“Nương nương tha tội, nô tỳ đã nói cần phải bẩm báo trước, nhưng vương phi….”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” So với Lục Quý Trì, sự xuất hiện đột ngột của Việt vương phi không làm Sở hoàng hậu kinh ngạc, như thể nàng đã biết
rõ nguyên nhân.
Lục Quý Trì vô cùng tò mò, định lên tiếng, Việt
vương phi đã giành trước một bước khóc lóc: “Muội muội, muội giúp ta
với, giúp ta cùng An Vinh với! Ta tự biết bản thân có tội, không dám
biện minh, kể cả bệ hạ có bảo ta đi chết ngay lập tức, ta tuyệt không có nửa câu oán hận, nhưng An Vinh….An Vinh cái gì cũng không biết, nó vô
tội! Bệ hạ không chịu gặp ta, muội giúp ta cầu xin bệ hạ đi, cầu xin y
cho An Vinh được ở lại đây đi! Nó còn nhỏ như vậy, không thể chịu khổ
như thế….”
Ấy ấy, chẳng lẽ Chiêu Ninh đế túm được cái đuôi cáo của cô ả, tìm được người đứng giật dây đằng sau rồi?
Hai mắt Lục Quý Trì sáng lên.
Mặc dù đã ném hết đống chuyện rối rắm cho ông anh hờ, bản thân không hỏi
tới, nhưng không có nghĩa chàng không muốn biết kẻ đứng đằng sau bẫy
chàng là ai; thấy vẻ mặt mẹ già bên cạnh bình tĩnh, thiếu niên vội vàng
nghiêng người hỏi nhỏ: “Xem ra những ngày con dưỡng thương bỏ lỡ không
ít chuyện, mẫu hậu nói cho con đi, chuyện là sao vậy?”
Phương
Trân Châu yêu mỹ nhân, ban đầu rất thưởng thức nhan sắc của Việt vương
phi, nhưng là một người có nguyên tắc, khi biết thị âm thầm làm chuyện
bậy sau lưng, bà chẳng còn chút yêu thích nào với thị cả.
Vỗ nhẹ
lên bàn tay bé xíu của thằng nhóc đang ê a, không biết đứa cháu trai
cưng mập mạp của bà muốn nói gì, thái hậu nương nương vẻ mặt xui xẻo hừ
một tiếng: “Mày còn không biết à, thương thế trên người mày là do người
chị dâu tốt của mày ban tặng đấy.”
Lục Quý Trì không khỏi sửng sốt và giật mình, hóa ra vụ ám sát ở giải săn lần trước có liên can tới cô ả?!
“Đám dã thú đột nhiên xuất hiện ở đài cao, là nàng ta âm thầm an bài vào
đấy, mục đích chính là phân tán sự chú ý của chúng ta, để cho Lâm Phúc
Lai có cơ hội hạ thủ với anh mày.” Phương Trân Châu quét mắt qua Việt
vương phi vẫn đang lê hoa đái vũ cầu xin Sở hoàng hậu, “Nàng ta khai là
hoàng gia xuất hành, canh phòng sâm nghiêm, những kẻ xấu kia không lọt
vào được, lấy An Vinh ra uy hiếp nàng, ép nàng phải che giấu cho bọn
chúng.”
Mẹ góa con côi, hành sự khiêm tốn, hơn nữa trước nay
Chiêu Ninh đế rất coi trọng Việt vương phủ, người dưới không dám làm khó hai mẹ con thị, bọn thích khách tìm tới Việt vương phi, kể ra cũng
không phải chuyện khó hiểu. Chẳng qua, kế hoạch của đám người này, Việt
vương phi thật sự không biết một chút gì sao?
Mặc kệ người khác có tin hay không, Lục Quý Trì chàng cóc tin.
Về phần Chiêu Ninh đế….
