"Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân bên trong hiện tại thế nào?"
Vừa thấy
nhóm bác sĩ y tá từ phòng bệnh đi ra mồ hôi đầy đầu, Lăng Vũ liền tức
khắc vọt lên, bắt lấy bác sĩ chủ trị nôn nóng hỏi.
Bị Lăng Vũ bắt lấy, bác sĩ cũng không lập tức mang đến tin tức tốt, mà là sắc mặt
ngưng trọng đối với những vẻ mặt chờ mong cùng nôn nóng nói:
"Người bệnh trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là các người phải chuẩn bị
tâm lý. Bởi vì vỏ đại não bị tổn hại nghiêm trọng, người bệnh hôn mê
sâu, đánh mất ý thức hoạt động. Nhưng vẫn duy trì hô hấp tự chủ cùng tim đập, cho nên tình huống có thể sẽ vẫn luôn ở trạng thái thực vật. Theo
cách gọi trong ngành y là người thực vật. Tôi kiến nghị các người có thể sử dụng liệu pháp tình thân tình hỗ trợ trị bệnh. Hy vọng có thể đem
người nhà của bệnh nhân tới, hoặc là bạn bè, người yêu đều có thể trợ
giúp người bệnh mau chóng khôi phục, cũng có thể tăng cơ hội người bệnh
tỉnh lại. Được rồi, tôi đã nói xong, kế tiếp chúng tôi sẽ tiến hành một
loạt trình tự kiểm tra cùng trị liệu, cũng mong mọi ngươi có thể hỗ
trợ!"
Nói xong, bác sĩ liền mang theo y tá rời đi, chỉ còn lại bốn người vẻ mặt kinh ngạc cùng không tin tưởng.
Người thực vật!!!
Ba chữ này giống một quả bom oanh tạc hướng về phía bốn người đứng ở cửa phòng bệnh.
Mà Lăng Vũ sau khi kinh ngạc liền bắt đầu trở nên có chút dị thường. Ánh
mắt bắt đầu tan rã, cả người đã trở nên giống như rối gỗ rách nát, làm
người ta đau lòng. Cái miệng nhỏ giờ phút này lúc đóng lúc mở nỉ non cái gì, khiến ba người bên cạnh lo lắng không thôi. Bọn họ sợ Lăng Vũ làm
ra cái gì không lý trí.
Mà Lãnh Giác cùng Âu Dương Hạo biết tin
tức này đối với Lăng Vũ có ý nghĩa gì. Tương đương tai ương tận thế, làm Lăng Vũ chìm sâu trong tuyệt vọng. Bọn họ biết Lăng Vũ kỳ thật vẫn yêu
tha thiết Minh Hiên, bằng không cũng sẽ không lộ ra bộ dáng bi thương
khi biết Minh Hiên nguy kịch.
"Tiểu Vũ!"
Lãnh Giác nhẹ
nhàng gọi một tiếng. Hắn sùng bái Hiên lão đại mười năm thế nhưng......
Tiểu Vũ hiện tại khẳng định rất khó chịu, nhưng mà hắn lại không biết
nên trấn an như thế nào. Tiểu Vũ thống khổ, bởi vì ngay cả hắn cũng
không có biện pháp tiếp thu lời bác sĩ vừa mới nói.
Người thực
vật! Cái người thủ đoạn sắc bén, lãnh khốc vô tình kia, thế nhưng biến
thành một người thực vật chỉ có ý thức lại không có năng lực hành động!
Chuyện này mặc cho ai cũng không biện pháp tiếp thu. Kia là người duy nhất hắn sùng bái, hiện tại lại nằm im một chỗ trong phòng bệnh, không thể cùng
hắn tiếp tục cộng sự. Từ đây rốt cuộc không thể nhìn thấy một người trầm ổn cơ trí, sao làm người tin được?
Chính là sự thật ở trước mặt, mặc cho bọn họ không tin cũng không có khả năng bác bỏ.
Giương mắt nhìn Lăng Vũ, Lãnh Giác vươn tay nhẹ nhàng ôm người run rẩy không
thôi. Đau lòng đem hơi ấm truyền cho người trong lòng ngực. Hắn biết,
giờ phút này người trong lòng ngực cần được an ủi.
