Lục Hàm Châu đã từng đón Kiều Tẫn tan học, nhưng lại chưa lần nào đưa cậu đến trường.
Lúc đến cổng trường, bảo vệ nhìn hắn đến liền nở nụ cười, "Ơ kìa, cháu đưa người nhà đến trường đó hả?"
Bác bảo vệ này bắt đầu làm từ lúc Lục Hàm Châu còn đi học, cho tới bây giờ, sắp về hưu cũng vẫn còn nhận ra hắn. Kiều Tẫn bị bác trêu liền xấu hổ
trốn phía sau Lục Hàm Châu.
Lục Hàm Châu cười nhìn bác bảo vệ:
"Bác làm tốt quá, đến người nhà cũng nhận ra, sau này phải nhắc hiệu
trưởng tăng lương cho bác."
Bác bảo vệ cười hớn hở, "Toàn trêu lão già này thôi, mau đi đi."
Lục Hàm Châu khẽ gật đầu, nắm tay Kiều Tẫn đi vào trường. Hai người đến
cũng coi như là sớm, dọc đường có vài người nhìn thoáng qua bọn họ, đặc
biệt là lúc nhìn Lục Hàm Châu, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền,
đương nhiên sẽ làm người ta muốn bàn tán.
Kiều Tẫn từ trước đến
giờ chưa từng bị nhiều người vây xem như vậy, tuy đứng cạnh Lục Hàm Châu cũng không khẩn trương lắm nhưng vẫn có chút mất tự nhiên.
"Anh đừng nắm tay em." Kiều Tẫn muốn rút tay ra kết quả bị hắn nắm càng
chặt, sốt ruột nhìn chỗ khác, "Đàn anh, bọn họ đang nhìn đó..."
"Nhìn thì sao? Thích cho bọn họ nhìn đó." Lục Hàm Châu nhìn xung quay một
vòng, bá đạo nói: "Để những người ở đây đều mở to mắt ra nhìn kĩ xem,
Kiều Kiều đã có chủ, đừng hòng muốn ăn thịt đường tăng."
Kiều Tẫn nhỏ giọng cười, "Ý anh bọn họ là yêu quái sao?"*
*Chỗ này là "thịt thiên nga" và "là cóc ghẻ" mà mình lười tìm cái ý nghĩa
sâu xa quá nên mình để tạm là "thịt đường tăng" và yêu quái nha OwO.
"Em đoán xem." Lục Hàm Châu hơi cúi đầu, tới gần bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Trong bụng em còn có đồ của tôi rồi, những "yêu quái" kia tốt nhất là
nên ngồi hóng mát đi."
Hai người đứng một chỗ vô cùng đẹp đôi,
lại đứng trước mặt mọi người thì thầm chuyện như này làm Kiều Tẫn cảm
giác giống như bị treo lên thánh giá mặc người chiêm ngưỡng, hận không
thể tìm cái hố chui vào.
"Có trướng không?" Lục Hàm Châu lại hỏi.
Kiều Tẫn ấn móng tay vào lòng bàn tay hắn cảnh cáo hắn đừng nói nữa, Lục Hàm Châu lại tựa như không cảm thấy đau, tiếp tục nói: "Có cần tôi giúp em
vệ sinh không?"
Vành tai Kiều Tẫn hồng đến sắp xuất huyết, tức giận nói: "Anh còn nói nữa!"
Lục Hàm Châu vẫn cười như trước, cúi đầu hôn lên vành tai cậu một cái, khẽ
thì thầm, "Có nhớ cũng hết cách, em chỉ có thể ngậm nó một ngày thôi."
Kiều Tẫn xấu hổ muốn đẩy hắn ra.
"Khụ khụ!" Chu Tĩnh Mẫn đứng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ ho khan hai tiếng.
Chu Tĩnh Mẫn liếc Lục Hàm Châu một cái, "Cậu định làm gì vậy, đây là trường học không phải siêu thị để cậu đi dạo, trắng trợn thì thầm to nhỏ, tôi
mà không đến có phải cậu định hôn thêm một cái nữa không?"
Lục Hàm Châu cười, "Cũng có thể lắm."
Chu Tĩnh Mẫn bị hắn chọc tức đến không muốn để ý hắn, suy nghĩ một lúc vẫn là hỏi, "Cậu đến trường làm gì?"
Lục Hàm Châu nói, "Gần đây không có việc bận, muốn đưa bạn nhỏ trong nhà đi học cũng đâu có bị cấm, nếu hiệu trưởng không đồng ý thì tôi đành đi
vậy."
Chu Tĩnh Mẫn chỉ thẳng ra cổng trường, "Nếu tới đây không định nói gì thì đi về luôn đi."
