Thế tử An quốc công là một người đàn ông đứng tuổi, vóc người tầm trung, hơi mập, mặt mũi hiền hòa, khi cười lên trông rất dễ gần. Nhưng mà cô
khuê nữ hư hỏng nhà ông gây ra họa lớn, lúc này ông ta chẳng thể cười
nổi, không tức chết đã là may mắn lắm rồi.
Khi nhìn thấy Khương Hằng, ông ta thở phào một hơi, rồi sau đó cười khổ: “Ta thật chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp cô nương.”
Nàng quyết định từ hôn là bởi nàng đã nghĩ thông suốt, chịu thẳng thắn với
lòng mình, không có nghĩa là nàng tha thứ cho Tề Hà và Lạc Đình. Vì vậy, nhìn thấy sự xấu hổ trên gương mặt ông ta, Khương Hằng tuy vẫn lễ phép
hành lễ, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt: “Thế tử có điều gì, xin hãy nói thẳng.”
Khuôn mặt béo tròn của thế tử An quốc công đỏ lên, lúng túng, cuối cùng ông
ta chỉ đành lên tiếng: “Nghiệt nữ bỉ ổi, làm ra chuyện xấu hổ như vậy,
nếu là bình thường, ta nhất định sẽ giam con bé lại trong từ đường, cho
cô nương một câu trả lời thích hợp. Nhưng….nhưng đại phu nói, con bé đã
có thai hơn một tháng…”
Ông ta nghiến răng nói ra những lời này,
hiển nhiên đang vô cùng tức giận, “Ta vốn muốn phá cái thai trong bụng
nó, gả nó xa kinh thành, nhưng đại phu lại nói nó thân thể yếu ớt, nếu
ép buộc phá thai, chỉ sợ sẽ một thi hai mệnh….”
Khương Hằng trầm mặc.
Lục Quý Trì cũng sững sờ trong giây lát, sau đó gương mặt tuấn tú của chàng bạnh ra: “Cho nên ông tới khuyên Khương Hằng từ hôn, tác thành cho khuê nữ nhà ông với Lạc Đình à?”
Thai không thể bỏ, vậy chỉ có thể gả cho cha đứa bé, bằng không trong nhà có một tỷ muội chưa cưới mà đã có
con, các tiểu thư khác của phủ An quốc công còn có thể lập gia đình được sao?
Hơn nữa chuyện xấu đã đồn đi, dù mọi người đều biết sự thật là gì, nhưng nếu đến cuối cùng hai người có thể thành thân, phủ An quốc công may ra vãn hồi được chút danh tiếng —– một đôi tình nhân nồng thắm ái ân không đúng mực, vẫn tốt hơn cái danh cẩu nam nữ vô đạo đức, không chịu nổi cám dỗ mà vượt rào làm chuyện xằng bậy.
Lục Quý Trì như biết rõ ý định của phủ An quốc công, cũng đoán được nguyên nhân bọn họ
làm vậy; nhưng đến khi thực sự nghe thấy, chàng không khỏi tức tối.
Các tiểu thư khác trong phủ An quốc công vô tội, thế tử suy nghĩ thay các
nàng ấy, điều này không sai; nhưng Khương Hằng cũng vô tội, ông ta sao
có thể không biết xấu hổ mà ép buộc nàng?!
Chẳng lẽ không nghĩ
tới người ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, người thân trong gia đình
không có bên cạnh, đột nhiên chuyện xấu xảy đến với mình, trong lòng sẽ
hốt hoảng, luống cuống biết bao…
Tất nhiên Khương Hằng không phải một tiểu cô nương như vậy, trông nàng chẳng có vẻ gì hốt hoảng hay
luống cuống, nhưng Lục Quý Trì càng nghĩ vẫn càng thấy khó chịu, chàng
cười lạnh: “Đây là mối hôn sự do cha mẹ hai bên định đoạt, ông đến tìm
Khương Hằng thì có ích gì, nếu muốn thì ra biên ải tìm cha của nàng ấy
mà bàn!”
Thế tử: “….”
Dù không biết tên Tấn vương hung
hăng này với Khương Hằng có quan hệ gì, nhưng hiện giờ rõ ràng là hắn
đang làm chỗ dựa cho nàng.
Ôi đây là một chủ tử khó trị, lại vừa
có công cứu giá trong giải săn mùa xuân, hiện giờ ai dám đắc tội với
hắn….. Thế tử An quốc công muốn khóc quá, nhưng không thể không bất chấp mà giãi bày: “Không không, điện hạ hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm?” Lục Quý Trì im lặng, đôi mày cau lại, “Không phải ông tới ép nàng ấy từ hôn à?”
