậu vừa điều chỉnh độ cao của bàn tay vừa liên tục nói cậu bắt được cầu vồng rồi. Đến khi cậu chơi xong, Thiệu Minh Âm treo chiếc kim tự tháp về vị trí cũ và chuẩn bị dán lại poster. Tay
phải vừa nãy cầm ngón tay của Lương Chân đã buông ra, nhưng khi chùm
sáng biến thành màu trắng lần nữa, Lương Chân đột nhiên nắm tay anh.
Thiệu Minh Âm nghĩ rằng Lương Chân cũng muốn anh bắt cầu vồng, nên anh không
thực sự muốn tiếp tục. Nhưng Lương Chân nhanh chóng bắt được ngón tay
anh và nói với anh, "Chúng ta bắt thứ khác."
Bọn họ im lặng, ánh mắt rơi trên hai bàn tay đang nắm chặt. Mỗi cử chỉ như vậy cho đến giờ
đều vô cùng tự nhiên, kể cả khi Lương Chân đi tới phía sau anh, Thiệu
Minh Âm cũng không có một chút cảnh giác nào. Anh áp bàn tay phải của
Lương Chân vào mu bàn tay mình, những ngón tay luồn qua kẽ hở, mười ngón tay đan vào nhau. Lương Chân giơ tay ra, để lòng bàn tay mở của Thiệu
Minh Âm lại gần góc poster bị xé. Khi ánh sáng chiếu vào, bởi vì góc và
độ sáng mà họ không nhìn thấy vết sẹo trong lòng bàn tay anh nữa.
Sau đó Lương Chân kề sát bên tai Thiệu Minh Âm thủ thỉ, Thiệu Minh Âm bắt được hết ánh sáng rực rỡ rồi.
Thiệu Minh Âm mỉm cười, nhìn chùm sáng trắng và bàn tay của Lương Chân. Anh nói, anh bắt được Lương Chân rồi.