"Lúc trước Kiều Tẫn xin nghỉ học vài hôm, sợ lúc quay lại trường giáo viên
sẽ làm khó em ấy nên tôi đến nói một tiếng, nếu hiệu trưởng đã ở đây rồi thì chắc tôi cũng không cần nhọc lòng nữa."
"Được, cậu đừng có
coi giáo viên chỗ tôi là nhân viên của cậu mà tùy ý dạy bảo, lần trước
tôi còn chưa tính với cậu đâu." Chu Tĩnh Mẫn nói hai ba câu liền đuổi
người đi, quay đầu nói với Kiều Tẫn: "Con theo cậu đến phòng học, tiện
cậu cũng có chuyện tìm giáo viên của con."
Kiều Tẫn quay đầu
nhìn Lục Hàm Châu, Chu Tĩnh Mẫn liền ho khan, nói: "Kiều Kiều, còn đừng
chiều nó, để nó bắt nạt con. Có gì bất công phải nó cho cậu, cậu thay
con dạy nó."
Hai má Kiều Tẫn đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Con cảm ơn."
Chu Tĩnh Mẫn hơi gượng nói: "Đúng rồi, vụ án của lão Lục thế nào rồi? Mẹ con..."
Kiều Tẫn rũ mắt, giấu đi khổ sở trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tòa án sẽ thông báo sau, cảm ơn cậu quan tâm ạ."
Chu Tĩnh Mẫn thở dài, "Con đừng quá khổ tâm, mẹ con mất, con vẫn còn Lục
Hàm Châu, còn cậu và chú Giản, ông bà ngoại cũng vẫn luôn luôn là gia
đình của con."
Kiều Tẫn gật đầu, "Cảm ơn cậu."
Hai người không nói nữa, yên lặng sóng vai đi tới phòng học, giáo viên đang nói
chuyện cùng học sinh, Chu Tĩnh Mẫn ho một tiếng nhắc nhở.
Kiều Tẫn tìm vị trí ngồi, Chu Tố đang ăn sáng, nhìn cậu đi đến liền tiện nhét vào tay cậu hộp sữa bò.
Kiều Tẫn nhận lấy, "Cảm ơn."
Chu Tố xua xua tay thuận miệng hỏi, "Sao cậu lại đi cùng hiệu trưởng thế?"
Kiều Tẫn cắm ống hút, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng nho nhã trầm ổn đang đứng ở cửa lớp, nhỏ giọng nói: "Hiệu trưởng là cậu của đàn anh."
"Khụ
khụ khụ!" Chu Tố đang ăn nghe xong nửa cái bánh bao liền nghẹn ở cổ
họng, đỏ mặt tía tai mà ho, cả lớp đều nhìn về phía họ.
Chu Tĩnh Mẫn cũng nhìn thoáng qua, nói: "Bạn học kia coi chừng để bị bắt ăn sáng trong lớp."
Chu Tố giơ tay: "Vâng, thưa hiệu trưởng."
Chu Tĩnh Mẫn thu mắt, tiếp tục nói chuyện cùng giáo viên, Kiều Tẫn mới vừa
cắm ống hút liền đưa cho Chu Tố, "Cậu cẩn thận một chút đi."
Chu Tố khàn giọng, khó khăn nói ra một câu, "Người mù thắp đèn, tớ mù trắng."*
*Người mù thắp đèn (瞎子打灯笼): Vì người khác, hãy thắp sáng ngọn đèn sinh mệnh
của chính mình! Như vậy, trong bóng đêm của đời người, chúng ta mới có
thể tìm thấy bình an và sự chói lọi của chính mình. (Cái này mình đọc
xong mẩu truyện mình cũng không hiểu được luôn ) kiểu từ lúc sinh ra
đã không thể tịnh tâm TT)
Mù trắng (白瞎): Làm việc vô nghĩa.
Chắc là ý Chu Tố là "Tui giúp cậu bao việc, nỗ lực bảo vệ cậu khỏi bọn người xấu mà người nhà cậu còn đấu gấu đầu mèo hơn tui nữa huhu, tui phí công quá trời!"
Bây giờ cậu mới biết vì sao Chu Tĩnh Mẫn lại dặn dò cậu đừng để Lục Hàm
Châu bắt nạt, trên cổ cậu có một vết hôn cực kì chói mắt.
Chu Tĩnh Mẫn nhìn thấy, hẳn những người đi qua đều nhìn thấy!
Kiều Tẫn thẹn thùng lập tức nghĩ đến đồ vật của hắn còn trong bụng, nhất
thời vừa tức vừa thẹn, lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Hàm Châu.
