Bởi Từ Hiền đang thổi Câu Hồn Khúc, nên Hắc Bạch Vô Thường gì đó
thật ra chỉ là ảo giác của Công Tôn Thư, tinh thần của y lúc này quá bi
quan mới đâm ra như thế.
Tiếng sáo réo rắt, thê lương triệu hồi
câu hồn sứ giả, nhưng Từ Hiền phát hiện đối thủ của hắn chẳng có vẻ gì
là bị ảnh hưởng bởi【Bách Gia Cầm Phổ】.
Sát Đồng thoắt ẩn thoắt
hiện, gương mặt của nó vẫn hoàn toàn chẳng có chút cảm tình nào, liềm
trong tay nhắm ngay bụng dưới mà móc tới, trông như muốn moi hết ruột
gan của Từ Hiền ra để tỏ sự hung ác.
Thở nhẹ một hơi, Từ Hiền
vung đao gạt đi lưỡi liềm, dù có【Giá Y Thần Công】và【Long Tượng Bát Nhã
Công】làm hậu thuẫn, hắn vẫn cảm thấy cánh tay mình có chút tê dại, sức
mạnh của Sát Đồng quả thật phi phàm.
Chiếc sáo nhỏ bị thu vào ống tay áo, vừa rồi chỉ là một lần thử nghiệm.
Từ Hiền cũng dự đoán trước được vài phần rằng Câu Hồn Khúc có thể vô dụng
với Sát Đồng, bởi nó rốt cuộc không phải người sống, chỉ là một con rối
đã chết bị điều khiển mà thôi, không có thần trí, sao có thể bị ảo ảnh
mê hoặc.
Xách đao xông tới, Từ Hiền quyết định chủ động tiến công, thời gian hiệu lực của【Tiên Thiên Đan】có hạn, hắn cần tốc chiến tốc
thắng.
Ở sau lưng hắn, Bao Ngạo Thiên vì câu “đồng ngôn vô kỵ”
trước đó của Từ Hiền mà rất là tức tối, nhưng y cũng biết cao thủ đối
chiến không thể bị quấy rầy. Bọn họ lúc này có thể coi như cùng một phe, y dù phẫn nộ nhưng cũng biết rõ nặng nhẹ, chỉ thấp giọng lảm nhảm vài
câu xả giận.
“Đang đánh nhau lại lấy sáo ra thổi, tên này bị điên chắc?”
Nghe Bao Ngạo Thiên lầm bầm như vậy, Công Tôn Thư chợt định thần lại, tay
phải nắm lấy cây quạt xếp đang giắt bên hông ra, nhỏ giọng giải thích:
“Không đơn giản như vậy thưa công tử, tiếng sáo của hắn có lẽ là một loại âm
ba công tạo ảo giác, ban nãy dù không bị nhằm vào, nhưng vì bất cẩn, ta
vẫn trúng chiêu.”
Bao công tử lập tức nhíu mày: “Nếu đã lợi hại như thế, sao hắn lại cất sáo đi?”
Keng! Keng! Keng! Keng!
Công Tôn tiên sinh nhìn Từ Hiền so chiêu với Sát Đồng, đao nhanh mà liềm lại càng nhanh, chẳng mấy chốc đã giao thủ hơn chục hiệp.
Liềm kia tuy rỉ sét nhưng vẫn hữu dụng, bốn năm lần suýt thì cắm vào tim hoặc găm vào cổ Từ Hiền.
Người sau tuy mỗi lần đều tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, nhưng trên mình
cũng đã có một vài vết máu, thương thế không nặng không nhẹ.
Từ
Hiền cũng không phải vừa, dựa vào đệ nhất đoạn - Ngoại Nhược -【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】mà tìm đến sơ hở trong chiêu số của Sát Đồng, đánh trúng
bốn đao, nhưng đều chẳng khiến nó gặp vấn đề gì.
Bốn đao, trong đó có một đao chém vào yết hầu, một đao chém ngang hông và một đao bổ giữa đỉnh đầu, mỗi đao đều mạnh như thiên quân, đao kình mạnh đến mức đẩy
Sát Đồng văng xa chục bước nhưng mỗi lần đều như chém vào sắt ròng,
không gây được chút sát thương.