Âu Dương Hạo
nghe được bác sĩ tuyên bố, nước mắt đã không thể ức chế tràn ra. Hắn lúc trước không thích cái người kia bá chiếm Vũ ca ca, nhưng lại không phải chán ghét. Hơn nữa hắn cùng Hiên ca ca ở chung lâu như vậy, Hiên ca ca
vẫn luôn đối với hắn không tồi. Dù hắn cố ý gây sự phá hư chuyện tốt của Hiên ca ca cùng Vũ ca ca, nhưng Hiên ca ca cũng không làm gì hắn. Có lẽ cho rằng trẻ con cáu kỉnh mà thôi, cho nên Hiên ca ca cũng không thật
sự cùng hắn so đo. Hơn nữa mỗi lần Hiên ca ca cùng Vũ ca ca tới cô nhi
viện luôn mang đến rất nhiều thức ăn ngon, còn có đồ chơi. Những cái đó
hắn ở cô nhi viện chưa từng có, từ khi Hiên ca ca cùng Vũ ca ca tới, mấy thứ này liền chưa từng có gián đoạn qua.
Hắn không phải không
biết tốt xấu. Hắn có thể cảm giác được Hiên ca ca đối với hắn tựa như
thân nhân, nơi chốn quan tâm cũng thực đúng chỗ, làm cho hắn hưởng thụ
ấm áp lúc trước không có được.
Nhưng mà hiện tại, cái người ôn
nhu săn sóc đó thế nhưng nằm ở trên giường, có khả năng vĩnh viễn không
tỉnh lại. Cái này làm cho Âu Dương Hạo căn bản không có biện pháp tiếp
thu, mà hắn cũng lo lắng cho Vũ ca ca. Hắn biết Hiên ca ca đối với Vũ ca ca mà nói là một tồn tại đặc biệt. Tuy rằng hắn không biết mười năm qua Vũ ca ca cùng Hiên ca ca rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Nhưng hắn biết Vũ
ca ca đối với Hiên ca ca tình cảm cũng không thay đổi. Cho nên giờ phút
này hắn nhìn thấy Vũ ca ca khóc không tiếng, tâm co rút đau đớn không
thôi.
Mà Lam Phi đứng ở một bên có chút không rõ tình huống.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được Lăng Vũ đối với người bệnh kia tình cảm
khác thường, lại còn đặc biệt sâu đậm. Tuy rằng hắn không biết người kia cùng Lăng Vũ đã trải qua cái gì. Nhưng từ biểu tình, hắn biết người kia là toàn bộ đối với Lăng Vũ, thậm chí có thể nói không ai có thể thay
thế.
Ý thức được điểm này, Lam Phi đáy lòng có chút chua xót.
Hắn trước nay không ý thức được, kỳ thật Lăng Vũ đáy lòng còn có một
người ảnh hưởng đặc biệt. Muốn là người duy nhất trong lòng Lăng Vũ là
tuyệt đối không có khả năng.
Vốn cho rằng Lăng Vũ đối với hắn
cùng vài người khác là giống nhau, cho nên hắn cũng không để ý cùng
nhiều người theo đuổi Lăng Vũ. Nhưng mà lại không ngờ rằng kỳ thật Lăng
Vũ trong lòng đã có một người đặc biệt quan trọng. Cái ý thức này làm
cho Lam Phi đột nhiên cảm thấy nghi ngờ lòng kiên trì của mình. Không
biết kiên trì theo đuổi có đúng hay không. Phải từ bỏ, thì tim đã mất
rồi, muốn tìm trở về đã là không có khả năng. Dù có như thế nào, hắn
cũng chỉ có thể đối mặt hiện thực.
Có chút bi thương nhìn thoáng qua Lăng Vũ bị Lãnh Giác ôm, Lam Phi dưới đáy lòng bất đắc dĩ nói một câu.
Lăng Vũ, anh nói tôi nên làm sao với anh đây?
Trên băng ghế dài trước cửa phòng bệnh. Lãnh Giác lẳng lặng ôm Lăng Vũ ngồi ở ghế trên, mà hai người khác lại là đứng ở một bên. Bốn người không nói
gì. Ba người kia biết giờ phút này Lăng Vũ cần bình tĩnh, cho nên bọn họ đều thực ăn ý không nói cái gì.
Nói lời an ủi, Lăng Vũ hiện tại đã nghe không nổi nữa. Bởi vì Lăng Vũ đã đem chính mình phong bế, mọi
suy nghĩ đều quay chung quanh người trong phòng bệnh kia.
Nếu như vậy, trước tiên chỉ có thể cho người không thể tiếp thu sự thật tạm thời yên lặng một chút đi!
Chìm vào chính suy nghĩ của mình, Lăng Vũ giờ phút này đầu óc đều là mấy lời bác sĩ nói.