"Sao anh không nhắc em có vết hôn!"
Rất nhanh, Lục Hàm Châu liền trả lời lại, "Đó là bằng chứng chứng mình tôi
yêu em, che đi làm gì, em không muốn người khác biết tôi yêu em sao?"
Kiều Tẫn: "Những mà ai cũng nhìn thấy!"
Lục Hàm Châu: "Vậy mai em cũng làm cho tôi một cái đi, tôi cũng để mọi người trong công ty nhìn thấy, coi như bồi thường em?"
Kiều Tẫn bị hắn ngụy biện đến không nói nên lời, căm giận gõ hai chữ, "Lưu manh!"
Chu Tố ở một bên xem đến trợn mắt há mồm, nửa ngày mới vỗ tay, mặt không cảm xúc nói: "Tú tài cửa nhà thiêu sách."*
Kiều Tẫn nghiêng đầu khó hiểu: "Hả?"
Chu Tố: "Một tay xé tối tăm tú."*
*Tú tài cửa nhà thiêu sách (秀才家门口烧书)
*Một tay xé tối tăm tú (好一手明撕暗秀)
Mình không biết nó nghĩa là gì nữa huhu, mọi người hiểu tạm là kiểu "Đốn củi ba năm đốt một giờ." Kiểu Kiều Tẫn trong sáng bao năm mà giờ lại bị Lục tổng dạy hư rồi á OwO.
Chu Tĩnh Mẫn đứng ở cửa lớp, chờ
giáo viên nói: "Chuyện Trương Miểu giờ đã có chiều hướng đi xuống,
chuyện này quá ầm ĩ cũng không phải tốt với em ấy, kẻ làm ra chuyện này
đền bù cũng rất hợp lý."
Giáo viên vội vàng nói phải.
"Nếu em ấy muốn đi học lại, tôi nghĩ phải đợi một thời gian nữa." Chu Tĩnh
Mẫn hơi trầm mặc, một lúc lâu mới thở dài nói: "Tôi đã hỏi bác sĩ rồi,
bác sĩ nói tâm tình của em ấy bây giờ rất ổn định, em ấy là một đứa nhỏ
kiên cường, chỉ là..."
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Lúc đó em
ấy bị thương quá nặng, tin tức tố bị hỗn loạn, bây giờ không có sức đề
kháng với tin tức tố của Alpha, như vậy ở trong trường sẽ rất nguy
hiểm."
Là một hiệu trưởng, tuy rằng đáng tiếc nhưng không thể vì một học sinh mà không suy tính cho an nguy cả trường.
Đối với tình trạng hiện tại của Trương Miểu mà nói, mỗi một Alpha đều có
thể trở thành con dao vô hình. Cho nên, lúc Trương Miểu gọi điện báo
muốn đi học lại, Chu Tĩnh Mẫn đã từ chối.
"Vậy ý của hiệu trưởng là?"
"Ý của tôi là, cô theo tôi đến bệnh viện thăm em ấy, phân tích chuyện này
cho em ấy hiệu. Cũng nhìn xem tôi có nên tìm người làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể cho em ấy không, tôi nghe nói có Omega đã cắt bỏ tuyến thể
thành công."
Giáo viên trợn lớn mắt, lập tức hạ thấp giọng nói:
"Chuyện cắt bỏ tuyến thể này còn chưa quá hoàn thiện, trong nước cũng
tạm thời coi là phẫu thuật trái phép. Hiệu trưởng, không thể mạo hiểm
đâu."
Chu Tĩnh Mẫn nói: "Tôi biết, nhưng nếu không cắt bỏ tuyến
thể thì tương lai của Trương Miểu sẽ bị phá hủy, chưa nói đến lên sân
khấu biểu diễn, ngay cả giao tiếp cùng mọi người cũng sẽ là điều xa xỉ."
Giáo viên suy ngẫm một chút thở dài nói: "Vậy trò ấy có đáp ứng không?"
Chu Tĩnh Mẫn nói: "Chưa biết, để em ấy suy nghĩ thêm đi."
"Vậy tiền phẫu thuật lấy từ đâu bây giờ, loại phẫu thuật này chi phí hẳn là
không hề thấp. Tiền thuốc thang của em ấy bây giờ đều là được quyên góp, tuy là sau đó có một người hảo tâm thay bọn họ chi trả nhưng tiền phẫu
thuật..."
Chu Tĩnh Mẫn cũng biết việc này, cũng biết rõ người
hảo tâm kia là Lục Hàm Châu, đề nghị lần này cũng là hắn nói, hắn nói
hắn có một người bạn Omega đã cắt bỏ tuyến thể thành công, trở thành
Beta.