“Anh mày tin hay không mẹ cũng không rõ, nhưng đã lệnh hai mẹ con nhà này đi thủ lăng cho Việt vương rồi, từ rày về sau chưa được truyền gọi thì
không được hồi kinh.”
Thủ lăng là gì, nghe qua thì có vẻ dễ dàng, nhưng thực chất cuộc sống rất tù túng, khổ sở, lại luôn có người canh
giữ; đối với thân phận như Việt vương phi, sự trừng phạt này đúng là
không nhỏ. Tuy nhiên, ám sát hoàng đế là tội chết, Chiêu Ninh đế làm vậy cũng coi như hạ thủ lưu tình rồi.
“Còn Lâm Phúc Lai và thân phận của nhóm người đó? Có tra được không?”
“Chưa có tin gì cụ thể, nhưng nghe nói đã lần ra chút manh….”
Phương Trân Châu còn chưa nói hết, bên kia Việt vương phi như sững sờ ngẩng
đầu lên: “Dù thế nào chúng ta cũng là tỷ muội cùng cha, muội muội oán
hận ta, ta có thể hiểu, nhưng An Vinh vô tội, muội muội sao có thể giận
chó đánh mèo lên con bé chứ? Nói cho cùng, nó cũng là cháu gái của muội, trong người đang chảy chung một dòng máu với muội….”
Ánh mắt
xinh đẹp của Sở hoàng hậu quét qua tứ phía rồi đột nhiên nàng cười lạnh: “Vậy thì sao? Bổn cung là hoàng hậu, muốn giận chó đánh mèo với ai thì
giận chó đánh mèo, nếu vương phi không phục, thì nhào lên mà cắn chết
bổn cung đi.”
Mặc dù hai người là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng khi lão Trấn quốc công lấy mẹ của Sở hoàng hậu về làm kế thất, Việt
vương phi đã bị bà ngoại của thị đón về nhà ngoại —- lão thái thái nhà
đó từ nhỏ bị mẹ kế hành hạ, nên rất lo cháu gái mình cũng sẽ chịu cảnh
như vậy, đã cố ý đưa thị về.
Việt vương phi trưởng thành ở Vệ phủ thư hương thế gia bao đời, cũng không có tình chị em thân thiết với Sở
hoàng hậu. Thậm chí vì có sự ảnh hưởng của Vệ lão thái thái, từ nhỏ thị
đã có địch ý với muội muội con mẹ kế.
Ngược lại, từ bé Sở hoàng
hậu rất ngưỡng mộ vị tỷ tỷ tài sắc vẹn toàn của nàng, nhưng khi phát
hiện nàng ta không thích tiếp xúc với mình, nàng cũng không cố mặt nóng
dán lên mông lạnh nữa. Chỉ là nàng thấy hơi buồn, chứ không hề giận hay
ghét thị. Tận đến mấy năm trước, nàng tình cờ phát hiện ra tai nạn năm
xưa hại mẹ mình chỉ có thể nằm trên giường bệnh sống qua ngày có liên
quan tới Việt vương phi, hai tỷ muội mới hoàn toàn trở mặt, từ đó về sau không qua lại.
Trước bày ra chuyện này, sau lại phát hiện người
chị xấu xa còn có tình xưa với phu quân của mình, kể cả sau khi nàng đã
gả cho y, thị vẫn chưa chết tâm mà còn muốn cùng y nối lại duyên cũ. Sở
hoàng hậu tuy thấy thật ghê tởm, nhưng nàng không quá ngạc nhiên —- mẫu
thân chưa bao giờ hà khắc với thị, thị cũng có thể xuống tay hại bà ấy,
không phân biệt được thị phi, lòng dạ ác độc, có chuyện gì là không dám
làm chứ?
Vì vậy lúc này nàng cũng lười muốn hư tình giả ý với
thị, thấy Việt vương phi có khuynh hướng quay đầu cầu xin Phương Trân
Châu và Lục Quý Trì, hai mắt nàng lạnh lẽo, định sai người lôi ả ta đuổi ra ngoài.
