Lương Chân muốn đến nhà hàng Grandma"s House trên đại lộ Ôn Thụy ở thành phố Vạn Tường. Nếu đến vào giờ ăn cơm, chắc chắn cần đặt chỗ trước,
nhưng hôm nay bọn họ đến sớm, nhân viên phục vụ nhanh chóng xếp một bàn
bốn người mà không cần đợi lâu. Sau khi ngồi xuống, Lương Chân cầm thực
đơn và đánh dấu hai món miến dong sốt tôm tỏi và gà hầm lá trà, sau đó
cậu hỏi Thiệu Minh Âm muốn ăn gì.
Thiệu Minh Âm không hề nghĩ ngợi: "Thịt cua bí đỏ."
Lương Chân "Á" Một tiếng: "Sao anh vẫn nhớ rõ menu".
Grandma"s House có một chuỗi cửa hàng, nhưng nơi này ở Ôn Châu, thế nên Lăng
Chiếu đã từng đến ăn, nhưng hắn không có ấn tượng gì về món ăn ở đây,
menu trên tay hắn cũng không có món ăn mà Thiệu Minh Âm gọi.
"Thật ra nó là lòng đỏ trứng phủ bí đỏ," Thiệu Minh Âm nói, "Lần trước đến
đây ăn cùng em ấy, tôi là người gọi món. Trong số mấy món được bê ra, em ấy thích nhất lòng đỏ trứng phủ bí đỏ, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng lớp phủ bên ngoài là thịt cua. Ăn xong bữa còn nghiêm túc ngồi đoán xem đây là
loại cua nào".
"Ai bảo anh không nói đó là lòng đỏ trứng chứ,"
Lương Chân khí thế hùng hùng, "Hương vị của lòng đỏ trứng và thịt cua
không khác nhau lắm".
Lăng Chiếu cũng cười: "Đừng bao giờ nói
thế trước mặt người Ôn Châu. Có một số người chưa cần gắp đũa đã biết cá hoa vàng họ ăn là từ tự nhiên hay nuôi công nghiệp, một ngày không ăn
hải sản cả người sẽ không thoải mái. Nếu để họ nghe thấy cậu so sánh
thịt cua với lòng đỏ trứng, chắc chắn sẽ cãi nhau với cậu".
Ngoài bí đỏ phủ thịt cua, Thiệu Minh Âm còn chọn đậu phụ Ma Bà, còn Lăng
Chiếu gọi sườn xào chua ngọt. Sau khi gọi thêm món chay và món súp, ba
người đưa lại menu cho nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ nhận lấy
menu, trước khi đi vẫn lén nhìn vào bàn bọn họ vài lần.
Vì biết
sẽ đi ra ngoài ăn cơm nên Thiệu Minh Âm đã mang theo áo khoác. Trước khi ra ngoài Lăng Chiếu cũng thay đồng phục ra, nhưng Lương Chân vẫn đang
mặc bộ đồng phục cấp ba đó. Cậu cao lớn, vai rộng, nhưng người lại rất
trắng, mặc đồng phục vào quả thật giống học sinh cấp ba. Lăng Chiếu
không đoán được tuổi của Lương Chân, nhưng hắn cũng không trực tiếp hỏi
mà chỉ hỏi Lương Chân hiện tại có phải là học sinh cuối cấp không.
"Mấy tháng nữa tôi hai mươi mốt tuổi, cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, "
Lương Chân kéo cổ áo đồng phục,"Tôi vì muốn đến nghe anh ấy thuyết
trình, nên nhờ bạn hỏi bộ phận hậu cần của trường học nơi mua đồng
phục".
Thiệu Minh Âm hỏi: "Không ngờ em nhận được đồng phục nhanh như thế?"
"Đúng vậy," Lương Chân vuốt vuốt hoa văn trên ống tay áo, "Đây là bộ đồng
phục thời trang nhất mà em từng thấy. Che được huy hiệu trường, nói với
người khác em đang mặc đồ của Adidas họ cũng tin".
"Biết em thời trang rồi, Lương Chân là bạn nhỏ đỏm dáng nhất trên khu phố này," Thiệu Minh Âm phụ họa, khóe miệng nâng lên ghét bỏ, nhưng rõ ràng trên mặt
rất vui vẻ.
