Dọc theo chính lộ, hàng quán hôm nay đều không có ai bày bán, nhà
nhà treo lồng đèn giấy đỏ, câu đối dán trước cửa, mai đào đặt trước nhà.
Lũ trẻ con thay áo mới chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười rôm rả, bầu không khí một mảnh an bình, vui sướng.
Từ Hiền chậm rãi đẩy xe lăn tiến lên, trên người vẫn khoác bạch y kiểu cũ, nhưng trước khi ra cửa hắn đã cố ý chải chuốt lại tóc tai một phen.
Thật ra cũng không có gì nhiều, chỉ là búi tóc trên đầu đổi kiểu sang hình
hồ lô, lại dùng Định Phong Trâm mà Lý Nhất Nguyên tặng cố định nó lại,
phần tóc đằng sau cũng không buộc hờ mà hoàn toàn để xõa ra, dài quá nửa lưng.
Chải vuốt gọn gàng, y phục sạch sẽ, trông Từ Hiền lúc này có tinh thần hơn hẳn.
Trên đường, gặp ai chúc Tết hắn cũng sẽ mỉm cười chúc lại, có học sinh đến
chia sẻ bánh kẹo hắn cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, thái độ hiền hòa đúng mực, trông vẫn y như những ngày đầu tiên đến trấn, nào có ai đoán được hắn
lại sắp rời đi đâu.
Chẳng mất bao lâu, Từ Hiền đã đến nhà Ngô Tam
Âm, trên tay hắn lúc này ôm không ít quà Tết do dân trấn tặng cho, muốn
để vào không gian trữ vật cũng chẳng được, bởi nó cũng đã bị lấp đầy
cách đó không bao lâu.
Cho một ít vào trong hộc gỗ của xe lăn, lại dùng một miếng vải lớn gói những thứ không phải đồ ăn thức uống chung
với nhau, chẳng mấy chốc hai tay hắn đã trống trơn, sau xe thì xuất hiện một cái bao vải to.
Lấy bức thư pháp mà mình định tặng cho Ngô
Tam Âm ra từ trong tay áo, Từ Hiền chỉnh lại trang dung, sau đó nâng tay lên định gõ cửa, nhưng tay vừa đưa ra nửa đường thì đã nghe một giọng
nói trầm ấm truyền tới từ trong nhà:
“Từ tiền sinh đấy à? Ngươi tự vào đi thôi, cửa không khóa.”
Từ Hiền khẽ cười bảo vâng, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong quả nhiên không khóa.
Bậc chặn cửa cũng không thể làm khó được hắn, lúc này chỉ thấy Từ Hiền vận
kình vào hai tay, ngửa người ra sau rồi đẩy xe lăn tiến tới, bốn cái
bánh xe hai lớn hai nhỏ cứ thế trèo lên bậc chặn, trông hết sức nhẹ
nhàng.
Vào được bên trong, Từ Hiền cẩn thận đóng cửa lại, sau đó
chậm rãi tiến đến chỗ cái tiểu đình ở góc Tây, chỉ bằng khóe mắt, hắn đã để ý thấy có bóng người thấp thoáng nơi đó.
Từ Hiền cứ tưởng đó
là Ngô Tam Âm, nhưng khi thực sự nhìn đến mới biết là không phải, bởi
Ngô lão lúc này đang ngồi ở hướng đối diện người đó, bị bóng lưng của y
che mất nên hắn mới không thấy được.
‘Bằng hữu của Ngô lão?’ Lòng
thầm nghi hoặc, Từ Hiền thong dong đẩy xe lăn đến gần lương đình, chưa
kịp đối mặt đã nghe người kia cất tiếng:
“Ngô lão, đây chính là kẻ đã đoạt đồ đệ của ta ấy à? Cảnh giới thấp chút nhưng căn cơ quả thật
bất phàm, chỉ có điều… không được thành thật cho lắm. Hai chân lành lặn, cớ gì còn dùng xe lăn để lừa bịp thế nhân?”
Tiếng nói trầm bổng,
âm vang hữu lực, giọng điệu hùng hồn, ngay thẳng, chỉ cần nghe âm thanh
thôi đã biết ba phần bản tính kẻ này ra sao.
Đường đường chính chính, có sao nói vậy.