Mẫu hậu mềm lòng, Thập nhất trước giờ cũng luôn kính
trọng người chị dâu này, ngộ nhỡ họ bị dáng vẻ yêu thương ái nữ của ả
làm cảm động…..
“Chỉ cắn thôi sợ không chết được, đại tẩu nhìn có vẻ răng lợi không được tốt, không bằng thử dùng nước mắt dìm chết hoàng tẩu đi?”
“Ôi đứa nhỏ này, nói sao đây? Khóc sướt mướt thế này
xui xẻo lắm! Khóc nhiều nước mũi còn tùm lum ra này….ầy ầy, nhìn cảnh
này ai gia lại hít thở không thông.”
Việt vương phi nhất thời đờ đẫn.
Này….này không giống như những gì nàng ta suy tính!
Sở hoàng hậu cũng rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó không kìm được mà bật
cười: “Vương phi nghe thấy chưa? Nếu tỷ không phục, cứ việc sử dụng thủ
đoạn tỷ muốn, nhưng muốn bổn cung cầu xin bệ hạ tha thứ cho tỷ, thật xin lỗi, bổn cung chẳng phải thánh mẫu, không mềm lòng được với loại tiện
nhân muốn hại chết mẹ ta, còn vọng tưởng cướp đi phu quân của ta.”
An Vinh là một đứa trẻ, trong chuyện này hiển nhiên vô tội, nhưng chẳng lẽ mẹ nàng không vô tội? Nàng không vô tội? Việt vương phi có thể ác độc
với nàng, thì lấy lý do gì kêu nàng mặc kệ hiềm khích lúc xưa mà đi cứu
lấy con gái của thị?
Mặt dày lắm hay sao!
Sự kiên quyết
của nàng rốt cuộc cũng làm cho Việt vương phi biến sắc: “Nương nương
nhẫn tâm như vậy, không sợ sau này bệ hạ biết sẽ…”
“Không nhọc
vương phi quan tâm,” Sở hoàng hậu bước lên ghế ngồi xuống, ngó nhìn móng tay sơn đỏ của mình, thờ ơ lên tiếng, “này gọi là phu thê như một, bệ
hạ là phu quân của bổn cung, bổn cung trước giờ không bao giờ nghĩ sẽ
che giấu điều gì với chàng. Mà kể cả bệ hạ có biết bổn cung vô tình với
tỷ thì sao? Nếu chàng chịu gặp tỷ, tỷ sẽ không tới đây cầu xin bổn cung. Nếu chàng không chịu gặp tỷ, bổn cung làm thế này chính là tuân theo
thánh ý, tỷ dựa vào đâu mà lại nghĩ bệ hạ sẽ vì chuyện này mà trách tội
bổn cung?”
Ánh mắt trong như làn nước của Việt vương phi chợt
lóe, thị thở dài như mang theo chút thương hại: “Hôm nay bệ hạ là do còn tức giận, không muốn gặp ta là chuyện bình thường, mà ta và bệ hạ đến
cùng…. Muội muội, ta làm vậy là muốn giúp muội, bệ hạ hết giận tâm tình
sẽ không giống hôm nay, nếu muội thuận theo tâm ý của bệ hạ, y nhất định sẽ cảm kích.”
Nghe những lời này, Lục Quý Trì cảm thấy thật buồn nôn, nhưng không thể không thừa nhận, chiêu này nhìn có vẻ vụng về, lại vô cùng cao minh.
Trong tình yêu, người động lòng trước luôn ở
thế thấp hơn, Sở hoàng hậu thích Chiêu Ninh đế, nhưng Chiêu Ninh đế lại
không yêu nàng, hơn nữa dường như vẫn còn chút tình xưa với Việt vương
phi. Dưới tình huống như vậy, bỏ mặc sự khó chịu của bản thân để đi lấy
lòng người yêu, là lựa chọn mà đại đa số người sẽ theo. Đặc biệt là Sở
hoàng hậu còn phải trở thành một quốc mẫu hiền huệ độ lượng ….
