Vân Tử Túc cười khổ một tiếng: "Không nghĩ lại gặp nhau ở đây, không biết..."
Người nọ mở miệng, âm sắc rét lạnh như dòng suối băng: "Ta đến tìm ngươi."
Nơi này vẫn thuộc trận địa ma tu, Vân Tử Túc cũng đoán được mục đích của
đối phương, cậu thở dài một tiếng, đang định mở miệng, thì lại ngửi được mùi máu tanh.
"...Ngươi bị thương?"
"Không đáng ngại."
Người nọ không nói nhiều, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Vân Tử Túc, mày kiếm khẽ nhíu: "Mặt ngươi?"
Bên trong điện thờ cũ nát yên tĩnh trong chớp mắt.
"Điên Loan tản," người nọ chậm rãi nói, "Là thuốc sử dụng cho lô đỉnh?"
Vân Tử Túc nuốt một ngụm khô rát, gắng sức bình tĩnh gật đầu.
"Ba ngày trước ta canh giữ cổng thành trì, sai lầm mắc bẫy, bị thuộc hạ của Ma tôn đút Điên Loan tản, hôm kia nhân lúc bọn chúng sơ sẩy, mới trốn
thoát được."
Điên Loan tản là một trong những vị thuốc hợp hoan
tàn bạo nhất, người trúng phải không có chút sức chống cự nào đối với
việc cầu hoan, hơn nữa trong quá trình giao hoan, còn dâng tặng tu vi
của mình cho kẻ không dùng thuốc. Vân Tử Túc đã là hậu kỳ Nguyên Anh,
cậu chưa bao giờ song tu với người khác, nếu thật sự bị ép giao hoan vào lúc này, sợ rằng đến cả Nguyên anh cũng sẽ trực tiếp tán loạn.
Nghe vậy, người đàn ông vốn đã cẩn thận thiết lập mấy tầng phòng vệ và kết
giới ngoài cửa lập tức không trì hoãn nữa: "Tình trạng của ngươi không
thích hợp ở đây lâu, đi thôi."
Hai người đang định rời khỏi điện thờ bỏ hoang, nhưng còn chưa kịp, đã có không ít hơi thở ma tu xa lạ từ phương xa chạy đến.
Vân Tử Túc thoáng ngạc nhiên: "Trước khi đến ta đã dò xét bốn phía, chỗ này không có dấu vết con người lui tới..."
Tại sao bỗng dưng xuất hiện mấy đợt khách liên tiếp như vậy?
"Bọn chúng đang đuổi theo ta." Người đàn ông trầm giọng nói, "Phía đông nam
cách rìa trận địa chỉ hai mươi dặm, đi mau, ta chặn đằng sau."
"Ngươi..."
Vân Tử Túc còn chưa dứt lời, người nọ đã xông ra nghênh đón ma tu.
Dưới sắc trời lờ mờ tối, hai tay người đàn ông cầm bốn chuôi kiếm sắc lạnh,
lưỡi kiếm bén ngọt, giống như chỉ một giây kế tiếp sẽ có máu chảy đầu
rơi.
Vân Tử Túc cắn môi dưới.
Đó là vũ khí bản mệnh của người đàn ông, Vô Ngần kiếm.
Tuy không muốn để người ở lại chặn địch một mình, nhưng tình hình Vân Tử
Túc lúc này quả thật nát bét. Hiệu lực của Điên Loan tản không có thời
hạn, chỉ có giao hoan mới có thể giải trừ, chạy trốn hai ngày, cậu không lúc nào không ở trong tình trạng nóng ran, giữ đầu óc tỉnh táo cũng nan giải, ở lại cũng chỉ tăng thêm một mối phiền hà mà thôi.
Cậu
quay người chạy về hướng đông nam, ma tu phía xa chia làm hai nhóm. Một
nhóm ma tu bao vây Vô Ngần kiếm, nhóm còn lại đuổi theo Vân Tử Túc.
Tuy nhiên rất nhanh, nhóm ma tu đuổi theo Vân Tử Túc đã bị chớp kiếm lóe
lên đoạt mất tính mạng. Vô số nhát kiếm lạnh lẽo chuẩn xác vung lên,
xuyên thẳng về phía linh đài và tâm khẩu ma tu.