“Lão thần sao dám ép ngũ cô nương từ hôn, lão thần…lão thần là đang mặt dày
đi cầu ngũ cô nương tác thành!” Gương mặt già nua của thế tử An quốc
công bày ra vẻ đau khổ, ông ta thở dài, “Không dám dối gạt hai vị, tình
hình hiện giờ của nghiệt nữ….nếu không thể gả vào phủ Vĩnh An hầu, chỉ
còn nước cùng đứa nhỏ trong bụng ‘vì bạo bệnh mà qua đời’. Dù sao con bé cũng là cốt nhục của ta….Ta có thể đánh nó, mắng nó, thậm chí là nhốt
nó lại cả đời, nhưng không muốn nó phải bỏ mạng….. Ta, ta thực sự không
làm được!”
Ông ta vừa nói, hai mắt vừa đỏ lên, rồi sau đó đột
nhiên đứng dậy, đến trước Khương Hằng hành đại lễ, “Cha dạy con không
nghiêm, là ta dạy dỗ nghiệt nữ không tốt, nếu cô nương có oán, hãy oán
tới người làm phụ thân này, ta tuyệt không có nửa phân oán hận! Chẳng
qua là… xin cô nương hãy đáp ứng, cùng nghiệt nữ gả chung vào phủ Vĩnh
An hầu làm bình thê!”
Ông ta là bậc trưởng bối, lại là thế tử của phủ An quốc công, Khương Hằng sao có thể nhận lễ này, nàng nghiêng đầu
ra hiệu với Nguyệt Viên.
Nguyệt Viên nhanh chân tiến về phía trước giữ lấy người ông ta, thế tử An quốc công tức thì không động đậy được.
Ông ta giật mình, sững sờ trong chốc lát.
“Bình thê….” Lục Quý Trì bên cạnh rất nhanh đã hiểu ra, chàng bừng bừng giận
dữ, “Bình cái đầu nhà ông ấy! Cái này còn không bằng ông trực tiếp kêu
nàng ấy từ hôn cùng gã Lạc Đình khốn kiếp kia đi!”
Tề Hà xuất
thân cao hơn Khương Hằng, lại là mối chân tình của Lạc Đình, nếu thật sự cả hai gả vào đó làm bình thê, dù Khương Hằng có được phu nhân Vĩnh An
hầu yêu thương, vị thế cũng vẫn thấp hơn Tề Hà.
Thế này thì khác gì làm thiếp?!
“Điện hạ bớt giận, bớt giận…” Thế tử An quốc công mặt méo mó, “Lão thần cũng
biết thỉnh cầu của mình không công bằng với ngũ cô nương, hơn nữa bên
phía phu nhân Vĩnh An hầu…. Ta…ta thực sự không còn cách nào khác!”
Người làm to bụng con gái ông là Lạc Đình chứ không phải Khương Hằng, thế tử
An quốc công đương nhiên đã đến phủ Vĩnh An hầu từ trước. Ấy thế mà, phu nhân Vĩnh An hầu nghe xong chuyện, giận đến mức ngất đi, vừa tỉnh lại
đã ra lệnh ném ngay thằng con trai Lạc Đình còn đang hôn mê bất tỉnh,
mặt mũi sưng húp, cả người cả cáng ra ngoài.
Quả thật không nghĩ tới bà ấy có thể lạnh lòng đến vậy, thế tử An quốc công nhìn thấy cảnh đó mà đờ đẫn cả người.
Đến cuối cùng cũng là Vĩnh An hầu sợ chuyện lớn thì khó coi, giấu diếm phu
nhân nhà mình, bày cho ông một cách: “Đi tìm tiểu nha đầu Khương gia đi, con bé không đồng ý, phu nhân nhà ta sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện
bình thê đâu.”
Thế tử An quốc công hết cách, đành phải quay về tìm đến Khương Hằng.
Mối hôn sự do cha mẹ hai bên giao ước từ lâu, ông biết bản thân trực tiếp
đi tìm Khương Hằng thực không thích hợp, nhưng thái độ của phu nhân Vĩnh An hầu rành rành như vậy, ai khuyên cũng vô dụng, bởi thế….
Ông
ta đưa tay lên lau mặt, thái độ càng thêm nhún nhường, “Cô nương chịu
thiệt thòi, phủ An quốc công sẽ tận lực bù đắp cho cô nương. Hoặc là cô
nương có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, còn chuyện bình thê…”
“Bình thê thì thôi đi, mối hôn sự này ta không muốn tiếp tục nữa.”
Nhìn Khương Hằng bỗng nhiên lạnh nhạt lên tiếng, thế tử An quốc công ngây người: “Cô nương…vừa nói gì?”
“Ta sẽ tới phủ Vĩnh An hầu trao đổi chuyện từ hôn, rể ‘hiền’ như Lạc Đình,
phủ Vinh quốc công ta không cần.” Khương Hằng thản nhiên nhìn ông, “Phủ
An quốc công đã muốn như vậy, thì cứ việc nhặt về.”
Thế tử: “…”
Mồm mép thật độc địa, nhưng không thể nào phản bác.
Chẳng qua….