Thức ăn nhanh chóng được mang ra. Ba người bọn họ
tôi một câu anh một câu trò chuyện, nhưng vẫn tập trung ăn nhiều hơn.
Lăng Chiếu nói ít nhất. Ban đầu hắn nghĩ rằng Lương Chân mời hắn ăn cơm
vì có chuyện muốn hỏi, nhưng có lẽ bởi Thiệu Minh Âm cũng ở đây, nên
những câu hỏi riêng tư nhất của Lương Chân chỉ giới hạn ở việc khi Thiệu Minh Âm học ở trường cảnh sát có phải chiến đấu vật lộn vô cùng tốt hay không.
Lăng Chiếu cũng không nói chuyện riêng gì với Thiệu Minh Âm. Cho đến khi Lương Chân đến quầy lễ tân tính tiền, hai người mới có
thời gian riêng. Lúc đầu, Lăng Chiếu không nghĩ Lương Chân sẽ đi lâu như vậy, thế nên dù có nhiều điều muốn nói muốn hỏi nhưng hắn vẫn im lặng
không mở miệng cho đến khi Thiệu Minh Âm mở lời trước, hỏi hắn gần đây
thế nào.
Lăng Chiếu nói vẫn như trước, Thiệu Minh Âm cũng không
nói thêm gì khác. Sau một hồi im lặng, Lăng Chiếu nói, sang năm hắn muốn đính hôn.
Thiệu Minh Âm hỏi: "Với một cô gái Ôn Châu?"
"Ừ. Năm ngoái có một hoạt động chung với Cục công thương. Chúng tôi quen
biết nhau từ đó, ở chung một thời gian thấy rất hợp nhau, nên đi đến
quyết định này".
"Chúc mừng anh," Thiệu Minh Âm biết Lăng Chiếu
có thể thích con gái. Mà Lăng Chiếu vẫn luôn thích con gái, ngoại trừ
Thiệu Minh Âm, hắn chưa bao giờ dây dưa với bất kì người con trai nào.
"Lúc đó có thời gian thì đến uống rượu mừng nhé? Đưa theo..." Lăng chiếu dừng lại, "Đưa cả bạn trai nhỏ của cậu đến cùng".
Thiệu Minh Âm hé miệng cười: "Em ấy mà nghe thấy chắc chắn sẽ muốn tranh luận với anh, nói rằng mình hai mươi, không phải bạn trai nhỏ".
"Nhưng đúng là nhỏ hơn cậu" Lăng Chiếu nói. Hắn thấy trạng thái hiện tại của
Thiệu Minh Âm rất vui vẻ, nhưng hắn vẫn cảm thấy tuổi của Lương Chân quá nhỏ. Vừa nãy trò chuyện, hắn nghe thấy Lương Chân nói sau khi tốt
nghiệp cậu sẽ đi theo con đường rap thay vì tìm việc làm. Lăng Chiếu là
một nhân viên công chức và nhiều tuổi hơn Lương Chân. Hắn nghĩ tới những chuyện Thiệu Minh Âm trải qua mấy năm trước, hắn cảm thấy Thiệu Minh Âm sống cùng Lương Chân ít nhiều có phần không ổn định.
"Chuyện trước kia của cậu," Lăng chiếu thăm dò tính hỏi, "Em ấy cũng biết?"
Thiệu Minh Âm chần chờ, Lăng Chiếu có thể nhìn ra Thiệu Minh Âm không nói với Lương Chân toàn bộ mọi chuyện.
"Em ấy rất tôn trọng tôi," Thiệu Minh Âm nói, "Nếu tôi không nói, em ấy sẽ không quấn quít hỏi, như vậy rất tốt".
"Ừ, rất tốt," Lăng Chiếu cũng cảm thấy vậy. Dù sao, không ai muốn xé vết
sẹo quá khứ. Con người sống trên đời, điều quan trọng hơn là tiến về
phía trước.
"Nhưng năm tới chúng tôi sẽ quay về Thạch Gia
Trang," Tâm trạng Thiệu Minh Âm cũng không tệ, "Em ấy có một buổi lưu
diễn ở đấy. Nếu khi đó anh có mặt ở Thạch Gia Trang, anh có thể đến
xem".
Một lúc sau, rốt cục Lương Chân cũng quay lại sau khi
thanh toán. Ba người tạm biệt ở bãi đỗ xe. Trên đường đi, Lương Chân
không nói câu nào. Sau khi về đến nhà, Lương Chân mới hỏi vừa nãy bọn họ hàn huyên chuyện gì.