Từ Hiền nghe ra được, cho nên bị y chất vấn cũng không giận, chỉ là sinh
lòng hiếu kỳ, không biết y nói đến đoạt đồ đệ là chuyện thế nào.
Hơn nữa từ việc kẻ này nhìn ra bản thân mình có võ công, hắn cũng đoán được một hai thân phận của y.
Bởi lẽ Từ Hiền vẫn còn nhớ, lão thủ thư ở Đan Dương Thư Viện từng nói cho
hắn biết, Ngô Tam Âm thuở trẻ kết bạn khá nhiều nhân sĩ võ lâm, đến nay
vẫn còn giữ mối quan hệ, thường đến thăm hỏi vào dịp Nguyên Đán.
Xem ra kẻ này chính là một trong những người đó.
Chậm rãi đẩy xe vào trong lương đình, Từ Hiền trước tiên chắp tay vái chào
Ngô Tam Âm, sau đó lại quay sang thi lễ với người kia, mỉm cười giải
thích:
“Bởi vì thế nhân đã quen với hình tượng vãn bối ngồi trên
xe lăn, nếu bây giờ ta đột ngột đứng lên, họ ắt sẽ sinh lòng kinh ngạc,
hỏi han đủ điều, ngoại trừ gây phiền hà, hao tốn thời gian của nhau,
thật chất chẳng có ích lợi gì cả.”
“Huống chi, từ xưa đến nay,
chưa từng có ai quy định người lành lặn không thể ngồi xe lăn, vãn bối
xưa còn coi nó là xe lăn, chân lành rồi thì coi nó là công cụ di chuyển, như ngựa như kiệu, vậy không được chăng?”
Hắn nói mà vẫn nhìn thẳng vào mắt người kia, thái độ quang minh chính đại, lòng không có quỷ ám.
Từ góc độ của Từ Hiền mới thấy, trước mặt hắn bây giờ là một người đàn ông trung niên tuổi chừng tứ tuần, mày kiếm mắt sáng, bộ dáng oai hùng,
thân cao mã đại ngồi trên ghế, khoác lên mình một bộ áo choàng lông sói, hai bên vai là hai cái đầu sói, nhe nanh dữ tợn, khiến vẻ ngoài của y
trông càng thêm uy phong lẫm liệt.
Từ cổ trở xuống, cả người y ẩn sau lớp áo choàng, chỉ có tay trái thò ra đặt bên bàn cờ.
Từ Hiền trước ngó qua chiến trường hắc bạch, phát hiện quân trắng do y nắm giữ đã thất bại thảm hại, hoàn toàn chẳng còn đường nào chống trả thế
công của Ngô Tam Âm, chỉ có thể giương cờ trắng nhận thua.
Lại
nhìn diện mạo của người này, Từ Hiền thầm khen “giống một đấng trượng
phu”, trông thấy bộ áo choàng của y, hắn lại buồn cười nghĩ thầm:
‘Đây là phương Nam, y mặc thế này thật được sao? Ồ, y cũng thuận tay trái như ta.’
Lúc ta nhìn người, cũng là lúc người nhìn ta.
Người đàn ông trung niên kia sau khi đối diện với Từ Hiền cũng thầm khen một
tiếng “túi da không tồi”, nghe được lời giải thích vừa rồi, lại nhìn
thần sắc thản nhiên trên gương mặt hắn, y nhận ra kẻ này cũng nghĩ như
thế nào thì nói thế ấy, không hề dối trá.
Trong mắt có ba phần tán thành, người đàn ông trung niên “ừm” một tiếng thật trầm, thu tay trái
vào luôn trong áo rồi nhướng mày hỏi Từ Hiền:
“Chẳng ai ngăn cấm,
đương nhiên có thể được. Nhưng hai chân đi được mà lại ngồi xe lăn,
ngươi không thấy bứt rứt ư? Cảm giác bị người khác coi mình là què quặt, ngươi không thấy xấu hổ ư?”
Trong lúc y hỏi, Ngô Tam Âm lại nâng chén trà lên nhâm nhi, nét mặt có hai phần hưởng thụ, phần vì trà phần vì vừa thắng ván cờ.
Lão ngồi một bên không lên tiếng, ánh mắt hiền hòa, thần sắc bình đạm,
miệng nở nụ cười ý nhị sâu xa, nhìn người đàn ông trung niên và Từ Hiền
đối đáp với nhau.
