Anh tự nhủ với lòng nếu anh gặp lại nó, anh nhất định sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.
-Nhã Kỳ.- Ông Hoàng gọi tên chàng trai kia.-Hàn Nhã Kỳ.-Ông Hoàng tức giận hét lên.
-Dạ..dạ?
-Về chưa?-Ông Hoàng nhíu mày hỏi.
-Dạ, về rồi.-chính Kỳ lẽn bẽn cười.
-Haha, cậu trai trẻ này thật thú vị.-Ba Hoàng cười nói.-Không biết cậu là?
-Chào ông, tôi là Hàn Nhã Kỳ.-Nhã Kỳ cười đưa tay ra bắt tay với ba Hắc.
-Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
-20 ạ.
-Trẻ thế sao?-Ba Hàn cười nhẹ hỏi.-Đã có người yêu chưa?
(San: /lật bàn/ câu hỏi này sao lại quen thuộc đến thế nhỉ? Có ai thấy thế không -.-)
-Chưa có người yêu ạ.-Nhã Kỳ cười tươi nói.-Chỉ mới có vị hôn phu thôi ạ.
-Ồ, cô gái nào may mắn thế?-Ba Hàn cười nhấp một ngụm rượu.
-Dạ, Hoàng Khánh An, cháu gái Hoàng tiên sinh đây ạ.
Phụt.
Ba Hàn phun ngụm rượu trong miệng ra.
Hàn Nhã Kỳ anh từ tốn nở một nụ cười.
Lâm Khánh An, anh về rồi đây, em cứ chờ đi.
(San: một sự nguy hiểm nhẹ.)
-0-0-0-0-0-0
Phòng Khánh An+Tử Vi
-Vi Vi.-Khánh An thò đầu vào phòng WC.
-Hử?-Tử Vi quay lại nhìn nó cười.
-Tớ đói a.-Nó xoa bụng.
-Cậu ra đợi chút tớ ra liền.-Cô xua tay nói nó ra ngoài.
Sau khi Khánh An ra ngoài, Tử Vi thở dài một hơi. Lúc đó, điện thoại trong túi cô reo lên.
-Alo.-Cô nở nụ cười trên môi khi nhìn thấy tên người gọi.
-....
-Biết rồi, anh phiền quá, để đó em.
Khánh An, động lực của cậu về rồi.
-0-0-0-0-0-0
Sáng hôm nay, khi vừa thức dậy học sinh trường Thái Bảo đã phải ăn mặn một chuyến. Vì sao ư?
Bên trong sân trường, một chàng trai đang đứng dựa vào chiếc xe hơi màu trắng, điều quan trọng không phải là cái xe hơi, mà là chàng trai đó. Khuôn mặt với góc nghiêng thần thánh, Chiếc áo sơ mi trắng lận bên trái, chiếc quần jean đen rách ở đầu gối lộ ra làn da trắng bên trong, mái tóc rối có ý màu nâu đẹp đẽ, đôi mắt đẹp hút hồn con gái nhìn vào điện thoại đôi lúc cười nhẹ một chút.
Người này, được gọi với một cái tên gọi chung là :Cực phẩm!!
-Đẹp thật đó.-Vũ Duy nhìn chàng trai kia cảm thán.
-Thân hình vạm vỡ, body chuẩn bên trong ẩn hiện dưới lớp áo trắng, chân dài ít nhất cũng phải 1m90, tay thon dài đẹp. Cái này mà không làm thụ thì uổng phí quá đi.-Ngọc Long ca thán.