Một đao cuối cùng đâm trúng ngực,
dù vậy Sát Đồng vẫn không hề hấn gì, thậm chí nhân cơ hội đó vung liềm
ngang cổ Từ Hiền, tuy hắn nghiêng người tránh được nhưng vẫn bị cắt
trúng bờ vai, máu tươi ướt đẫm bạch y.
Mày hơi nhíu lại, Công Tôn
Thư hắng giọng một cái rồi nói: “Công tử ngài không nhìn thấy, nhưng đối thủ của vị thiếu hiệp chỉ là một đứa bé trái, có lẽ chính là cỗ máy
giết người mà hắn nhắc đến ban nãy.”
Y thò tay vào ngực áo giống như muốn lấy đồ vật nào đó, hai con ngươi
theo kỹ từng bước chân của Sát Đồng, mắt không chớp một cái, trầm giọng
nói tiếp:
“Theo ta quan sát, đứa bé này chẳng chút sinh cơ, khả
năng chỉ là một con rối bị hung tặc điều khiển. Nếu vậy thì tại sao
thiếu hiệp kia cất sáo đi, chắc hẳn công tử cũng đoán được.”
Bao Ngạo Thiên gật gù, tỏ vẻ đã hiểu, chưa kịp nói gì thêm thì đã gặp Công Tôn tiên sinh đưa một lọ thuốc đến trước mặt mình.
Đó là một bình kim sang dược, y theo bản năng bắt lấy nó.
“Công tử, phiền ngài sau đó giúp ta bôi thuốc.” Công Tôn Thư nói câu nhờ vả,
hai mắt như có tia điện xẹt qua, cánh tay đang thủ trước ngực bỗng nhiên duỗi ra, đồng thời vận công hét lớn:
“Thiếu hiệp, trái nửa thân vị!”
Sượtt!
Từ Hiền vừa đỡ lại một liềm của Sát Đồng liền nghe thấy tiếng quát của
Công Tôn tiên sinh, lại cảm nhận được kình phong sau lưng, hắn lập tức
hiểu ý mà xoay người chín mươi độ về phải, đồng thời bước lùi lại phía
sau nửa bước.
Ngay lúc ấy, có hai cây châm nhỏ bay ngang qua bụng của Từ Hiền, cắm vào cặp mắt vô thần của Sát Đồng.
Gặp vậy, Từ Hiền lập tức hiểu ý đồ của Công Tôn tiên sinh, thầm khen một câu “cơ trí”, hô lớn hai tiếng “tốt lắm”.
Nếu tấn công thính giác của ngươi là vô dụng, vậy ta chuyển hướng đánh sang thị giác cũng không sai chứ?
Nhưng có vẻ như chiêu “trí khôn của ta đây” mà Công Tôn Thư sử dụng ra không
được hữu dụng lắm, Sát Đồng giống như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào,
tiếp tục vung liềm chặt về phía Từ Hiền, cả tốc độ lẫn sự hiểm hóc đều
không hề giảm sút.
‘Vô dụng sao, khó chơi đến thế?’
Trong đầu Từ Hiền và Công Tôn Thư không hẹn mà cùng có ý nghĩ như vậy.
Nhất là Từ Hiền, trực tiếp đối đầu với Sát Đồng mới cảm nhận được nó kinh
khủng cỡ nào, chém không thương, đâm không chết, chỉ công không thủ, cảm giác uất nghẹn sợ là còn hơn cả Triệu Hác lúc gặp phải cương khí hộ thể của bùa bình an.
‘Thần Mạch cũng không muốn gặp phải Sát Lục
Huyền Đồng, dù nó chỉ có nửa bước Thần Mạch, ta coi như được lĩnh hội
sâu sắc nguyên do trong đó.’
Đao của Từ Hiền lại một lần nữa chạm
với lưỡi liềm của Sát Đồng, lần này hắn mượn phản lực từ cú va chạm mà
cấp tốc lui ra phía sau, kéo dài khoảng cách với nó.
Tay phải giơ
ngang, lại một đoạn côn sắt tọt ra khỏi ống tay áo, Từ Hiền nhanh tay
nối nó vào chuôi đao, một lần nữa biến Phi Hiệp thành trường đao.