Một nhát kiếm một mạng người, thế như đồ tể.
Vân Tử Túc thấy đối phương ra tay giúp đỡ, còn chưa kịp thở phào, một luồng khí lạnh lẽo đã đột ngột ập đến phía sống lưng.
Cách đấy không xa, một bóng dáng khí thế bức người, oai nghiêm trùng điệp sức mạnh cường đại xuất hiện.
Là lãnh chúa nơi này, ma tôn.
Vẻ khổ sở thoáng hiện ra trên khuôn mặt Vân Tử Túc.
Tình thế xoay chuyển, kiếm Vô Ngần đối đầu trực tiếp với Ma tôn, không thể
phân tâm ngăn chặn đám ma tu khác. Đám ma tu vốn dĩ định xông lên bắt
Vân Tử Túc, nhưng lúc sắp đuổi kịp, lại bị Ma tôn phía sau gọi trở về,
để bọn chúng bao vây kiếm Vô Ngần, giúp mình dọn trận.
Cuối cùng Vân Tử Túc cũng có chút cơ hội trốn thoát, nhưng linh thức quét qua,
hơi thở kiếm Vô Ngần cách đó không xa lại ngày càng yếu ớt.
Vô
Ngần kiếm và Vân Tử Túc đều thuộc cấp bậc Nguyên Anh, nhưng tu vi Ma tôn đã tương đương Hóa Thần kỳ, lấy một chọi một đã khác biệt thực lực rõ
rệt, huống hồ là có nhiều ma tu vây quanh như vậy...
Nhớ lại
mảng áo đẫm máu trước bụng đối phương, Vân Tử Túc nắm chặt roi xích
trong tay, rốt cuộc cũng không nhịn được mà quay trở lại.
Cậu
dùng công pháp che giấu hơi thở của mình, tránh né ma tu vòng ngoài, lẻn vào bên trong trận chiến, trận chiến giữa các tu sĩ Nguyên Anh không
phải chuyện đùa, uy lực dư lại cũng có thể gây tổn thương đến tính mạng, các ma tu khác chỉ có thể đứng ngoài trợ chiến, tìm thời cơ ra tay với
Vô Ngần kiếm.
Phất hồn phiên* trong tay, ma tu vây quanh bày
xong phiên trận. Bọn chúng đang muốn phát động tấn công về phía kiếm Vô
Ngần đang bị Ma tôn áp đảo, phiên kỳ lay động theo gió mơ hồ tản ra âm
linh màu xám tro.
(*phiên: cờ hiệu hẹp và dài; phiên kỳ: chỉ chung các loại cờ.
Nhưng trong khoảnh khắc ngay trước khi trận địa hoàn thành, bỗng có một
tia sáng bạc lóe lên giữa không trung, rơi thẳng vào hồn phiên ở tâm
trận, trực tiếp xé nát lá cờ đen trụi, âm linh tụ tập cũng tan ra trong
nháy mắt.
Vân Tử Túc một roi phá hỏng đợt công kích của ma tu,
sau đó quăng linh khí về hướng hai người đang tranh đấu. Linh khí này
vừa chạm vào âm linh xung quanh đã tản ra thứ ánh sáng chói mắt, thậm
chí khiến cho Ma tôn luôn chiếm ưu thế cũng không thể không lùi về sau
một bước.
Nhân lúc không có gì cản trở, người đàn ông thương
tích đầy mình vung kiếm, đám ma tu vừa bị phá trận kêu thảm một tiếng,
đồng loạt ngã quỵ, đám cá lọt lưới còn lại cũng khó mà gây nên thành tựu gì.
Linh khí chỉ có thể ngăn cản một kích của Hóa Thần kỳ, rồi
mau chóng tan biến. Trận giao tranh giữa kiếm Vô Ngần và Ma tôn vẫn đang tiếp diễn, Vân Tử Túc không dám ở lại lâu, quăng linh khí xong bèn tiếp tục chạy thẳng về hướng đông nam.
Chỉ có điều cậu vừa mới gắng
gượng dùng linh lực, gần như là ngay tức khắc, Điên Loan tản ra tay cắn
trả Vân Tử Túc. Ngọn lửa vốn đã được miễn cưỡng đè xuống đột nhiên bị
tạt một chảo dầu sôi, khiến Vân Tử Túc thiếu chút nữa không nhịn được hừ lên một tiếng.