Người thực vật! Hiên về sau không thể lại che chở mình, không bao giờ có thể
giống như trước đối với mình lộ ra tươi cười ôn nhu sủng nịch. Có phải
mình nên chịu một phần trách nhiệm hay không?
Nếu không phải lúc trước đối với Hiên nói lời vô tình như vậy, Hiên có phải đã cùng mình ở bên nhau, có phải Hiên sẽ không thay đổi thành như thế này?
Tuy rằng cũng không biết Hiên vì cái gì biến thành dáng vẻ này, cũng không
biết mấy năm nay Hiên rốt cuộc sinh hoạt như thế nào, nhưng hiện tại
Lăng Vũ đột nhiên hối hận. Hối hận bản thân lúc trước cố chấp cho rằng
chính mình cùng Hiên đã kết thúc, mới nói tuyệt tình.
Mà hiện tại nên làm cái gì đây? Có thể vãn hồi không?
Vừa mới rồi bác sĩ cũng đã nói qua. Hiên vẫn có khả năng tỉnh lại. Mà muốn Hiên tỉnh cần hỗ trợ của người thân.
Liệu pháp tình thân!
Từ khi bắt đầu quen nhau, Minh Hiên liền nói cho Lăng Vũ nghe hắn không còn cha mẹ. Hắn cũng nói bản thân có chút tài sản.
Đó có phải chứng minh người thân duy nhất của Hiên có thể hỗ trợ liệu pháp tình thân cũng chỉ có mình. Nếu Hiên còn yêu mình, tin tưởng hồi ức mấy năm ngọt ngào kia đối với Hiên mà nói khẳng định khắc rất sâu. Vậy có
phải là phương pháp đánh thức Hiên hay không?
Lăng Vũ dưới đáy
lòng không ngừng nghĩ điều đó, cũng biết lần này không thể lại trốn
tránh. Mặc kệ như thế nào cũng phải dùng tình yêu đi đánh thức người còn ngủ say.
Lăng Vũ cần người kia. Dù lúc trước bọn họ đã xảy ra
chuyện gì cũng đều là chuyện đã qua mười năm, hận cũng không thắng nổi
tình cảm khắc sâu đến trong xương cốt.
Đã bỏ lỡ một lần, hà tất lại bỏ lỡ lần nữa chứ? Dù Hiên cả đời này không tỉnh lại, cũng phải ở bên cạnh Hiên cho đến già!
Nhưng mà hiện tại, Lăng Vũ muốn làm rõ một sự kiện. Đó là về quan hệ giữa Lãnh Giác cùng Minh Hiên.
Nếu A Giác có thể là người trước tiên có được tin tức của Hiên, vậy chứng
minh hắn cùng Hiên vẫn luôn có lui tới. Hơn nữa A Giác cũng đã nói qua,
Hiên là cấp trên kiêm bạn tốt của hắn. A Giác hẳn là biết mấy năm nay
Hiên ở đâu, làm cái gì, vì cái gì Hiên gặp nguy hiểm.
Lăng Vũ
muốn biết hết thảy. Mà đáy lòng cũng hy vọng hiểu biết cuộc sống của
Hiên mười năm qua. Khoảng trống mười năm đã làm Lăng Vũ bỏ lỡ rất nhiều, không muốn cả chuyện về Hiên cũng phải bỏ lỡ. Mà Lãnh Giác lại là người duy nhất có thể cung cấp thông tin đó.
Chậm rãi kéo suy nghĩ về hiện thực, sau đó Lăng Vũ nghiêng đầu nhìn mặt Lãnh Giác đang ôm mình.
"A Giác làm thế nào quen biết Hiên?"
Lăng Vũ vững vàng hỏi, biểu tình cũng chậm rãi khôi phục lại. Trừ đôi mắt sưng đỏ cùng giọng mũi chứng minh vừa rồi đã khóc.
Gắt gao mà nhìn chằm chằm Lãnh Giác, trong mắt Lăng Vũ tràn đầy khát khao
muốn biết, hy vọng Lãnh Giác có thể không hề giữ lại nói hết thảy chuyện của Hiên trong mười năm qua.
Mà đứng ở một bên, Lam Phi cùng Âu
Dương Hạo nghe được người đang trầm mặc đã lâu rốt cuộc đã lên tiếng,
trong lòng lo lắng tức khắc giảm bớt một nửa. Bọn họ sợ Lăng Vũ không
tiếp thu đả kích mà vẫn luôn đắm chìm ở trong thống khổ. Cho nên lo lắng theo thời gian Lăng Vũ trầm mặc càng lâu càng trở nên nhiều thêm.