“Người đâu, vả miệng.”
Lục Quý Trì quay đầu nhìn mẹ già đột nhiên lên tiếng, Sở hoàng hậu cũng ngây ngẩn nhìn sang bà.
“Cô không màng danh dự của bản thân, nhưng bệ hạ cần, trước mặt ai gia lại
dám chia rẽ tình cảm phu thê của bệ hạ và hoàng hậu, thật là to gan!”
Phương Trân Châu học theo vai thái hậu trên phim truyền hình, ánh mắt
lạnh lùng, rồi nhanh chóng ném cho Lục Quý Trì một ánh mắt ‘Trông mẹ
thật là ngầu phải không’.
Lục Quý Trì: “…”
Ngầu lắm, vai phụ phản diện quả nhiên dành cho mẹ.
Phương Trân Châu hài lòng, tiếp tục lườm: “Vả miệng ba mươi cái cảnh cáo cho
ta, lần tới còn để ai gia nghe thấy những lời như vậy, đừng trách ta cho người khâu miệng cô lại!”
Việt vương phi mặt tái mét: “Mẫu hậu, con không có…”
Phương Trân Châu không để thị có cơ hội giải thích: “Còn ngây ra đó làm gì, ra tay!”
“Dạ.” Ngọc Dung nghe vậy liền cùng một cung nữ eo to vai rộng đi tới đè Việt vương phi xuống.
Việt vương phi đơ người, thị đã tính toán kĩ càng thời gian xuất hiện, nghĩ
dù không cầu xin từ phía hoàng hậu, ít ra vẫn còn thái hậu và Tấn vương, nói chung chỉ cần để thị gặp được Chiêu Ninh đế, thị ắt có biện pháp
làm y thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, nhưng mà….
Sở hoàng hậu thì thôi đi, còn thái hậu và Tấn vương từ khi nào mà tâm địa lại sắt đá như vậy?!
Sự tình đã chệch khỏi tính toán, người luôn liệu trước sự việc như thị
lòng bỗng sinh ra chút hoảng oạn, nhưng thị luôn chừa một đường lui cho
mình. Việt vương phi dần lấy lại bình tĩnh, âm thầm vươn bàn tay véo cô
con gái bên cạnh một cái.
An Vinh quận chúa nãy giờ chỉ cúi đầu
ngơ ngác, yên lặng như không khí đột nhiên quỳ bịch một cái bên cạnh
thị, khóc ré lên: “Hoàng tổ mẫu đừng đánh mẫu phi mà! Đừng đánh mẫu phi
mà!”
Tiếng nói kia làm Lục Quý Trì sợ hết hồn, định nói gì đó,
lại thấy tiểu cô nương bé nhỏ gầy guộc quay đầu nhào về phía Chiêu Ninh
đế không biết đã đến tự bao giờ, ôm chặt lấy bắp đùi của y: “Hoàng thúc
hãy cứu mẫu phi với! Hoàng thúc cứu An Vinh với! An Vinh không đi thủ
lăng đâu! An Vinh sợ….An Vinh sợ lắm!”
Rốt cuộc y vẫn phải tới!
Việt vương phi thầm thầm trong bụng, nước mắt bắt đầu tuôn lã chã, dáng
người đẹp đẽ nằm vật ra trước mặt y: “Bệ hạ, ngài cuối cùng cũng chịu
gặp thần phụ….”
Chiêu Ninh đế vươn tay ôm lấy An Vinh đang khóc nức nở, mắt nhìn Việt vương phi không rõ cảm xúc.
“Trẫm tới để ăn trưa cùng hoàng hậu.”
“Không phải tới gặp cô.” Lục Quý Trì theo bản năng bồi thêm một câu.