Năm phút trước, năm phút sau,
chỉ bởi vì anh đồng ý mấy chuyện, tâm tình liền có thể nhanh
chóng thay đổi, nhanh chóng thu dọn bi thương.
Lúc quyết định cũng vậy, toàn dựa vào sở thích nội tâm, qua loa làm cho người khác lo lắng.
Cô tuy là không hề thiếu đồ trang điểm, nhưng vì bây giờ tuổi còn nhỏ, việc học bận bịu, cô cũng tự tin với tướng mạo của
mình, vì vậy bình thường sáng sớm chỉ rửa mặt sau đó thoa
một lớp kem sữa rồi ra cửa đi học.
Nhưng mà buổi sáng hôm nay…
Vị bạn học với vành mắt đen trong gương kia quả thực rất dọa người.
Rốt cuộc là nên hay không nên che khuyết điểm đây?
Quên đi.
Cô để đôi mắt quần thâm đi ra ngoài gặp anh, để cho anh thấy sự bi thảm của cô, sau đó để anh tự cảm thấy mình xấu xa đến mức
nào.
Lúc Cố Ý ra cửa, cô bạn cùng phòng vừa mới xuống giường.
”Hôm nay đi sớm như vậy à?”
”Ừ, tối hôm qua hen Tây Môn Xuy Tuyết [1], quyết đấu.”
[1] Tây Môn Xuy Tuyết là một nhân vật trong tác phẩm của Cổ Long, là
một kiếm khách tuyệt đỉnh với hình ảnh của một đại hiệp chuyên mặc áo
trắng và là khắc tinh của cái ác. Nổi tiếng với Nhất Kiếm Tây Lai và
Lãnh Ngạo Kiếm Tuyết, Tây Môn Xuy Tuyết tuy bề ngoài lạnh lùng như tuyết nhưng thực chất là một người trọng nghĩa khí nhất là tình bạn. Anh ta
sử dụng kiếm điêu luyện, chớp mắt có thể lấy mạng đối thủ. Dù cho có vợ
con nhưng đây vẫn là kiếm thủ vô địch.
”…”
Bầu trời bên ngoài đã sáng, các tầng mây mỏng tụ lại dưới mặt trời, nắng ban mai mê mê mông mông.
[2] Dương tử kinh: người Việt Nam
thường gọi là hoa móng ngựa, là một loại cây thân gỗ thường xanh, thuộc
về chi Ban (Bauhinia), với các lá to và dày cùng các hoa đỏ ánh tía nổi
bật. Các hoa tương tự như hoa phong lan, có mùi thơm thông thường có
kích thước cỡ 10–15 cm, nở từ khoảng đầu tháng 11 năm trước đến cuối
tháng 3 năm sau.
Trì Tự đến còn sớm hơn cô, đã ngồi nhàn rỗi mấy phút, hai chân
dài duỗi ra, đôi giày trắng không dính một hạt bụi nào, hình
ảnh giống như tấm áp phích thần tượng được dán trên cửa căn
tin.
Thấy cô đi tới, bạn học lưng đeo cặp, đứng thẳng dậy.
Đồng phục màu trắng theo động tác của anh mà vạch ra đường nét vóc người, ngọc thụ lâm phong [3].
[3] Ngọc thụ lâm phong: nghĩa là “cây ngọc đón gió”. Người con trai có nét
kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hề bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. ” Ngọc thụ lâm
phong” trong tướng học là một tướng quý.
Cố Ý không chút nghĩ ngợi liền quay đầu nhìn anh ”Xì” một cái,
giống như chỉ một con mèo mà thị uy động vật khác, lộ ra hai
hàm răng đều trắng như tuyết.
[5] Cháo bát bảo gồm: Gạo tẻ( nếu thay bằng gạo nếp cẩm càng tốt), gạo
nếp( có thể thay thế bằng ngô), long nhãn, táo đỏ: 40-50g, hạt sen, hạt
lạc, kỷ tử, đậu đỏ, đường ( dùng đường phèn là tốt nhất nếu có), nước.
Cách chế biến: chế biến tương đối đơn giản, tất cả nguyên liệu rửa
sạch và cho tất vào nồi kín hơi ninh, có thể ninh bằng nồi áp suất càng
tốt, mục đích ninh nhừ là được.
”Chúng ta nói thế nào cũng là bạn, cậu ra quyết định lộn xộn, tôi đương nhiên phải khuyên cậu.”
Cố Ý khẽ than thở.
Cô cũng không có biện pháp, thích anh vượt xa với việc thích khoa học tự nhiên, nhưng lại chỉ có thể chọn một, không có cách
nào thỏa hiệp…
Anh không nói được trong lòng mình là cảm giác gì.
Anh thật sự thấy ngột ngạt, nhưng lại không bực bội.
Nhất là khi anh nhìn thấy tiểu cô nương đối diện lau miệng hát khẽ, khóe mắt cùng chân mày lại hào hứng tùy ý, anh liền cảm
giác ba điều quy ước trên dường như không có việc gì lớn.
Cô thật sự rất kỳ quái.
Năm phút trước, năm phút sau, chỉ bởi vì anh đồng ý mấy chuyện,
tâm tình liền có thể nhanh chóng thay đổi, nhanh chóng thu dọn
bi thương.
Lúc quyết định cũng vậy, toàn dựa vào sở thích nội tâm, qua loa làm cho người khác lo lắng.
Đúng vậy, anh lo lắng.
Trì Tự bưng khay thức ăn đi về phía chỗ thu dọn, Cố Ý đi theo sau lưng anh, tràn đầy vui mừng.
Bữa sáng hai người, một khay thức ăn, con trai bưng, cô gái tay không, quá mức giống đôi tình nhân.
Sóng vai trên đường đi đến lớp học, đầu nhỏ của Cố Ý chuyển động.
”Nếu như tớ nói muốn bao nuôi cậu, cậu sẽ đồng ý sao?”
Tại sao lại thích anh ít một chút, chính là bởi vì anh không để cho cô cùng chọn khoa xã hội với anh.
Nhưng mà bây giờ, Cố Ý phát hiện tất cả mọi thứ đang tương phản nhau.
Anh để cho cô chọn khoa tự nhiên, để cho cô tách biệt với anh, nhưng cô lại càng thích anh.
Anh hủy đi cầu độc mộc của cô, dẫn cô đi về phía dương quan đạo [7].
[7] Dương quan đạo hay đường dương quan: chỉ con đường qua Dương Quan – nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc – đi Tây Vực, sau này
ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang.
Anh để cho cô học thứ cô thích, nhưng không gây trở ngại việc cô thích anh.
Đã như vậy.
Cô ở trong mắt anh, chỉ sợ là không hề tầm thường đâu?