“Cô nương thật sự muốn từ hôn?!” Thế tử An quốc công tuyệt đối không nghĩ
tới câu trả lời của Khương Hằng sẽ là như vậy, bởi bản thân ông cũng
không hề nghĩ tới —– chuyện hôn sự của Khương Hằng và Lạc Đình đã được
định từ nhiều năm trước, hai người đã sắp thành hôn, chỉ thiếu phần lễ,
lúc này bảo Khương Hằng rút lui, quả là ép uổng người ta! Hơn nữa nếu
chuyện này truyền ra ngoài, phủ An quốc công chẳng phải sẽ bị người ta
chụp lên cái mũ ‘Ỷ thế hiếp người, cưỡng đoạt nhân duyên người khác’ hay sao!
“Nếu thế tử không tin, vậy có thể cùng đi với ta.” Khương
Hằng dứt lời hơi ngừng một chút, “Còn bây giờ, ngài không ngại cùng ta
nói về một chuyện khác chứ?”
Một chuyện khác? Thế tử An quốc công đột nhiên có một dự cảm chẳng lành: “Là…chuyện gì?”
Khương Hằng quay đầu nhìn Nguyệt Viên: “Dẫn người tới.”
“Dạ!”
***
Thế tử An quốc công thật sự không ngờ khuê nữ xui xẻo nhà mình lại có thể
làm ra chuyện nham hiểm đến vậy, lúc nghe xong lời khai của gã đàn ông
trung niên, ông ta suýt thì ngất đi. Lần này quả thực ông không còn mặt
mũi nào mà đối diện với Khương Hằng nữa, khuôn mặt béo mập của ông ta
tái mét, chỉ lưu lại một câu “Phủ An quốc công nhất định sẽ có câu trả
lời xác đáng cho cô nương” rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng ông ta vừa bước chân ra tới cửa, Tần Tranh đã đến rồi.
Thế tử An quốc công: “…”
“Thế tử thật có mặt mũi, còn dám đến tìm biểu muội nhà ta!” Chàng thanh niên mặt lạnh như băng, đằng đằng sát khi xốc thế tử của phủ An quốc công
lên, đấm một quyền vào bụng ông ta.
Thế tử An quốc công kêu la thảm thiết ngã xuống đất, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Câu trả lời? Ông lấy gì để mà trả lời?” Tần Tranh cứ vừa nói vừa tung ra một chưởng.
Thế tử An quốc công đau đớn mà không thể kêu: “…”
Ôi…mạng ta toi rồi!
“Biểu ca.” Khương Hằng từ từ bước lên phía trước, ngăn Tần Tranh đang muốn
đánh tiếp lại, nàng liếc nhìn thế tử An quốc công nằm sõng soài trên nền đất không gượng dậy nổi, nói, “Tam tiểu thư ỷ vào xuất thân phủ công,
lại được người nhà cưng chiều, lần này lập bẫy hại ta, ta vốn chẳng muốn tác thành cho nàng, chẳng qua trong bụng nàng đang mang đứa cháu nội
của dì An, ta cũng không thể nhẫn tâm nhìn hai mẹ con nàng cùng chết,
cho nên chuyện này hãy chấm dứt ở đây đi.”
Chấm, chấm dứt ở đây?! Thế tử An quốc công không dám tin, ngẩng đầu trợn to hai mắt.
“Nhưng người xưa có câu con gái xuất giá như bát nước đã hắt đi, nếu tam tiểu
thư chuẩn bị gả vào phủ Vĩnh An hầu, vậy thì sau này hẳn không còn là
người của phủ An quốc công nữa….” Khương Hằng đột nhiên nở một nụ cười,
vẻ mặt thân thiện, giọng điệu mềm mỏng, “Nếu đã thế, nàng ta sống tốt
hay không tốt, cũng không liên quan gì tới phủ An quốc công nữa, có đúng không?”
Thế tử An quốc công ngẩn người, mặt biến sắc: “Chuyện này…”
“Ông thấy nàng ấy nói sai?”
“Thế tử thấy biểu muội ta nói sai?”
Nghe Lục Quý Trì và Tần Tranh như đồng thanh lên tiếng, mặt của thế tử An
quốc công co rúm lại. Một lúc lâu sau, ông ta vuốt mặt một cái, thở dài
một hơi: “Ta đã hiểu, từ nay về sau phủ An quốc công….sẽ không còn quan
hệ gì với tam tiểu thư nữa.”
Đây chính là muốn cắt đứt quan hệ giữa Tề Hà và phủ An quốc công.
Khương Hằng hài lòng, nàng rũ mắt, khóe mắt chớp nhoáng hiện ra sự lạnh lẽo.
Tề Hà cứ năm lần bảy lượt tính kế nàng, không phải là ỷ vào xuất thân công phủ, lại có người nhà bao che sao; hôm nay nàng một đao chặt đứt đường
lui của nàng ta, để xem ngày tháng sau này, nàng ta sẽ giãy dụa kiểu gì.
Hơn nữa, nàng ta thật sự cho rằng gả cho người mình yêu thương là sẽ hạnh
phúc sao, không có gia đình hậu thuẫn, ở một nơi mà mẹ chồng chán ghét,
em chồng căm thù, phu quân lại là kẻ yếu đuối vô dụng….