Ngô Tam Âm đã tính rồi, chờ hai người trò chuyện xong, lão sẽ lập tức cho đổi đối thủ, để Từ Hiền chơi vài ván với mình.
Hơn ba mươi năm trước lão đã bắt đầu đánh cờ với người đàn ông kia, bây giờ có thắng cũng chẳng thấy vui thú gì bởi quá quen thuộc.
Nhưng Từ Hiền thì khác, Ngô Tam Âm luôn có thể tìm thấy niềm vui mới mỗi khi chơi cờ cùng hắn.
Nghĩ đến đây, lão bắt đầu tìm xem lát nữa nên sử dụng thế cờ nào để khiến
hắn bại không quá đậm, dù sao hôm nay cũng là ngày Tết, lão cũng không
muốn hắn thua quá khó coi.
Không biết việc lão đầu xấu tính này
đang mưu toan chuyện hành hạ mình, Từ Hiền nghe xong câu hỏi của người
đối diện, đầu khẽ gật gù, thần sắc thong dong không vội, hỏi ngược lại:
“Bứt rứt ư? Có miệng mà không được nói, Phật Môn có Bế Khẩu Thiền, biết bao
cao tăng hơn hai mươi năm không nói một lời, tiền bối thử nghĩ họ có bứt rứt không?”
“Đã gọi cao tăng Phật Môn, tất nhiên thiền tâm sâu
dày, lòng như minh kính, giai đoạn đầu có lẽ có, nhưng sau ắt thành
chánh quả, lòng không bứt rứt. Nhưng mà… ngươi là cao tăng sao?”
Không chút hoang mang, người đàn ông đáp lại, sau đó còn tiếp tục chất vấn Từ Hiền.
Từ Hiền cũng chẳng xoàng, y vừa hỏi xong hắn liền há mồm đáp ngay:
“Vãn bối không phải cao tăng, vậy nên lúc nào muốn ngồi xe thì ngồi xe, lúc
nào muốn bộ hành thì bộ hành, chưa từng kiềm giữ, tùy tâm tùy tính, tất
nhiên cũng chưa hề thấy bứt rứt trong lòng.”
Từ Hiền không phải
người hay quên, hắn vẫn nhớ lúc đầu câu hỏi của người đàn ông trung niên có hai ý, vậy nên thuận miệng trả lời một thể:
“Lại nói, bị người khác coi là què quặt liệu có xấu hổ hay không? Vậy phải xem lại cách
tiền bối nhìn nhận như thế nào về chính mình, ta chỉ là ta, hay ta trong mắt người khác mới là ta? Nếu là trước thì không, nếu là sau… có lẽ
có.”
Người đàn ông tưởng rằng hắn sẽ nói “thì có”, nhưng không ngờ lại là “có lẽ có”, chợt sinh lòng tò mò muốn biết lời này hiểu như thế
nào, bèn mở miệng nhờ Từ Hiền giải hoặc.
“Người trước đã không bận tâm ánh mắt kẻ khác, đương nhiên sẽ không khó chịu vì lời nói bên
ngoài. Nhưng còn người sau… tiền bối thử nghĩ, một kẻ vì bảo vệ gia
hương, lên trận giết giặc chẳng may bị chém cụt chân, y sẽ cảm thấy xấu
hổ chăng? Lại có một kẻ, ngày ngày chẳng biết tiến thủ, nhậu say bí tỉ
còn ngoan cố cưỡi ngựa chạy đua, té què hai cẳng, hắn sẽ không cảm thấy
xấu hổ sao?”
Người đàn ông trung niên nghe xong, mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn Từ Hiền đã có vài phần thân thiết.
Há miệng cười đầy hào sảng, y lớn giọng nói rằng: “Từ tiên sinh đúng là
không tệ, quả nhiên mắt nhìn người của Ngô lão vẫn luôn rất tốt.”
Cởi áo choàng ném sang một bên, người đàn ông trung niên đưa tay trái lên
ôm quyền, trò chuyện qua lại đã lâu, bây giờ y mới giới thiệu thân phận
của mình:
“Đao khách, tán nhân giang hồ, Thượng Quan Cải Mệnh, rất hân hạnh được gặp ngươi, Từ tiên sinh.”
Đến lúc này Từ Hiền mới nhận rõ một điều, y vốn không phải cũng thuận tay trái như hắn, mà vì y chỉ còn lại một tay mà thôi.