Việc Phi Hiệp vẫn chưa hoàn thiện khiến các đao thức cần trường đao để thi
triển không được hoàn mỹ, nhưng khổ nỗi hắn chưa tìm đủ【Thiên Luyện Tinh Thiết】để đúc một thanh trường đao, nếu dùng sắt thép bình thường
hoặc【Bách Luyện Tinh Thiết】thì chất lượng lại không đủ, uy lực còn kém
hơn.
Mũi đao chỉ đất, hai mắt khép hờ, Từ Hiền gần như nín thở,
sắc mặt đỏ lên dị thường, đao thế của hắn trong thoáng chốc đã hòa lại
làm một với thiên địa xung quanh.
Ngay lúc thân ảnh thấp bé của
Sát Đồng hiện ra trước mắt, con ngươi đang khép của Từ Hiền đột ngột
trừng lên đầy hung dữ, đao quang lấp lóe, lần đầu tiên tốc độ thân pháp
của hắn còn nhanh cả Sát Đồng, trong chớp mắt đã lướt qua ngươi nó.
Phốc!
Rắcc!
Cán đao một lần nữa gãy lìa, Từ Hiền để mặc cho nó rơi xuống, đồng thời ném Phi Hiệp đao cắm vào trong đất.
Gió lạnh hiu hiu, hắn thong thả xoay người lại, tay trái chắp sau lưng, tay phải đưa lên vuốt chòm râu vô hình của mình, sắc diện rất là cao ngạo,
tựa như coi khinh hết thảy anh hùng thiên hạ.
Một đao vừa rồi vẫn là Đào Viên Tam Kết Nghĩa, có điều không phải Trượng Bát Điểm Cương Biến mà là Thanh Long Yển Nguyệt Biến.
Như đã nói,【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】vì có linh tính nên thần kỳ,
vì thần kỳ mà quái dị, mỗi một chiêu một thức đều có hạn chế chẳng ai
đoán được.
Đào Viên Tam Kết Nghĩa cũng không ngoại lệ, thức này
tuy có ba biến hóa, những mỗi lần dùng xong một biến thì cần thi triển
nốt hai biến kia sao cho đủ ba biến khác nhau, vậy thì sau đó muốn thi
triển biến nào cũng được, miễn là tuân thủ theo quy luật ấy.
Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Có lẽ vì ứng với lời thề này mà Đào Viên Tam Kết Nghĩa mới có cái hạn chế dở hơi như vậy.
Tạm gác lại vấn đề của đao thức này, lúc bấy giờ, trước mặt Từ Hiền, khi
hắn vừa xoay người lại thì đầu của Sát Đồng cũng rơi xuống đất, nó ngã
sấp xuống, không rên một tiếng, cũng chẳng có lấy một giọt máu chảy ra.
Từ Hiền biết, khí huyết trong người nó vốn đã bị tà trận hút khô, chuyển
hóa thành Sát Lục Khí rồi bơm vào trở lại làm nguồn lực chèo chống thân
thể. Này cũng là Ngô lão tiên sinh thuận mồm nói cho hắn biết trong một
ván cờ gần đây.
“Hắn giết chết nó rồi?”
Ở sau lưng Công Tôn
Thư, động tác thoa thuốc của Bao Ngạo Thiên chợt ngừng lại, há hốc mồm
ra hỏi. Phong thái vừa rồi của Từ Hiền thực sự khiến y chấn động, cảm
giác có hai ba phần giống như lúc thấy cảnh cha mình diễn luyện thần
công vậy.
Công Tôn Thư nhíu chặt chân mày, ánh mắt đăm chiêu, chưa vội trả lời câu hỏi của công tử nhà mình.
Ở chiến trường bên kia, Triệu Hác dùng một chiêu Tu La Phi Thiên bức lui
Triển Ngọc Đường, ánh mắt nhìn về bên này với đầy vẻ khiếp sợ, giống như không tin được vào mắt mình.
Sát Đồng một đấu một mà lại bị chém
rơi đầu, tên mặt trắng kia ẩn giấu thực lực sâu như vậy, mặc hắn hành hạ mấy dặm đường, đến bây giờ mới chịu lộ ra?
Kết cục trận chiến này thế nào, xin hạ hồi phân giải.