Không được...
Tầm mắt bị ánh nước che
phủ, Vân Tử Túc gắng gượng đọc thầm tâm pháp, cắn rắng tiếp tục tiến vào trong bóng đêm dày đặc. Không còn hơi sức để ý đến xung quanh, cậu như
bị ném vào trong một lò luyện đan, chỉ một giây tiếp theo là sẽ bị hòa
tan tại chỗ.
Phải, rời khỏi nơi này...
Mong muốn không thể chống đỡ thân thể, trước mắt Vân Tử Túc tối sầm, cuối cùng thoát lực nhào về phía trước.
Nhưng chờ đón cậu cũng không phải mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, mà là một cánh tay thon dài hữu lực.
Người mới đến, ôm lấy vòng eo mềm mại của Vân Tử Túc, hơi thở kề sát khiến
cho Vân Tử Túc trúng Điên Loan tản vô thức phát ra một tiếng thở gấp
nóng bỏng khó nhịn.
Cậu nỗ lực xốc tinh thần, mở mắt, nhìn thấy một một chiếc mặt nạ màu đen khắc hoa văn chìm hoa lệ.
"Sư..."
Nửa chữ còn lại, tan rã trong âm cuối yếu ớt.
Sư phụ.
Cánh tay người mới đến siết chặt, ôm cậu vững vàng.
Hơi thở âm linh thuộc về ma tu giúp Vân Tử Túc tỉnh táo hơn đôi chút, cậu
nhìn cặp mắt tối tăm lộ ra phía sau chiếc mặt nạ, nhận ra vẻ trầm ổn và
trấn tĩnh bên trong.
Rốt cuộc Vân Tử Túc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù tình hình đã bê bét đến độ không thể bê bét hơn được nữa, hiện giờ
sư phụ không nhập ma, đây là một tin tức tốt lành không thể nghi ngờ.
Cậu được Ma tôn khí thế hùng hồn dùng động tác nhẹ nhàng cẩn thận đỡ cậu
đứng vững, giây tiếp theo, một âm thanh thông qua linh lực truyền vào
tai.
"Phòng ngự phía đông nam đã được chuyển đi, ta không biết có thể tỉnh táo bao lâu, mau rời khỏi đây."
Vân Tử Túc còn đầy bụng nghi vấn muốn hỏi, sau khi bị bỏ thuốc, cậu không
hề thấy Ma tôn xuất hiện, trước khi thoát khỏi, cũng chỉ kịp để lại một
viên đá truyền âm mà chỉ riêng hai người nghe hiểu. Nhưng trước khi cậu
mở miệng, người đỡ cậu đã xoay người phất tay áo, đỡ lấy nhát kiếm sắc
lạnh nhắm thẳng vào vị trí yếu hại.
Ma tôn không nhiều lời, rút tay nghênh tiếp Vô Ngần kiếm.
Bên trong chính đạo, chỉ có Vân Tử Túc biết hai thân phận của Ma tôn, vậy
nên khi nhìn người bạn tri kỷ và sư phụ đối đầu, cậu không có cách nào
cất lời khuyên giải.
Cắn răng, Vân Tử Túc chỉ có thể tiếp tục chạy về phía đông nam.
Kiếm Vô Ngần tiếp tục giao tranh với Ma tôn, thân pháp hai người đều lấy tấn công làm chủ, ma tu ra tay tàn độc, Vô Ngần kiếm tu coi sát phạt là
đạo, lại thêm khác biệt chính tà, trận tỷ thí giữa hai người bọn họ đã
có xu thế rung trời lở đất.
Vân Tử Túc chạy về hướng đông nam
cũng không may mắn thoát khỏi, cậu đoán có lẽ mình đã đi xa được khoảng
mấy dặm, đến lúc trận chấn động sau lưng truyền đến, Vân Tử Túc đã bị
Điên Loan tản hành hạ đến tàn tạ tức khắc ngất đi trong thời gian ngắn.
Mơ màng tỉnh lại, kinh mạch toàn thân Vân Tử Túc rỉ ra đau nhức thấu
xương. Cậu cố hết sức nhổm người dậy giữa đám cỏ dại, chỉ thấy cách đấy
không xa, có một bóng người đi về phía cậu.