Thiệu Minh Âm có thể đoán được Lương Chân
cố tình để thời gian cho anh và Lăng Chiêu. Anh không giấu giếm, nói
rằng bạn trai cũ mời anh đến uống rượu mừng tiệc đính hôn.
"Vậy
chúng ta phải rộng lượng," Lương Chân nói, "Chắc Lăng Chiếu sẽ về Thạch
Gia Trang ăn tết. Nếu anh ấy về thật, em sẽ tặng cho anh ấy vé xem buổi
diễn của em".
"Sao bây giờ em hào phóng thế hả," Thiệu Minh Âm
khinh bỉ cậu, "Lúc nghe thuyết trình, xưởng dấm nhà em vừa bị nổ tung
lại còn bị thổi bay, bây giờ xưởng dấm đã sửa xong rồi sao?"
"Còn không phải do anh nói câu kia sao, anh lặp lại một nữa được không nha?"
"Chẳng phải em nhìn thấy rồi sao."
"Không giống, không giống," Lương Chân nũng nịu, từ phía sau ôm lấy Thiệu Minh Âm, cánh tay khống chế eo anh, cằm đặt trên vai anh, "Em muốn nghe anh
nói ra trước mặt em cơ".
"Được được được," Thiệu Minh Âm nhìn
Lương Chân giống như một bé cún bự đang nằm sấp trên người anh, dù không cam tâm tình nguyện cũng phải miễn cưỡng nói ra, "Tôi nói——"
"Tôi nói người khác có như thế nào tôi cũng không thích," Thiệu Minh Âm vuốt ve cánh tay của Lương Chân đang vòng quanh eo mình, ánh mắt cũng rơi
xuống đó. Anh nở nụ cười, nói——
"Mà Lương Chân dù như thế nào tôi cũng đều yêu thích".
Lương Chân vui vẻ, Lương Chân cao hứng, người vừa được tình yêu nuôi dưỡng
đương nhiên muốn tiếp tục báo đáp Thiệu Minh Âm thật tốt. Đồn cảnh sát
Mộc Sơn được phân phối hai chú chó nghiệp vụ. Lương Chân tình nguyện
nhận công việc giúp Thiệu Minh Âm tuần tra. Một lần nọ, họ bắt gặp một
con mèo nhảy từ thân cây đến cột điện, kết quả bị mắc kẹt. Thiệu Minh Âm tìm một chiếc thang gỗ, trèo lên đưa con mèo xuống và trả lại cho chủ
nhân của nó. Chủ nhân của nó là một bà lão. Sau khi nhận được mèo từ
trong tay Thiệu Minh Âm, bà không ngừng cảm ơn anh, còn nói mèo nhà bà
vừa sinh mèo con, nếu Thiệu Minh Âm muốn có thể mang một con về nuôi.
Lúc đó, Lương Chân đang gập thang lại, nghe thấy lời bà lão nói thì lập
tức đi đến bên cạnh Thiệu Minh Âm. Cậu biết Thiệu Minh Âm dị ứng với
lông động vật, vì thế cậu giúp Thiệu Minh Âm từ chối, và nói rằng nhà
bọn họ đã nuôi một con chó.
Bà lão hỏi con chó bao nhiêu tuổi
rồi, Lương Chân tự khua chân múa tay, nói rằng dù sao về nhà mở cửa ra
sẽ có một con chó cao tầm vậy. Thiệu Minh Âm không lật tẩy cậu ngay tại
chỗ, đến khi lên trên xe anh mới véo tai Lương Chân, bảo rằng cậu suốt
ngày chỉ nói hươu nói vượn.
"Em có nói hươu nói vượn đâu," Lương Chân dùng một tay ôm anh, đùa giỡn nói chẳng phải khi cậu nhào về phía
trước sẽ cao như vậy sao...
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, chuyến lưu diễn thứ hai của Lương Chân sắp bắt đầu. Lần này điểm dừng
chân ở Chiết Giang chỉ có Hàng Châu, sau đó là đến Quảng Châu, Trường
Sa, điểm dừng cuối cùng trước năm mới là Thạch Gia Trang, qua năm mới
còn có Thành Đô và Bắc Kinh.