Không bằng thử một lần đi.
Chu Tĩnh Mẫn quay đầu
nhìn Kiều Tẫn một cái, cậu đang nói chuyện với bạn học ngồi cạnh, rũ mắt cười, ôn nhu, mềm mại, không lo không sầu.
Lục Hàm Châu che chở cậu rất tốt, một chút nguy hiểm cũng không để cho cậu phải đối mặt.
Kiều Tẫn phát hiện có người đang nhìn, ngẩng đầu lên liền bốn mắt nhìn nhau, hơi gật đầu nở nụ cười, thẹn thùng mà ngoan ngoãn.
Cậu cũng rất đáng giá với sự bao bọc này.
So với một năm trước, Kiều Tẫn hoạt bát hơn rất nhiều. Buổi chiều lúc tan
học, Lục Hàm Châu tới đón cậu, từ xa chỉ thấy cậu chạy vội lại đây,
chuẩn bị bước ra đường lớn liền bị Lục Hàm Châu lớn tiếng quát, "Đứng
lại!"
Kiều Tẫn dừng chân lại, có một chiếc xe từ chỗ khuất lao ra, chỉ cách cậu vài cm, làm cậu sợ đến ứa mồ hôi lạnh.
Lục Hàm Châu chạy nhanh đến, vỗ nhẹ vào trán cái, "Đứa nhỏ hư đốn, không muốn sống nữa à!"
Kiều Tẫn bị mắng một trận, lập tức nhào vào lồng ngực hắn ngọt ngào cười, "Đàn anh ơi!"
Lục Hàm Châu bị cái nhào này của cậu làm cho mềm lòng, nhưng vẫn còn sợ hãi ban nãy, lạnh giọng hỏi: "Không được, làm nũng cũng không được, tự mình kiểm điểm, có nên phạt hay không?"
Kiều Tẫn nhỏ giọng nói: "Có nên phạt."
"Tự mình nghĩ xem nên phạt như nào." Lục Hàm Châu nắm tay dẫn cậu đến ô tô ở bên kia đường, lúc mở cửa xe cho cậu vẫn còn nghiêm mặt.
Kiều
Tẫn khẽ chạm vào tay hắn lấy lòng, "Lần sau em nhất định sẽ chú ý đường, anh đừng giận mà, em dẫn anh đến cửa hàng A Diễn chơi được không?"
A Diễn.
Lục Hàm Châu biết người này, là chủ tiệm nơi Kiều Tẫn đặt nguyên liệu làm búp bê.
"A Diễn?" Lục Hàm Châu cố ý hừ lạnh, "Thân thiết quá nhỉ."
Kiều Tẫn ngẩn ngơ, nắm lấy ngón tay hắn nhỏ giọng nói: "Vậy em gọi anh là
chồng anh tha thứ cho em được không, em không muốn bị phạt đâu, đàn anh
ơi tha cho em lần này thôi được không."
Lục Hàm Châu rút tay về, "Không được."
Mỗi lần Lục Hàm Châu trừng phạt đều dùng phương thức rất đáng sợ, cậu luôn
cảm thấy mình có thể sẽ bị làm đến chết, nhưng cảm giác đó còn đáng sợ
hơn chết, tựa như mỗi khớp xương đều bị một dòng điện chạy qua.
Kiều Tẫn oan ức nói, "Là do em quá nhớ anh mà."
Lục Hàm Châu tim mềm nhưng mặt ngoài vẫn lạnh, muốn nghe xem cậu còn có thể nói cái gì nữa, không mặn không nhạt nói: "Nhớ tôi thì có thể không
nhìn đường sao? Nếu xe đụng phải em thật, thì tôi phải làm sao bây giờ?" . Truyện Điền Văn
Kiều Tẫn biết hắn tức giận là vì thương mình, trong lòng cũng áy náy vô
cùng, vành mắt chậm rãi đỏ lên, nắm tay hắn đặt lên bụng mình.
"Cái kia... Còn ở bên trong." Kiều Tẫn đỏ mặt, âm thanh run rẩy, "Em còn
chưa sinh... Sinh em bé cho anh mà. Em biết sai rồi lần sau em sẽ chú ý, anh đừng giận em mà."
"Lần sau không được lấy lí do này nữa, để chuyện này xảy ra một lần nữa làm nũng, xin tha tất cả đều vô cùng, biết chưa?"
Kiều Tẫn gật đầu: "Vâng! Cảm ơn đàn anh!"
Lục Hàm Châu nhịn cười, đồ ngốc này còn cảm ơn hắn nữa, rõ ràng là đang bị hắn bắt nạt.