Mà lúc này, Lăng Vũ rốt cuộc đã lên tiếng, trong giọng nói đã khôi phục
bình tĩnh, cái này làm cho bọn họ ý thức được Lăng Vũ đã bắt đầu chậm
rãi tiếp thu hiện thực.
Ý thức được điểm này, Lam Phi cùng Âu
Dương Hạo liền không còn quá lo lắng. Cho nên hiện tại, lực chú ý của
bọn họ toàn bộ đặt ở câu nói của Lăng Vũ. Bởi vì, bọn họ cũng tò mò thân phận của Lãnh Giác.
Lo lắng nhìn người trong lồng ngực, Lãnh
Giác vẫn luôn rối rắm khi nào nên thẳng thắn về thân phận của hắn. Lại
không chờ hắn nghĩ ra cách bên tai liền truyền đến giọng mũi dày đặc dò
hỏi.
Biết Lăng Vũ muốn biết sự tình, Lãnh Giác kinh ngạc, sau đó lại thực mau hóa thành hiểu rõ.
Nếu Tiểu Vũ đã hỏi, vậy còn có cái gì cần giấu giếm. Hơn nữa cũng nên cùng
Tiểu Vũ thẳng thắn nói hết, bao gồm những gì Hiên lão đại đã làm. Dù
Hiên lão đại không muốn, nhưng tình huống bây giờ cũng cần thiết nói ra. Chỉ là có vài chi tiết không cần nói cùng Tiểu Vũ mới tốt. Bởi vì đó là khúc mắc của Hiên lão đại, nếu Tiểu Vũ không có biện pháp nhớ hết, vậy
giấu giếm một phần Tiểu Vũ cũng sẽ không biết!
Nghĩ vậy, Lãnh
Giác liền quyết định giải đáp thắc mắc của Lăng Vũ. Chỉ là hiện tại vị
trí của bọn họ cũng không thích hợp. Nội dung câu chuyện tuy rằng hắn
không ngại cho Lam Phi cùng Âu Dương Hạo nghe, nhưng đây là ở bệnh viện, mà thân phận của hắn cũng có chút đặc thù. Nếu tai vách mạch rừng, bị
người của tổ chức biết sẽ mang đến phiền toái không cần thiết. Nghĩ tới
Hàn Mẫn cùng Đường Đường sẽ chạy tới chiếu cố Hiên lão đại, hắn cảm thấy chờ hai người kia tới hắn lại cùng Tiểu Vũ về nhà, sau đó đem sự tình
nói cho Tiểu Vũ.
"Chuyện đó chờ chúng ta về nhà lại nói được
không? Hơn nữa một người bạn tốt tên Hàn Mẫn sắp đến. Tôi nghĩ Tiểu Vũ
hẳn là cũng nhớ rõ hắn. Hắn chính là người lần đó ở nhà tôi chiếu cố
Tiểu Vũ. Hắn sẽ tới, chúng ta liền tạm thời đem Hiên lão đại giao cho
hắn chăm sóc. Chúng ta đi về nhà, tôi sẽ đem hết thảy nói cho Tiểu Vũ
biết, được không?"
Lãnh Giác nghiêm túc nhìn Lăng Vũ nói, trong mắt chân thành làm Lăng Vũ tán thành gật gật đầu.
Từ thái độ của Lãnh Giác, Lăng Vũ ý thức được Lãnh Giác sắp nói chuyện
không đơn giản. Nếu Lãnh Giác thận trọng, vậy hẳn có lý do. Cho nên Lăng Vũ lựa chọn đáp ứng Lãnh Giác. Hơn nữa Lãnh Giác vừa rồi cũng nói qua
Hàn Mẫn sẽ tới chiếu cố Hiên.
Lăng Vũ còn nhớ Hàn Mẫn. Hàn Mẫn
tuy rằng luôn là một bộ cà lơ phất phơ nhưng làm việc lại không chút cẩu thả. Cho nên Hàn Mẫn có thể chiếu cố tốt cho Minh Hiên.
Mà trước tiên phải làm rõ sự tình, như vậy càng có thể có cơ sở đi đánh thức Hiên.
Vì thế, bốn người đứng ở cửa phòng bệnh liền lẳng lặng chờ đợi người bạn tốt mà Lãnh Giác nói lại đây.
Khi Hàn Mẫn cùng Đường Đường tới, Lãnh Giác liền kéo bọn họ đến một bên
nghiêm túc nói chuyện. Sau đó bốn người mới rời khỏi bệnh viện đi về
nhà.