Khi lịch trình được sắp xếp, năm
nay Lương Chân cũng không thể quay về Lan Châu ăn tết, nhưng địa điểm ở
Thạch Gia Trang đã được chọn rất tốt, ban nhạc Vạn Thanh đã từng biểu
diễn ở đó. Khi Lương Chân kích động nói cho Thiệu Minh Âm, Thiệu Minh Âm hoàn toàn không kích động giống như Lương Chân. Anh thật sự không quá
muốn trở về. Nếu không phải Lương Chân nhìn chằm chằm lúc anh đặt vé máy bay, cậu cũng không dám đảm bảo trăm phần trăm sẽ thấy mặt Thiệu Minh
Âm ở Thạch Gia Trang hôm đó.
Điều này làm Lương Chân cảm thấy
phiền muộn. Cậu cảm thấy Thiệu Minh Âm không phải là không muốn trở về,
mà là sợ trở về. Nhưng cho dù sự qua đời ngoài ý muốn của cha mẹ để lại
cho Thiệu Minh Âm tâm lý nặng nề thì cũng không đến mức sợ như vậy được. Cậu nghĩ Thiệu Minh Âm chắc chắn còn có chuyện giấu cậu.
Nhưng
Lương Chân đã xem hồ sơ tư liệu của Thiệu Minh Âm, cậu nhận thấy những
ghi chép này không có gì khác so với những chuyện Thiệu Minh Âm kể cho
cậu. Nhưng khi Lương Chân cẩn thận hỏi anh về bàn tay bị thương, bị
thương lúc nào, Thiệu Minh Âm không muốn lừa dối cậu và cũng không muốn
nói, anh chỉ có thể ậm ờ nói rằng mọi chuyện đã qua.
Sự thật về
quá khứ mơ hồ giống như vết thương trong lòng bàn tay, mang đến đau đớn
giống như dấu vết, đau đến mức nhiều năm trôi qua Thiệu Minh Âm không
dám trở về nhà. Ngay cả khi hiện tại đã có Lương Chân, anh cũng chưa sẵn lòng đối mặt với nó. Tất nhiên Lương Chân không ép buộc anh, cậu chỉ có thể đồng hành cùng anh. Nhưng nếu có thể tìm được một cơ hội để thăm
dò, Lương Chân không cảm thấy đây là một việc xấu.
Nhưng điều mà Lương Chân không ngờ tới chính là, cơ hội này lại đến một cách trùng
hợp. Một ngày trước khi khởi hành đến Hàng Châu, Lương Chân ở trong
phòng kiểm tra lại hành lý nhiều lần nhưng vẫn chưa thấy Thiệu Minh Âm
về nhà. Lương Chân biết rõ hôm nay Thiệu Minh Âm không có nhiệm vụ, dù
chậm trễ thế nào thì anh cũng không về muộn đến vậy. Cậu gửi tin nhắn
anh không trả lời, gọi điện thoại không ai nghe, Lương Chân lập tức
cuống cuồng. Cậu nhắn tin vào nhóm chat những người trong gia đình của
nhân viên đồn công an, mọi người đều nói cậu đừng lo lắng quá.
Nhưng Lương Chân có thể không lo lắng sao? Cậu sốt ruột lắm rồi, chỉ còn cách cởi lớp ngụy trang gọi điện thoại cho chị Triệu. Đương nhiên chị Triệu
không nghĩ tới Lương Chân chính là người yêu của Thiệu Minh Âm. Nhưng
quá nhiều dấu vết trùng hợp, chị không thể không đặt ra câu hỏi về tính
hướng.
"Cậu đừng lo lắng quá, xảy ra chút chuyện," Chị Triệu
trấn an Lương Chân, nhưng giọng chị không giống như chỉ có chút chuyện,
"Tiểu Thiệu đến cục thành phố, chắc cũng sắp về rồi, đừng lo lắng."
"Hôm nay anh ấy đến cục thành phố?" Lương Chân cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy, "Đến cùng là xảy ra chuyện gì..."
"Cũng không phải là..." Chị Triệu thở dài, cảm thấy nên nói thật với Lương Chân, "Nói thế nào đây, tiểu Thiệu, cậu ấy..."
"Thiệu Minh Âm đến cùng làm sao vậy ạ...? "
"Cậu ấy..." Chị Triệu thở dài, "Cậu ấy đánh người".