Vân Tử Túc không vận được linh thức, ngã trở về trong đám cỏ, cảnh vật trước mắt mơ hồ hóa
thành một mảng tối đen, một bàn tay hơi lạnh đưa tới, ôm lấy eo cậu.
Thậm chí Vân Tử Túc còn không thể thấy rõ mặt mũi đối phương, chỉ nhớ được mình đã bị bế ngang.
Là ai...? Điên Loan tản... đừng... không thể chạm vào...
Lời chưa ra khỏi miệng, cậu đã chìm vào giấc ngủ mê man.
Sự an nguy của sư tôn và bạn bè, sự bình yên của vùng phòng hộ, sự hỗn
loạn trong cuộc chiến giữa tà và chính, đè nặng trên vai Vân Tử Túc,
nhưng thứ thật sự đánh thức cậu, lại chính là chỗ đau xé rách truyền đến từ lồng ngực và dưới thân.
Ai...
Xung quanh không có dù chỉ một tia sáng, sau lưng là tảng đá gồ ghề lạnh lẽo, hai chân bị nâng cao đến độ gần như bị gập đôi phóng đại đau đớn sau lưng, nhưng tất cả
những đau đớn này cộng lại, cũng không bằng một phần trăm của sự xâm
nhập dưới thân.
Ý thức quá hỗn loạn, Vân Tử Túc thậm chí còn
ngây ngốc một hồi lâu. Linh lực trong kinh mạch xộc ra bên ngoài cơ thể
theo tư thế giao hợp, tất cả huyệt khiếu đều bị ép cạn linh lực, rồi
tuôn ra ngoài theo vị trí gắn sát dưới thân.
Đau... đau quá...
Rốt cuộc, là ai...
Chìm trong bóng tối, còn chẳng thể nhìn thấy mặt mũi đối phương, nữa là
cuồng vọng ảo tưởng khước từ và trốn tránh. Hơi thở quanh thân không hề
xa lạ, nhưng bởi vì linh lực tán loạn mà Vân Tử Túc mất đi cả năng lực
nhận biết đối phương.
Đau đớn bỏng rát ăn mòn từ đầu đến chân,
kinh mạch giống như bị từng đao từng đao cứa đứt, đến tận khi hút cạn
giọt linh lực cuối cùng. Sau cùng, ngay cả linh đài cũng lung lay sắp
vỡ, đốm sáng bên trên lại không có bất kỳ lực phòng ngự nào.
Nước mắt lạnh lẽo trượt xuống từ khóe mắt trợn to, cổ họng khản đặc biến âm
không thể thốt lên một phần một vạn nỗi đau đớn chân thực.
"Không..."
Lời cầu xin yếu ớt mà hèn mọn bị chôn vùi theo đốm sáng linh đài.
Nguyên anh của Vân Tử Túc tan rã.
"Không --------!"
Vân Tử Túc bừng tỉnh giữa tiếng kêu kinh hãi, lồng ngực thắt lại đau đớn, nước mắt lạnh như băng trượt xuống cằm.
"Ai..."
Vân Tử Túc bóp trán, liều mạng muốn túm lấy kẻ mang đến đau đớn cho cậu.
Thế nhưng giấc mộng như cát chảy qua, khi cậu tập trung nhớ lại, những
hình ảnh ấy đã chớp tuột khỏi kẽ ngón tay.
Chỉ còn sót lại nỗi tức giận và tuyệt vọng nơi lồng ngực.
Rõ ràng giấc mộng đã nhanh chóng rút đi sau khi tỉnh lại, nhưng đoạn ký ức trong mơ lại giống như mảnh giấy bị thả vào nước, nét chữ bên trên
hoảng loạn nhòe đi, có cố gắng thế nào cũng không thể thấy được.
"Tách" một tiếng, đèn nhỏ đầu giường được mở lên, ánh đèn vàng cam ấm áp vẩy
lên chăn đệm, Vân Tử Túc toàn thân rét lạnh nghe được một giọng nói trầm thấp thân quen.
"Tiểu Túc?"
Là Hàn Dịch.
"Sao vậy... gặp ác mộng?"
Vân Tử Túc giương đôi mắt đẫm nước mắt, đờ đẫn nhìn đối phương.